Làm Phi

Chương 151: Cành non



Edit: Nguyệt Chiêu viện

Beta: Huệ Hoàng hậu

Cùng Trương gia đấu ván cờ này quả thực cũng là bất đắc dĩ. Hiện giờ Trương gia không có người nhà làm quan, có nhiều tội danh không thể trực tiếp liên hệ tới được, điều tra thì lại có chút khó khăn. Vì vậy lúc câu chuyện được kể tới bản thứ mười, xuất hiện chuyển biến thì trên đường phố càng náo nhiệt hơn.

Trước đây ở đầu đường cuối hẻm chỉ có một loại "bố cáo", nói Huệ phi là yêu tinh, đầu độc quân tâm làm hại thiên hạ, dẫn tới nạn châu chấu ở phương Nam, đến hậu cung cũng không được yên bình. Lúc tuyển tú thì có tú nữ bị hạ độc, cũng có tú nữ bị châu chấu dọa sợ không nhẹ... Tóm lại nói Tịch Lan Vi vết nhơ khắp nơi, không cần biết mỹ mạo thế nào, vẫn khiến người khác nghĩ tới mà chán ghét.

Trước mắt, sau khi chuyện xưa có chuyển biến, ngay cả bố cáo cũng bắt đầu "khiếu bản"[1] rồi.

[1]Khiếu bản: hay "gọi nhịp" là thuật ngữ trong kinh kịch sau khi dần dần đi vào đời sống của người dân, ý chỉ hành vi phê bình, đả kích người khác.

Mới đầu, vẫn là cách nói kia được kể nhưng sau đó lại thần không biết quỷ không hay mà dần dần đưa lên nội dung mới: nói rằng năm nay phương Nam định trước có nạn châu chấu, cũng may Huệ phi phu nhân là thiên tiên hạ phàm đã sớm có dự liệu nên triều đình mới trước một bước điều lương thực đi cứu tế, cứu dân tị nạn một mạng.

Qua hai ngày lại có cách giải thích mới: Cảnh Phi Trương thị vẫn luôn chấp chưởng lục cung mới là người bị yêu ma nhập thể, cho nên mấy năm nay càng ngày càng không chịu nổi khi thấy người khác được sủng ái, mới bị Hoàng đế phế đi. Nàng ta ghi hận trong lòng mới hạ thủ với những tú nữ nhập cung chuẩn bị tuyển tú, may mà năng lực của Huệ phi phu nhân cao hơn một bậc chống lại được nên những tú nữ liên can mới có thể sống sót mà xuất cung.

Tóm lại tình tiết vở kịch càng ngày càng đặc sắc, càng ngày càng khiến cho người ta tưởng tượng xa vời, khiến nam nữ già trẻ trong thành hận không thể buông hết tất cả chính sự xuống để cả ngày đàm luận kỳ văn của hoàng thất này.

Dẫn đến một hậu quả không tốt cho lắm chính là Tịch Viên đang trên đường hạ triều thì bị chặn đường liên tiếp hai lần, những bách tính có gan lớn này muốn nhìn xem hắn trông như thế nào để tưởng tượng xem dung mạo của Tịch Lan Vi thực sự ra sao.

"Vậy bọn họ phải thất vọng rồi..." Tịch Lan Vi nghe Mị Điềm thuật lại, thần sắc phức tạp: "Phụ thân nói ta giống mẫu thân, bọn họ cũng không nghĩ xem nếu tướng quân đương triều lại "đẹp tựa thiên tiên"... mang binh đánh giặc chẳng phải rất kì quái sao?"

...

Mặc cho trong thành sôi sục nghị luận ngất trời. Tịch Lan Vi cũng biết, cho dù dân gian nghị luận theo hướng nào thì an bài của Hoắc Kỳ vẫn tiếp tục được làm từng bước, không vì vậy mà dừng lại.

Cấm quân Đô Úy phủ tra ra Trương gia bức lương vi xướng [2], xem như có một lỗ hổng.

[2]Bức lương vi xướng: thành ngữ chỉ việc ép gái nhà lành làm kĩ nữ, cũng là phép ẩn dụ ý nói ép người tốt làm chuyện xấu.

Tội danh này nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nhỏ, lúc này hẳn là làm thành tội lớn rồi, hơn nữa những tội đó đúng là khiến cho thanh danh không tốt, lấy ra để nói thì quả thực rất thích hợp.

Câu chuyện lưu truyền trong thành Trường Dương qua một đêm đã tăng thêm ba nội dung mới.

"Trương thị kia là thứ gì chứ!" Có người nghe kể chuyện xong từ trong quán trà đi ra vừa đi vừa mắng, nhân tiện kể lại câu chuyện cho người bên đường không có tiền vào nghe mà đang tò mò kia: "Bởi vì bị yêu ma nhập thể nên cần những loại dược liệu quý hiếm bổ sung tinh khí, nên mượn thế lực của Trương gia đem phụ nữ đàng hoàng bán vào thanh lâu làm kỹ nữ, lúc trước lại để cho kì nhân dị sĩ khắp nơi tìm thuốc cho ả ta..."

Lời đồn đãi thế nào cũng có, nói đến hết sức sinh động. Nghĩ đến những nữ tử bị "yêu phi" bán vào thanh lâu... Thật sự khiến người xem đau lòng người nghe rơi lệ, những người trước đó vài ngày ở đây nói Tịch Lan Vi không phải, giờ lại quay qua to miệng mắng Trương thị.

Dĩ nhiên trong những nghị luận như vậy luôn không thiếu được những suy nghĩ tìm tòi của những người có học thức, không hiểu mà nói: "Nàng ta bị yêu ma nhập thể, nhưng Trương gia là đại thế gia nhiều năm như vậy sao có thể để cho nàng dày vò, dùng thế lực nhà mình để làm việc chứ?"

Chỗ này, Sở Tuyên soạn rất chu toàn: "Nếu nàng ta đắc đạo có thể kéo theo Trương gia gà chó thăng thiên".

Tóm lại không chỉ để bách tính đem toàn bộ trừng phạt trách đến trên đầu Trương thị mà còn cảm thấy đây là thời cơ để khiến Trương gia vô tội bị hại.

...

Mị Điềm ở trong điện của Tịch Lan Vi nghe nàng cười lớn, mặt đỏ đến nửa ngày cuối cùng mới có thể nói năng đàng hoàng: "Biểu ca cũng... cũng quá... quá biết dày vò. Chính sự đường hoàng sao lại chơi đến mức trở thành hai bên đấu kể chuyện vậy chứ?"

"Có gì không tốt?" Tịch Lan Vi cười hỏi ngược lại nàng ấy, "Loại chuyện này, thành bại rất quan trọng, nhưng nếu có thể thắng trận này mà lại có thể nhẹ nhàng một chút, không phải nhất cử lưỡng tiện sao?"

Khiến tất cả mọi người nghe một câu chuyện cũng có thể thả lỏng một phen, quả thực là diệu kế trong diệu kế.

...

Trong chuyện này Sở Tuyên kể càng ngày càng hay, rất chuyên chú. Nghe nói mới đầu hắn chỉ đáp ứng chuyện này, cụ thể viết ở đâu, Hoắc Kỳ không biết cũng không quản nhiều.

Hai ngày trước hắn đề nghị với Hoắc Kỳ cần một nơi yên tĩnh để viết đàng hoàng. Trong cung đương nhiên không thiếu chỗ, mà bên ngoài cung Hoàng đế muốn dùng chỗ nào mà không được chứ, cho nên đề nghị này này đương nhiên có thể đáp ứng cho hắn.

Xem ra du hiệp càng ngày càng không dễ làm rồi, không chỉ biết võ còn phải giỏi văn. Có lẽ một ngày nào đó, không còn chuyện dùng võ để trấn giang hồ nữa rồi... mà phải dùng văn để phục chúng nhân.

...

Coi như hai mặt câu chuyện diễn đối chọi nhau đến mức này, chắc là Trương gia cũng sẽ phát giác... đây là có người an bài. Đương nhiên cũng không khó nghĩ ra là người nào sai khiến.

Cho nên đến mức này... thế nào cũng phải nên cam chịu đi chứ? Ít nhất cũng nên hoàn toàn tỉnh ngộ, chuyện này quả thực không phải bọn họ lùi một bước thì Hoàng đế sẽ lùi một bước, Hoàng đế muốn trừ sạch bọn họ, cho nên cũng đừng làm chậm trễ thời giờ nữa.

...

Chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc đến lượt trong cung có động tĩnh.

Trương thị ở lãnh cung, mặt hướng về phía Tuyên Thất điện, quỳ một ngày một đêm, tay cầm huyết thư, nội dung không người nào biết. Theo Tịch Lan Vi nhận thấy không phải cầu tình cho Trương gia mà vẫn còn muốn đạp nàng một cước. Đương nhiên sẽ không có người để ý đến nàng ta, nếu nàng ta còn giữ lại vị phân thì có lẽ còn đáng giá đi bẩm Hoàng đế một tiếng. Nhưng hiện giờ nàng ta là một phế phi bị phế thành thứ nhân, đã không còn tư cách quấy nhiễu tới Tuyên Thất điện.

Lúc thỉnh an, có vài phi tần lộ ra chút thương hại. Hơn phân nửa là nhớ tới Trương thị đã chấp chưởng cung quyền nhiều năm như vậy, lại không biết nàng ta đã làm chuyện xấu cỡ nào.

"Bệ hạ sẽ không oan uổng nàng ta". Trong lòng biết bọn họ thương hại Trương thị, nhất định liên quan tới sự tồn tại của mình, Tịch Lan Vi khẽ day trán, một lời vạch trần đầu đuôi, muốn bọn họ nghĩ kĩ càng: "Trương thị cũng tốt, cả Trương gia cũng được, nếu đã muốn huyên náo đến đầu lìa khỏi cổ thì chính là một tay mình tạo nên, không trách người khác được. Các ngươi có thể tội nghiệp Trương thị nhưng Cấm quân Đô Úy phủ tra ra những chuyện kia..." Nàng khẽ hít một hơi, nụ cười không quá chân thành: "Cho dù bổn cung thật sự là yêu ma, cũng không có bản lãnh khiến Cấm quân Đô Úy phủ thay bổn cung làm việc".

Cho nên nếu để cho mấy phần thương hại đơn giản kia lan tràn trong đáy lòng thì sẽ quấy nhiễu điên đảo thị phi của chính mình, cảm thấy một nhà Trương thị đáng thương, quả thực buồn cười.

Đừng nói cái khác, chỉ cần là giết hại hoàng duệ, bức lương vi xướng - hai tội này đã không thể tha rồi. Cho dù có lý do như thế nào, thủ đoạn thâm độc duỗi tới phía bách tính, trẻ nhỏ vô tội đã không thể thương hại bọn họ nổi, chỉ có nghiêm trị không tha mới không phụ lòng những người bị thương tổn. Cho dù tội nghiệp cũng là ba vị hoàng duệ kia, còn có những nữ tử bị bán vào thanh lâu mới đáng thương.

...

Hạ đi thu tới, dường như qua một đêm đã mát mẻ hẳn. Từng cành lá xanh đã úa vàng, xúc cảm mềm mại cũng đã bị khô héo thay thế.

Lúc này nạn châu chấu ở phương Nam càng thể hiện hậu quả rõ ràng, đây là thời tiết được mùa nhưng một năm này, đã định trước không thu hoạch được gì.

Thường hay làm bạn cạnh vua, không cách nào mà không lo nước lo dân, vừa nghĩ tới đã không nhịn được mà than thở.

"Phu nhân". Sau tiếng thở dài của nàng, Thu Bạch đã vén rèm đi vào, gật đầu bẩm báo: "Nô tỳ mới vừa nghe được chút chuyện, không biết... nên nói thế nào".

"Nghe thế nào thì nói thế đó đi". Tịch Lan Vi cười nói, nhìn nàng một cái lại nói: "Chẳng lẽ vẫn còn cảm thấy bổn cung nghi ngờ ngươi sao?"

"... Không phải". Thu Bạch cắn cắn môi: "Chẳng qua không biết đây có ý gì... Phu nhân có thể vẫn còn nhớ những tú nữ lúc đầu mới nhập cung, nô tỳ đã từng bẩm qua có một nữ quan - nô tỳ cho là quan hệ gần gũi với Trương gia, nhưng chỉ mới hai ngày đã an bài khiến tú nữ có quan hệ họ hàng với Trương gia ra ngoài..."

Đó là chuyện một tháng trước. Tịch Lan Vi tỉ mỉ nhớ lại một lần mới gật đầu: "Nhớ rồi, là ngày thứ ba tú nữ nhập cung".

"Vâng". Thu Bạch khom người nói: "Vừa mới nghe nói cô nương kia vốn là cháu gái của Trương Nguyên Xu, nhưng... trước đó vài ngày đã được nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa của một thiếp thất trong Trương phủ, xem ra đã thành thứ nữ của Trương Nguyên Xu".

Nhận cháu gái làm thứ nữ? Chân mày Tịch Lan Vi nhíu chặt: "Nguyên nhân thế nào?"

"Nói là... phụ mẫu của cô nương kia qua đời sớm, vốn cũng là thiếp thất đó nuôi đứa nhỏ lớn lên, nên liền dứt khoát nhận làm con thừa tự. Nhưng nô tỳ vẫn luôn cảm thấy cũng quá đúng lúc, lại nói nuôi mười mấy năm rồi sao giờ mới bỗng nhận làm nữ nhi chứ?"

Quả có chút lạ, coi như cô nương kia đến tuổi xuất giá vì muốn nàng ta thuận lợi lấy chồng, dường như cũng có chút kì quái, ngay lúc này nguy cơ của Trương gia trùng trùng, sao lại nghĩ tới những chuyện này được chứ? Lại nói Trương Nguyên Xu vẫn còn ở trong ngục, làm sao có tâm tình mà nhận nữ nhi chứ?

Hoặc là tấm lòng rộng lượng hoặc là có tính toán khác, Tịch Lan Vi càng tin tưởng vế sau hơn. Hoặc là nói bởi vì lòng phòng bị nhiều hơn vẫn không sai, tin tưởng vế sau sẽ ổn thỏa hơn.

...

Tạm thời không cần vì chuyện không nói rõ được mà đi quấy nhiễu Hoắc Kỳ. Tịch Lan Vi gửi thư về nhà, nhờ phụ thân chú ý nhiều hơn.

Không tới một tháng, Tịch Viên đã tự mình trả lời thư, nói rằng vị tiểu thư mà Trương gia mới nhận, được hứa gả cho Hoài Đông vương Khương Du.

Hoài Đông vương...

Tịch Lan Vi khẽ hít một ngụm khí lạnh. Lúc trước Hoài Dục vương Khương Các, cũng chính là phụ thân của Việt Liêu vương phi Hứa thị, bởi vì thông đồng mưu phản với Hoắc Trinh lại bị Hoàng đế phát hiện trước nên bất tri bất giác mà chết đi. Thiên hạ cho rằng sau trận chiến đó hắn bị bệnh cấp tính mà chết. Đất phong của hắn được chi ra làm năm, cho năm nhi tử của hắn chia ra mà thừa kế, lại bởi vì đích trưởng tử và thứ tam tử "bi thương mà chết", cho nên vùng đất giàu có và đông đúc nhất trong những nơi đó và chỗ tiếp giáp với Hách Khế kia thuộc về triều đình.

Hoài Đông vương Khương Du này... Lúc này lại cưới thứ nữ của Trương gia, khiến Tịch Lan Vi cảm thấy không thể nào tin tưởng được đây là trùng hợp. Đi gần hơn một bước mà nói thì thấy thế nào cũng giống như muốn làm phản. Có lẽ Khương Du biết được cái gì, vừa vặn muốn tính lại nợ cũ, Trương gia cũng cần một người trợ giúp, kéo bọn hắn khỏi vũng bùn này... Cho nên vừa khéo cấu kết với nhau, lại còn kết thân, nếu mưu phản thành công thật, thì hẳn là hậu vị phải dành cho vị Trương thị này rồi, Trương gia lại đạt được địa vị cao nhất.

Thở ra một ngụm khí lạnh. Tịch Lan Vi trầm ngâm, càng nghĩ càng thấy sợ, đề bút viết một dòng "Gặp ở Tuyên Thất điện" lên quyển sách, sau đó phân phó chuẩn bị bộ liễn, tự mình đi đến Tuyên Thất điện.