Làm Nữ Đế Ở Thế Giới Luyến Ái Não

Chương 19



Vu Tam nghe thanh âm của địch nhân ở bên ngoài, cúi người nắm chặt chủy thủ, định xông ra giết sạch.

Nàng ấy có thể nghe được, bên ngoài chỉ có hai người, loại khách điếm như thế này, tổng cộng lại cũng chỉ có hơn mười người, nếu có cường giả võ công cao siêu, quả thật không dễ chọc, nhưng đám người trong khách điếm này hơi bất hạnh một xíu, trong đám này không kẻ nào có khả năng đánh thắng được Tam.

Vu Tam không muốn đem nguy hiểm đến trước mắt Thẩm Ngọc Diệu, cho nên tính toán xuống tay trước.

Nhưng trước khi nàng ấy động thủ, Thẩm Ngọc Diệu ngăn lại.

"Xuỵt! Đừng phát ra tiếng động, ta muốn xem mục đích thật sự của bọn chúng là gì."

Thẩm Ngọc Diệu còn nhớ rõ lúc tìm phòng, lúc lão chưởng quầy kia nhìn thấy thông tin đăng ký là Thạch gia, mới lộ ra phản ứng kỳ quái.

Tuy rằng không biết khi đó lão chưởng quỹ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng Thẩm Ngọc Diệu có thể xác định chuyện này không phải nhắm vào nàng.

Quả nhiên, cuộc đối thoại kế tiếp giữa lão chưởng quầy và tên tiểu nhị cũng xác minh suy đoán của Thẩm Ngọc Diệu.

"Mẹ nó đúng là rắc rối mà, vốn chỉ muốn đối phó với ả tiểu thư Thạch gia kia, kết quả lại mọc thêm hai người nữa, đừng động vào hai người kia, đồ vật trang sức trên người bọn họ đều là những thứ quý giá, không phải thứ Thạch gia có thể kiếm được, chỉ sợ là họ hàng phú quý gì đó."

"Hả? Chưởng quầy, sao lại không trói hết vào với nhau?"

Rõ ràng tên tiểu nhị này bị tiền tài mê hoặc, to gan lớn mật muốn làm một thương vụ lớn.

Sau đó bị chưởng quầy tát một cái vào gáy: "Ngu xuẩn, đắc tội với một Thạch gia còn chưa đủ sao, mà ngươi còn muốn đắc tội với các đại gia tộc khác, ngươi sợ mình chết không đủ sớm à! Huống hồ, đối phó Thạch gia, còn có thể vịn cớ báo thù cho ân công, nếu đối phó với những người khác, chắc chắn là chúng ta sẽ không đứng vững nổi."

"Chúng ta là cướp mà, vốn cũng đâu cần đứng vững đâu." Tiểu nhị nhỏ giọng lẩm bẩm, hình như là bị chưởng quầy trừng mắt, hắn vội vàng chạy đi làm việc: "Vậy chưởng quầy ngài chờ chút, tiểu nhân xuống dưới lầu lấy dây thừng, trước tiên trói nữ tử Thạch gia kia lại rồi nói tiếp."

Tiếp theo là một đoạn âm thanh người chạy xuống lầu, trong hành lang cũng chỉ còn lại tiếng hít thở của một mình lão chưởng quầy.

Thẩm Ngọc Diệu nâng cằm trầm tư, ân công là kẻ nào?

Thân là Hình bộ thượng thư, Thạch Bành Sinh đắc tội vô số người nên dĩ nhiên là cũng có vô số người muốn trả thù ông ta, chỉ là phần lớn trong số họ đều có điểm mấu chốt, biết họa không bằng người nhà, hơn nữa vị tiểu thư nào ra ngoài cửa mà chẳng dẫn theo một đống hộ vệ, không dễ dàng ra tay.

Chẳng qua lần này các nàng đến Ngọc Độ trấn, không tiện hiên ngang dẫn theo mấy chục người, cho nên đại đa số thị vệ đều ẩn nấp trong bóng tối.

"Hộ vệ Thạch gia có phát hiện ra bất thường không?" Thẩm Ngọc Diệu hỏi Vu Tam ở bên cạnh.

Trong bóng tối, ánh mắt Vu Tam giống như bóng đêm, ánh trăng cũng chẳng thể chiếu vào mắt nàng ấy, như có điều suy nghĩ nhìn Thẩm Ngọc Diệu, nói: "Thưa công chúa, vừa rồi tiểu nhân đã thông báo cho bọn họ."

Tất cả thị vệ đều nấp đi bảo vệ quý nhân, người khác không phát hiện được, nhưng bọn họ ngầm hiểu rõ.

Thẩm Ngọc Diệu gật gật đầu: "Vậy thì dễ xử lý rồi, trước tiên đánh ngất lão chưởng quỹ kia đi, người tới đủ thì trực tiếp giết, diệt sạch lũ cướp này trước."

Vu Tam muốn nói, không cần quá nhiều người đâu, một mình nàng cũng thừa sức xử lý sạch sẽ.

Nhưng tính cách của nàng ấy không thích ôm việc vào người trước mặt người khác, nàng ấy chắp tay đồng ý với kế hoạch này, thân hình giống như một chiếc bóng quỷ mị, thị lực của Thẩm Ngọc Diệu tốt đến thế cũng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh động tác của nàng ấy.

Trước kia Thẩm Ngọc Diệu có đọc được một câu trong tiểu thuyết, đó là võ công thiên hạ duy khoái bất phá*, trước kia nàng còn nghĩ trách không được vũ khí nhiệt lại cường đại như vậy, bởi vì chúng đủ nhanh a.

*Nghĩa là trên đời này không có loại võ công nào không thể bị đánh bại, chỉ có tốc độ là không gì có thể địch được. Dù võ công của kẻ địch có lợi hại đến đâu thì chỉ cần tốc độ của ta nhanh hơn thì ta sẽ nắm chắc phần thắng.*

Hiện tại chứng kiến động tác của Vu Tam, Thẩm Ngọc Diệu mới phát hiện, tốc độ tia chớp chân chính là như thế nào.

Đây là chuyện mà cơ thể con người có thể làm được sao? Đạn bắn ra cũng chỉ là đến thế là cùng.

Thẩm Ngọc Diệu thậm chí còn hoài nghi Tam có thể né được cả đạn.

Lúc đầu Thẩm Ngọc Diệu luôn cảm thấy thế giới này là một thế giới cổ đại tương đối bình thường, nhưng hiện tại nàng đột nhiên không lại chắc chắn lắm, tồn tại cả loại võ công đẳng cấp như này, cảm giác thế giới này không hề tầm thường.

Không phải là thế giới võ hiệp gì đấy chứ?

Thẩm Ngọc Diệu đột nhiên nghĩ đến đủ loại biểu hiện cực đoan mụ mị vì tình yêu của Thái tử, suy nghĩ thế giới này có thể là một cuốn tiểu thuyết đã ăn sâu bén rễ vào tâm trí.

Nhưng mặc kệ chân tướng rốt cuộc thế giới này là gì, nếu Thẩm Ngọc Diệu đã sống ở đây thì đối với nàng thế giới này là thật.

Lúc Thẩm Ngọc Diệu ngồi thất thần, cánh cửa vừa mới mở ra lại bị người từ bên ngoài mở ra.

Tiếp theo là một tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Thẩm Ngọc Diệu ngẩng đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy lão chưởng quầy lăn hai vòng trên mặt đất.

Lúc trước có quầy chắn, Thẩm Ngọc Diệu thật đúng là không nhìn ra lão chưởng quầy này lại tròn đến vậy, rất béo tốt.

"Công chúa, đã giải quyết xong rồi."

"Hả?" Thẩm Ngọc Diệu nghe không hiểu, giải quyết xong cái gì cơ?

Trên người Vu Tam chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt, một cọng tóc cũng không rối, đứng ở đó không nhúc nhích, chờ mệnh lệnh tiếp theo của Thẩm Ngọc Diệu.

Giống như một cỗ máy giết người vô cảm.

Thẩm Ngọc Diệu nuốt nước miếng, đột nhiên cảm nhận được cảm giác áp bách tỏa ra từ một sát thủ đỉnh cấp, mà Vu Tam xếp thứ ba trong đội ám vệ, chứng tỏ đứng trước nàng ấy còn có hai người nữa.

Phỏng chừng một người ở bên cạnh Hoàng đế còn một người ở bên cạnh Thái tử.

Thật đáng sợ, đây là những khẩu pháo hình người.

"Ừm, vất vả rồi, ngồi một lát đi, ta đến cách vách xem Lương Đệ thế nào."

Tuy rằng nhìn không ra đến ba phần mệt mỏi, nhưng Thẩm Ngọc Diệu tin chắc rằng nàng ấy có mệt.

"Công chúa, tiểu nhân phải luôn đi theo công chúa, bảo vệ công chúa."

Chỗ này không an toàn, không thể áp dụng phương pháp bảo vệ trước đó được.

Vu Tam kiên trì, Thẩm Ngọc Diệu cũng không cự tuyệt nữa, đây là công việc của thị vệ, hơn nữa nếu nàng xảy ra chuyện thì lại càng rắc rối hơn.

Tần Thục Quân ở trong phòng ngủ rất ngon, tiếng ồn ào ban đêm căn bản không ảnh hưởng đến nàng, có lẽ là hít phải một ít khói mê, cho nên lúc Thẩm Ngọc Diệu gõ cửa, vẫn có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của nàng.

Chốt cửa bị tiểu nhị từ bên ngoài cạy ra, nên lúc này Thẩm Ngọc Diệu mới dễ dàng đẩy cửa tiến vào.

Nhìn chốt cửa rơi trên mặt đất, sắc mặt Thẩm Ngọc Diệu trầm xuống.

Lão chưởng quỹ kia không muốn gây chuyện, nhưng xem ra thuộc hạ của lão không nghe lời lão, tên tiểu nhị đó không có ý định thu tay.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người, nhưng phần lớn đều rất nhẹ, còn có tiếng kéo lê vật nặng, Thẩm Ngọc Diệu đoán chắc là các cấm vệ khác đang quét chiến trường.

"Công chúa?"

Vu Tam thấy Thẩm Ngọc Diệu đứng bất động tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghi hoặc nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

"Đêm đã khuya, hay là công chúa đi ngủ trước đi."

"Ừm, các ngươi nhất định phải quét dọn sạch sẽ chỗ này, đừng quấy rầy những khách nhân khác, nếu như có thể, tốt nhất là cũng đừng để Lương Đệ biết, hai ngày nay khó khăn lắm mới được xuất cung du ngoạn, đừng để mất hứng."

Vu Tam nghe xong lời này, lộ ra chút kinh ngạc.

Nàng ấy còn tưởng rằng sau khi bị đám cướp uy hiếp, Thẩm Ngọc Diệu sẽ ầm ĩ đòi hồi cung, dù sao vị công chúa này rất giống chim khổng tước được nuôi lớn trong cung, chưa từng nhìn thấy gió mưa bên ngoài.

Nhưng không ngờ từ đầu đến cuối Thẩm Ngọc Diệu lại vô cùng bình tĩnh, đừng nói là kinh hách, nàng thậm chí còn có tâm tư ngày mai tiếp tục đi chơi

Vu Tam lại nhớ tới lúc trước ở trong phòng nghe ngóng động tĩnh ở hành lang, khi đó Thẩm Ngọc Diệu hiển nhiên cũng có thể nghe thấy toàn bộ quá trình.

Nhưng Thẩm Ngọc Diệu là một công chúa, vì sao thính lực của nàng lại tốt như vậy?

"Thuận tiện giúp ta nhìn xem tình huống quý nữ Thạch gia kia như thế nào, lôi hết những kẻ còn lại đến Thiên Âm Quan, nói với Hoàng tổ một tiếng, để Hoàng tổ mẫu giúp ta thẩm vấn, ta rất có hứng thú với ân nhân trong miệng bọn chúng."

"Vâng."

Vu Tam thành thật nghe lệnh, động tác rất nhanh, chỉ nửa canh giờ, khách điếm đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ thanh tĩnh. Thẩm Ngọc Diệu an tâm đi ngủ, sáng sớm xuống lầu liền nhìn thấy tiểu nhị và chưởng quầy đang quét dọn.

Thông thường mỗi buổi sáng và buổi tối đều thay những người khác nhau, vì vậy với những gương mặt mới này, hầu hết các khách nhân đều không ngạc nhiên.

Đây cũng là vì mỗi ngày số người xa lạ lui tới Ngọc Độ trấn khá nhiều, nếu là một trấn nhỏ tương đối khép kín, thì thật sự không dễ đối phó.

Thẩm Ngọc Diệu suy đoán bọn họ còn có thể hành động đó suốt đêm không chừng.

Dù sao đến lúc đó tà thuật Phương Đông — dịch dung hóa trang sẽ thể hiện thần uy của mình.

"Ngọc Dương, sao giờ mới xuống, hơi muộn rồi đấy, ta bảo phòng bếp nấu cháo ngân nhĩ cho muội, rất ngọt, mau đến ăn đi."

Tần Thục Quân đã ở dưới lầu dùng bữa sáng, Thẩm Ngọc Diệu còn tưởng rằng nàng ấy sẽ ăn trong phòng, dù sao bên ngoài cũng rất nhiều người, rất loạn.

Thế nhưng Tần Thục Quân lại tiếp nhận hoàn cảnh môi trường ồn ào rất tốt, cố ý chạy xuống ăn.

Thẩm Ngọc Diệu nhìn một vòng, không thấy Thạch Thải Văn.

Nàng không thấy nên hỏi thẳng.

Tần Thục Quân có chút bất mãn nhíu nhíu mày: "Còn chưa có dậy, sáng sớm ta có qua xem, ngủ rất ngon, chắc là do bị thương, nên cơ thể phải dưỡng lại sức."

Nói đến đây, chính Tần Thục Quân cũng cảm thấy không tin, Thạch Thải Văn tập võ không thành, nhưng năng lực chịu đòn rất mạnh, chút vết thương ngoài da kia cần gì phải tĩnh dưỡng,

Thẩm Ngọc Diệu biết chân tướng là do hít phải khói mê nhưng không nói, dù sao khói mê đó cũng không có hại cho thân thể, ngủ một giấc là ổn.

"Có thể là đêm qua vẫn còn lo lắng nên mới ngủ không ngon, ta thấy không còn sớm nữa, hay là chúng ta đến sân mã cầu chờ trước, cho nàng ta một chút thời gian, suy nghĩ kỹ càng."

Tiếp nhận hiện thực, nghênh đón cơn bão cuồng phong đến từ a tỷ, Thẩm Ngọc Diệu nói xong tự đắc cho rằng mình quả là một tiểu quỷ thông minh lanh lợi.

Thạch Thải Văn còn đang mê man hoàn toàn không biết lại có người tri kỷ quan tâm mình đến vậy.

Tần Thục Quân suy nghĩ một lát, cảm thấy Thẩm Ngọc Diệu nói rất có lý, hôm nay phải chơi thật vui một phen, những chuyện còn lại, để sau rồi nói.

Vì thế ăn cơm xong, Thẩm Ngọc Diệu liền đi theo Tần Thục Quân, gặp bằng hữu tốt ngày xưa của Tần Thục Quân.

Ngoại trừ tỷ tỷ Thạch Thải Văn là Thạch Thải Vi ra, còn có đại nữ nhi của Công Bộ thượng thư Tề Thiên Lạc - Tề Giai, nữ nhi Hộ Bộ thị lang Vu Hương Tuyết.

Bốn người tuổi tác xấp xỉ nhau, đều có diện mạo đoan trang khí chất quyền quý, nói chuyện hào phóng lễ độ, Thẩm Ngọc Diệu rất thích bốn vị tỷ tỷ xinh đẹp này.

Chỉ là trang phục của các nàng đều tương đối trầm ổn, màu sắc trên người lấy màu tối làm chủ, rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi, lại ăn mặc như thể đã ba mươi.

Thẩm Ngọc Diệu ngồi cùng bọn họ, cũng không nói lời nào, thật sự rất giống một tấm phông nền nhu thuận, mới đầu ba người còn có chút câu nệ, nói được một lúc liền quên đi sự tồn tại của Thẩm Ngọc Diệu.

Bởi vì ba người đều đã làm mẹ, khi nói chuyện với Tần Thục Quân, sẽ luôn nhắc tới hài tử của mình.

Thẩm Ngọc Diệu ngồi nghe một lát, liền cảm thấy có chút ngột ngạt.

Nụ cười trên mặt Tần Thục Quân cũng giảm đi không ít.