Lam Nhan Họa Thủy, Thiếp Không Muốn Rước Họa Vào Thân

Chương 23: Chúng Ta Còn Hài Nhi!



Lâm Kha nghe xong ngừng động tác, trí óc giữ được chút tỉnh táo mà nhìn vào vị Hoàng hậu đang ở tình trạng kinh sợ trong tay Diệu Phương Sinh, trên người bà ta bị nhuốm đỏ do máu từ phần cổ rỉ xuống làm hắn ta bất giác nhớ lại những gì bản thân phát hiện vào ngày mộ phần Sương Lam Nhi không còn.

Khi đó chính Sương thượng thư nói chuyện cùng mẫu thân Sương Lam Nhi về cái chết của nữ nhi là vì Hoàng hậu sắp xếp, năm ấy bà ta nói lời gió khiến Sương Nhi tưởng lầm được bao che nên lớn gan bắt nạt Diệu Phương Sinh…

Nhưng chẳng ngờ lại bỏ cả mạng sống, mà điều này mãi sau Sương thượng thư mới biết từ miệng nô tì nhát gan từng thân cận bên cạnh Sương Lam Nhi.

Suy ra Hoàng hậu cùng Diệu Phương Sinh đều hại Lam Nhi phải chết và khiến hắn ta chịu nhiều thương tổn, trở thành cuồng dại như hiện giờ.

Nghĩ đến đây Lâm Kha bóp chặt thanh kiếm trong tay, hắn ta nâng mắt mở miệng hét lên: “Ta muốn các người xuống địa phủ trả hết nợ nần với Lam Nhi!” Vừa dứt lời liền giơ cao kiếm đâm thẳng qua ngực Hoàng hậu làm bà ta kinh ngạc trợn tròn mắt, hiển nhiên sâu thâm tâm không hề nghĩ sẽ thế này.

Khoảnh khắc lưỡi kiếm của Lâm Kha rút ra thì dòng màu tươi tại lồng ngực Hoàng hậu tuôn rơi, cũng là lúc Diệu Phương Sinh nhẫn tâm đẩy bà ta ngã xuống đất xong dẫn kẻ cạnh mình chạy đi.

Thái tử Hạ Quốc ngơ ngác đi theo bước nàng, cả hai sánh vai vượt qua đám hộ vệ phía trước và Lâm Kha đuổi giết ở đằng sau. Bên kia Hoàng hậu vừa ngã đã được mấy cung nữ đỡ lấy mà Nam Duệ Khang sớm chạy lên, hắn ta đỏ mắt xem xét vị Mẫu hậu thân sinh, đôi con ngươi xót xa xen kẽ thù hận bắn về ba kẻ đang đua nhau tại xa xa.

Riêng Nam Lăng Tử đánh bay một hắc y nhân, lúc này trong lòng đầy rẫy lo lắng rồi quyết chạy lại chỗ thê tử nhà mình hướng tới, khi chàng đến nơi đồng thời chặn đường đi của hai người họ.

Trông thấy phu quân đứng đối diện Diệu Phương Sinh hơi ngừng lại, liếc mắt xem xét Lâm Kha sau lưng xong quay đầu nhìn thẳng Nam Lăng Tử, chàng khoác trên thân tầng y phục chỉnh tề, sự thay đổi rõ rệt nhất là gương mặt tiều tụy không còn cân đối giống ngày xưa, dáng vẻ hao mòn này làm nơi ánh mắt nàng khẽ lay động.

Đây là kết quả sau bao nhiêu ngày tháng xa nhau, những nhớ nhung tràn khóe mắt không cần nói thành câu vẫn đủ cho đôi bên chịu nỗi đau lòng, chẳng phải nàng luôn biết nếu rời khỏi thì chàng sẽ có tình cảnh hôm nay sao?

Chỉ không ngờ rằng mới hai trong ba phần kế hoạch thôi mà vị phu quân đã trở nên suy sụp tinh thần, vậy lúc hoàn thành tất cả chàng thành dáng điệu nào đây, là sống chết theo nàng hay thế thay mình trả thù mấy người kia…

Diệu Phương Sinh chưa chắc chắn lắm về kết cục sau đó nên suy xét đưa ra ý định khác, nàng rất nhanh xoay mặt sang Thái tử Hạ Quốc bàn tay bỗng nắm chặt con dao hơn, hồi sau dùng sức đâm về phía hắn ta.

Thái tử Hạ Quốc có đề phòng sẵn lập tức đỡ được đòn đánh, tuy nhiên lại không thể tránh thoát khỏi lần công kích thứ hai từ nữ nhân trước mặt, đôi mắt hắn ta nhìn lưỡi dao nhọn hoắc tiến gần ngực mình cũng nhận thức thứ sức mạnh vô hình mà lớn lao đè nặng bản thân. Ác liệt đến độ hắn ta chẳng phản kháng nổi nữa.

Thời khắc mũi dao đâm xuyên ngực Thái tử Hạ Quốc cùng lúc tiếng Nam Lăng Tử vang vọng: “Lâm Kha! Ngươi dừng tay.” Đáng tiếc bóng người lướt qua và một lưỡi kiếm bén nhọn nhắm thẳng vào người Diệu Phương Sinh.

Nam Lăng Tử chạy đi ngăn cản nhưng chậm trễ, khi dao kiếm đồng loạt rút ra khỏi hai con người khiến máu tươi tuôn rơi vương vãi đầy đất, phần Thái tử Hạ quốc lùi bước tay ôm ngực bị đau đớn, hắn ta dường như đã thấu tỏ tuy nhiên vẫn hỏi Diệu Phương Sinh: “Mục đích của ngươi luôn là ta sao.”

“Không, ngươi chỉ là quân cờ thôi chứ thứ ta cần đạt thành…” Diệu Phương Sinh nói câu dở dang, cuối cùng nghiêng ngả ngã xuống, vòng tay ấm áp quen thân đỡ lấy nàng.

Lúc này Nam Lăng Tử run rẩy đưa tay bịt kín vết thương chảy máu tươi trên người Diệu Phương Sinh để dòng huyết ngưng rỉ ra, cảm nhận sự ấm áp xen kẽ hơi thở yếu ớt thuộc về thê tử, nhìn bộ dạng nàng như muốn buông xuôi hết thảy làm chàng đau lòng khôn nguôi, mắt đỏ hoen phủ đầy lệ cay. Xong cất lên giọng điệu nghẹn ngào xót xa: “Phương Sinh, tất cả đều không đáng chút nào!”

Đúng chàng biết kế hoạch hôm nay nàng làm ngay từ thời gian đọc hai bức thư, nếu hưu thư là vật cắt đứt mọi tình cảm giữa đôi bên thì bức còn lại làm sáng tỏ chuyện hiện tại, nội dung trên đó ghi rõ thời gian phu thê bọn họ tái ngộ, nàng dùng bài thơ Mẫu Đơn Tàn để hình dung tình cảnh sẽ xảy đến

Ba chữ Mẫu Đơn Tàn ám chỉ Hoàng hậu, thơ cũng giống tên từng câu chữ hoa mỹ tả cảnh tượng đóa hoa bậc nhất tàn phai tựa khi nãy Mẫu nghi thiên hạ bị huyết lệ thấm đẫm.

Trước đấy chàng tưởng tượng hình ảnh bản thân khó xử bảo vệ mẫu hậu mà đứng chắn nàng, nhưng sau những lời nói oán hận kèm cặp chê trách kia khiến tất cả hành động giá băng, bỗng nhiên hiểu người bản thân hết mực kính trọng biểu thị hiểu thuận cả đời, bà ta âm thầm hại Phương Sinh rất nhiều.

Vị huynh trưởng mà năm lần bảy lượt nhún nhường thêm Ám vệ mình tin tưởng suốt mười năm đồng loạt hại người thê tử chàng trân quý, rốt cuộc nàng chịu đựng quá đủ mới chọn đi con đường nghiệt ngã.

Mà đến cuối không nhẫn tâm hay nói từ thời khắc bắt đầu mọi thứ Phương Sinh chẳng hề có ý phản quốc, ngược lại giúp chàng dẫn người Hạ Quốc vào bẫy rập bây giờ, minh chứng rõ nhất là lưỡi dao dính máu trên bàn tay nhỏ bé kia.

Nam Lăng Tử càng nghĩ càng thấy thê lương cho người cùng mình kết tóc thành lương duyên, thẹn lòng vì không bảo vệ nàng bình an vô sự.

Diệu Phương Sinh nghe hiểu thấu những nỗi niềm chàng đang mang, nàng chẳng nói gì to tát ngoài gượng cười đáp: “Xin lỗi vì thiếp chẳng cố gắng được điều chàng mong mỏi.”

Nam Lăng Tử lắc đầu giọt nước mắt đã rơi thành dòng lăn dài trên gò má, chàng vội vàng bảo: “Thê tử, nàng đừng buông xuôi như vậy, ta không muốn thời điểm Mạn nhi trở về lại cùng ngày nàng rời khỏi.”

Một từ Mạn kích thích Diệu Phương Sinh nhớ về khoảng thời bản thân hoài thai, một tay nàng vuốt ve bụng lớn một tay viết thư gửi tới Biên Cương, mường tượng ngày đứa trẻ chào đời là nhi tử thì đặt tên Ca và nếu sinh nữ nhi, xác định chữ Mạn.

Lúc ấy nàng thực sự mong chờ con lẫn hy vọng tương lai tốt lành, có điều hiện giờ thứ đẹp đẽ ban đầu còn chẳng màng giữ gìn kĩ nghĩ gì ngóng đợi sau này viên mãn. Nhưng chàng nhắc Mạn nhi ý nghĩa con bọn họ sắp về đây?

Lẽ nào hài tử vẫn sống.

Nam Lăng Tử giống như thấu tỏ câu hỏi trong tâm trí Diệu Phương Sinh, chàng xúc động giải thích: “Năm xưa, nàng được một người cứu khi ta tìm đến người kia kể rằng thấy nàng thương tích đầy mình còn gắng gượng sinh nở mới rủ lòng thương cứu giúp, rồi họ đưa ta gặp nàng cùng đứa trẻ…”

Diệu Phương Sinh lẳng lặng nghe Nam Lăng Tử kể lại quá trình, hóa ra nàng ở dưới đáy vực mơ màng sinh được một nữ nhi cơ mà đứa bé trúng phải kịch độc dù nó vẫn sống sót tuy nhiên sẽ chịu đựng sự giày vò từ chất độc, nên ngay sau đó tìm thần y để chữa trị.