Làm Nữ Đế Ở Thế Giới Luyến Ái Não

Chương 31



"Tam huynh, những người đó là phạm nhân từng có ý đồ mưu hại công chúa, dựa theo quy pháp thì phải giao cho Đại Lý tự điều tra kỹ lưỡng, làm gì tới phiên ta xử trí chứ?"

Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy chuyện không có chỗ tốt không thể làm, đương nhiên là tìm cớ đẩy hết đi.

Thẩm Thanh Cẩn nhíu nhíu mày, hiển nhiên là không hài lòng với cái cớ Thẩm Ngọc Diệu lấy ra nhét cho hắn.

Hắn định nói trắng ra, nhưng Thẩm Ngọc Diệu căn bản không thèm phối hợp.

Thẩm Thanh Cẩn còn muốn nói thêm gì đó, không cho hắn cơ hội mở miệng, Thẩm Ngọc Diệu liền nói đến một chuyện khác.

"Mắt thấy tết Trùng Dương sắp đến rồi, năm nay tổ mẫu muốn ăn tết ở Thiên Âm Quan, có lẽ vài ngày nữa Phụ hoàng Mẫu hậu và các huynh đệ tỷ muội đều phải xuất cung đến đây.''

Lời này của Thẩm Ngọc Diệu hơn phân nửa là giả.

Đế Hậu cùng Thái tử ba người này đương nhiên là phải xuất cung rồi, hoàng tử công chúa có phong hào cũng phải đến, về phần những người khác, không nhất định có cơ hội xuất cung.

Vừa vặn Thẩm Thanh Cẩn cũng không quan tâm người khác có muốn xuất cung hay không, hắn chỉ quan tâm hành tung của Thái tử.

"Muội đang uy hiếp ta."

Thẩm Ngọc Diệu làm bộ lấy tay che miệng, biểu hiện ra bộ dáng giật mình.

"Tam huynh, huynh đang nói cái gì vậy? Muội muội nghe không hiểu?"

"Đừng giả vờ trước mặt ta, Ngọc Dương, muội và ta chính là huynh muội ruột thịt cùng một mẫu thân sinh ra!'' Thẩm Thanh Cẩn hoàn toàn không thể hiểu được vì sao Thẩm Ngọc Diệu không đứng về phía hắn, ngược lại đối nghịch với hắn khắp nơi.

Thẩm Ngọc Diệu không dấu vết bĩu môi.

Vừa muốn ngựa chạy, lại muốn ngựa không ăn cỏ, chỗ tốt trên đời này sao tất cả đều bị hắn chiếm hết vậy?

Thẩm Thanh Cẩn cũng không nghĩ ngợi, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng suy nghĩ cho muội muội ruột của mình ư?

Nguyên chủ được Hoàng hậu nuôi nấng, tuy rằng còn chưa biết ghi nhớ đã được ôm về trước mặt mẫu thân ruột thịt, nhưng chung quy vẫn có sự khác biệt.

Thái độ của Hoàng hậu, thái độ của Khúc quý phi, thời khắc đều ảnh hưởng đến nguyên chủ. Trong đó thứ khiến người ta lạnh lòng nhất chính là thái độ của Thẩm Thanh Cẩn khi còn bé. Chẳng lẽ hắn đã quên ngay từ khi còn nhỏ hắn đã phóng thích địch ý với muội muội ruột như thế nào rồi sao.

Nếu mọi tổn thương đều quy vào trẻ con nói chuyện không kiêng nể, trẻ con vô tư không hiểu chuyện. Ủy khuất đã từng phải chịu đựng, chẳng phải là đều bị xóa bỏ một cách rõ ràng sao?

"Nhưng chúng ta là huynh muội ruột thủy hỏa khó dung."

Thẩm Ngọc Diệu khép ống tay áo lại, thẳng lưng: "Muội không muốn nói rõ ràng như vậy, nếu Tam huynh không hiểu, vậy đừng trách muội muội nói những lời không vừa tai."

Thẩm Thanh Cẩn nghe đến đây vẫn là vẻ mặt nghi hoặc, hắn không hề cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì.

Đúng vậy, đại đa số người ngư ông đắc lợi không phải đều là bộ mặt này sao?

"Tam huynh thật đúng là vô tội a, cứ như kẻ sai khiến người khác, bày ra đại cục, hại vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi không phải là huynh vậy."

"Muội đang nói bậy cái gì vậy?'' Thẩm Thanh Cẩn cho rằng Thẩm Ngọc Diệu sẽ nói về chuyện về hắc điếm, không ngờ nàng lại há miệng nói một câu như vậy.

Hại vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi, cái nồi to như vậy, Thẩm Thanh Cẩn cũng không dám đội.

Thẩm Ngọc Diệu từ chóp mũi phát ra một tiếng cười nhạo.

"Tam huynh nói muội muội đang giả vờ hồ đồ, người từ đầu đến cuối giả bộ hồ đồ không phải chính là Tam huynh sao? Đỗ Cao Tuấn tham lam, chẳng lẽ ông ta còn có cả bản lĩnh nuốt hết tiền lương thực của triều đình cứu tế Tả Châu? Sau khi ông ta chết, triều đình vẫn không tìm được số tiền lương thực kia. Những xe lương thực đã đi đâu? Chẳng lẽ là bị dân chúng ăn mất?''

Từ sau khi Thẩm Ngọc Diệu biết Đỗ Cao Tuấn là vì tham ô mà ngã ngựa, liền một mực suy nghĩ số tiền tham ô kia đã đi đâu?

Một người nếu bị phán là tham ô, vậy nhất định là có chứng cứ, nhưng bất kể là trên triều đình hay là dưới miếu đường, đều không nghe thấy có người nghị luận về việc tìm thấy lượng lớn tiền bẩn trong nhà Đỗ Cao Tuấn.

Tiền sẽ không tự dưng bốc hơi.

Năm ngoái Tả Châu gặp lũ, triều đình chi ngân khố cứu tế, nhưng vẫn có rất nhiều dân chúng trôi dạt khắp nơi, trở thành dân tị nạn chạy trốn bốn phía, đủ loại dấu hiệu cho thấy tiền lương thực không đến được tay dân chúng.

Thẩm Ngọc Diệu trước mắt vẫn chưa hiểu rõ chuyện trên triều đình Đại Trang, cho nên chuyện này đến tột cùng có ai bị hỏi trách nhiệm, lại có ai phải gánh tội, Thẩm Ngọc Diệu hoàn toàn không biết.

Nàng chỉ biết tiền không còn, hơn nữa triều đình khẳng định không tìm được số tiền kia.

Sau khi Thẩm Ngọc Diệu nói xong biểu tình của Thẩm Thanh Cẩn lập tức biến đổi rất khủng bố, đó là một loại thẹn quá hóa giận sau khi bị người ta chọc thủng lớp ngụy trang.

"Đỗ Cao Tuấn chết trong lao ngục, tiền đi nơi nào muội không nên đến hỏi ta, mà là nên đi hỏi Hình bộ thượng thư Thạch Bành Sinh cùng Đại Lý tự Khanh Giang Chu Thao mới phải."

Thú vị, số tiền này không rơi vào tay hắn.

Thẩm Ngọc Diệu cực kỳ giỏi nhìn thấu tâm tư người khác trốn dưới lớp mặt nạ.

Thẩm Thanh Cẩn chỉ nói vài lời lảng tránh trước mặt nàng, đã bị nàng nhìn ra, Thẩm Thanh Cẩn không lấy được tiền, thậm chí cho tới bây giờ hắn vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của số tiền đó.

Ẩn dưới mặt nước phẳng lặng là bao nhiêu dòng chảy ngầm đáng sợ.

"Tam huynh đừng tức giận a, ta chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà, chuyện quá phức tạp, ta còn quá nhỏ, nghe không hiểu."

Thẩm Ngọc Diệu cực kỳ thích giả ngu, hết lần này tới lần khác nói mình còn nhỏ, người nói chuyện với nàng căn bản không phân biệt nàng thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu.

Thẩm Thanh Cẩn hoài nghi là giả, nhưng hắn không có chứng cứ.

"Ta chỉ biết nếu không phải có cấm vệ bảo hộ, ta có thể đã bị tên trộm ở Ngọc Độ trấn trói lại rồi, bọn chúng to gan lớn mật đến mức dám xuống tay với công chúa, ta há có thể dễ dàng tha cho bọn chúng? Chờ sau khi trở về ta liền giao người cho Đại Lý tự, tin chắc Đại Lý tự sẽ cho ta một mời giải thích."

Thẩm Ngọc Diệu rõ ràng là không muốn giao người cho Thẩm Thanh Cẩn, cũng sẽ không giúp Thẩm Thanh Cẩn diệt khẩu.

Cuộc trò chuyện này đã được chú định là kết thúc mà không có kết quả.

Thẩm Thanh Cẩn nhìn ra thái độ kiên quyết của Thẩm Ngọc Diệu, tức giận phất tay áo rời đi, trước khi hắn xuống xe ngựa, Thẩm Ngọc Diệu chợt mở miệng hỏi: "Tam huynh có biết, nếu nữ tử bình thường gặp phải chuyện như vậy, sẽ có kết quả gì không?"

Động tác của Thẩm Thanh Cẩn dừng lại.

"Ngươi không phải là nữ tử tầm thường."

Giả định này sẽ không được thiết lập. Bởi vì không thể xuất hiện, vì vậy thậm chí ngay cả sự quan tâm cũng không cần thiết.

Thẩm Ngọc Diệu lần này thật sự tin tưởng định nghĩa của nguyên chủ về quan hệ huynh muội.

Nguyên chủ cho rằng nàng và huynh trưởng cũng chỉ là người xa lạ có cùng huyết mạch.

Đó là sự thật.

Sau khi hai người tán gẫu, Thẩm Thanh Cẩn trở về xe ngựa nhỏ của hắn, sắc mặt hắn âm trầm, ngồi ngay ngắn xuất thần, trong đầu vẫn luôn hồi tưởng lại đủ loại chuyện liên quan đến Đỗ Cao Tuấn.

Hắn cũng không quá coi trọng những lời Thẩm Ngọc Diệu nói, cho dù Thẩm Ngọc Diệu thông minh, nắm được nhược điểm của hắn thì thế nào, chẳng lẽ sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn trước mặt Hoàng đế sao?

Không có khả năng, cho dù Thẩm Ngọc Diệu không thừa nhận, trên thực tế bọn họ cũng là người cùng một trận doanh.

Hắn xảy ra chuyện, Thẩm Ngọc Diệu có thể hưởng được chỗ tốt gì?

Thẩm Ngọc Diệu nếu biết suy nghĩ của Thẩm Thanh Cẩn, nhất định sẽ khen ngợi hắn vô cùng tự tin, ai nói hắn xui xẻo, Thẩm Ngọc Diệu không có chỗ tốt? Ít nhất Thẩm Ngọc Diệu không cần làm gì cũng có thể ăn một trận dưa, không làm gì cũng xem được trò vui.

Rất nhanh đã đến Thiên Âm Quan.

"Lão nô tham kiến công chúa, công chúa ở ngoài có vui không? Thái hậu nương nương nhớ công chúa lắm đấy!"

"Thanh Trân cô cô miễn lễ, để Hoàng tổ mẫu lo lắng là Ngọc Dương không đúng, Ngọc Độ trấn không lớn, cảnh sắc lại có chút mới lạ, ta ở nơi đó chơi rất vui vẻ. Đúng rồi, ta còn mang về cho Hoàng tổ mẫu một ít đồ chơi nho nhỏ, chờ ta nghỉ ngơi một lát, rồi sẽ mang tới cho Hoàng tổ mẫu."

"Vậy thì quá tốt rồi, Thái hậu nương nương nhất định sẽ thích lễ vật công chúa mang về." Thanh Trân nhìn cũng không thèm nhìn, liền nói Thái hậu sẽ thích.

Thái hậu thân phận tôn quý, có kỳ trân dị bảo gì mà chưa từng thấy qua, đồ Thẩm Ngọc Diệu mang về, thứ duy nhất có thể khiến Thái hậu hài lòng, chính là tâm ý của nàng.

"Chỉ cần Hoàng tổ mẫu cao hứng là được. Còn có một chuyện, Thanh Trân cô cô, tam huynh ta từ kinh thành tới, cũng đến thăm Hoàng tổ mẫu."

"Thân vương điện hạ tới rồi? Chuyện này... Phải đợi lão nô hỏi thái hậu nương nương định đoạt thế nào đã."

Thẩm Thanh Cẩn đương nhiên là có thể tiến vào Thiên Âm Quan, nhưng có thể gặp Hoàng thái hậu hay không thì không chắc.

Thái hậu không thích hài tử Trịnh thị, không có nghĩa là bà thích các hoàng tử khác, ngay cả nhi tử của mình bà còn không muốn gặp, thì sao có thể tiếp đãi những người khác chứ.

Sở dĩ thích nguyên chủ, là bởi vì nguyên chủ chỉ là một công chúa không quan trọng.

Thẩm Ngọc Diệu mang theo nụ cười là người đầu tiên vào Thiên Âm Quan, vào phòng thay xiêm y, rửa sạch phong trần một đường, ăn mặc nhu thuận đáng yêu, giống như búp bê trong tranh tết, rồi mới đi về phía hậu viện của Thái hậu.

Thẩm Ngọc Diệu đi về phía hậu viện, chỉ mang theo một mình Trúc Hương.

Nàng thích sự im lặng của Trúc Hương, cũng sự chu đáo của Trúc Hương.

"Trúc Hương, ngươi thấy ta hiện tại cười lên có đẹp không?" Thẩm Ngọc Diệu đột nhiên nghiêng đầu hỏi Trúc Hương.

Trúc Hương ngẩng đầu, đập vào mắt chính là nụ cười sáng lạn giống như mặt trời ấm áp, khiến người ta nhìn, bất giác cũng theo đó nhếch khóe miệng, tâm tình thoải mái.

"Hồi công chúa, công chúa dù cười hay không cười cũng đều đẹp.''

"Ha ha ha, câu trả lời này của ngươi thật đúng là khéo léo. Nhưng ta biết, tất cả mọi người thích nhìn thấy ta cười, ta cũng thích, bởi vì cười, cho thấy rằng ta đã có một khoảng thời gian hạnh phúc."

Buổi sáng Thẩm Ngọc Diệu nhìn thấy bản thân tươi cười trong gương, tâm tình cả ngày đều vui vẻ.

Lòng người quỷ dị khó dò, rõ ràng đều ở trong bóng tối, lại mâu thuẫn, mỗi người đều khát khao hướng tới ánh sáng.

Trước cửa hậu viện, Lan Hương ở đó, quần áo trên người nàng ta đã đổi thành kiểu dáng của cung nữ hầu hạ Thái hậu.

Sau này Lan Hương chính là người hầu hạ bên cạnh Thái hậu.

"Tham kiến công chúa, công chúa, từ nay về sau Lan Hương, sẽ đổi tên thành Thanh Lan. Tên của Thanh Lan, là Thái hậu thân ban tặng."

Có một chữ giống tên Thanh Trân, chính là một loại ân điển, chứng tỏ nàng ta được Thanh Trân và Thái hậu công nhận.

Trúc Hương nghe vậy, ngước mắt nhìn Thanh Lan, đáy mắt là hâm mộ khó nén.

Đối với những cung nữ không có thân nhân như các nàng, ngày sau không nhất định sẽ xuất cung lập gia đình, ở bên cạnh Thái hậu hầu hạ là tốt nhất, Thái hậu từ bi, sẽ không giống như các chủ tử khác động tay động chân đánh mắng hạ nhân.

Đồng thời ở bên cạnh Thái hậu hầu hạ, đi ra ngoài bất luận kẻ nào cũng phải ngước mắt lên nhìn.

Vừa nhàn rỗi vừa có tiền còn có địa vị, cung nữ nào mà không hâm mộ.

Nhưng Trúc Hương rất rõ ràng, Lan Hương có thể có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào lòng tốt của công chúa, cho nên chỉ cần nghiêm túc làm việc chăm chỉ đi theo công chúa, về sau chắc chắn không thiếu chỗ tốt.

Trúc Hương hạ quyết tâm muốn làm việc thật tốt, Thẩm Ngọc Diệu hài lòng gật gật đầu: "Ngươi có thể khiến Hoàng tổ mẫu coi trọng, là phúc khí của ngươi. Đợi lễ Trùng Dương qua, ngươi hồi cung, nhất định phải đến chỗ thái giám nội vụ đổi tên, làm lại sổ sách. Chờ sổ sách mới của ngươi hạ xuống, ta lại chọn một cung nhân, thay thế chức vụ ban đầu của ngươi"

Thanh Lan nghe vậy mừng rỡ, lập tức quỳ xuống hành đại lễ với Thẩm Ngọc Diệu: "Nô tỳ đa tạ công chúa đại ân."

Nàng ta vốn là cung nhân bên cạnh Thẩm Ngọc Diệu, nếu Thẩm Ngọc Diệu không mở miệng thả người, Thái hậu không có khả năng lo chuyện sổ sách cho nàng ta, mà ngày sau nàng ta mặc dù đi theo bên cạnh Thái hậu, cũng chỉ là danh bất chính ngôn bất thuận.

Thẩm Ngọc Diệu vừa mở miệng, chẳng khác nào buông tay, để Thanh Lan đi tới những ngày mới nàng ta mong muốn.

"Đứng lên đi, đừng quên chuyện lúc trước ngươi đồng ý với ta là được."