Làm Phi

Chương 170: Trù bị



Edit: Huệ Hoàng hậu

Beta: Mai Thái phi

Thật lâu trước đây, khi lần đầu tiên Hoắc Kỳ nhắc tới việc muốn lập nàng làm Hậu, nàng liền nghĩ tất yếu sẽ có một hôn lễ.

Khi đó nghĩ rất đơn giản, bởi vì không chỉ nàng chưa từng có hôn lễ, Hoắc Kỳ cũng chưa có đại hôn. Cho nên yêu cầu này, đại để là hắn sẽ đáp ứng.

Có điều từ khi chuyện chính thức được nhắc tới đến bây giờ, ý niệm này chợt biến mất trong lòng nàng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, làm nàng thiệt tình thực lòng mà cảm thấy, không có hôn lễ mới là đúng.

Nguyên nhân cũng thật sự đơn giản — việc này đã nháo ra động tĩnh không nhỏ, văn võ cả triều đều có bất mãn. Hiện giờ tuy rằng đã thành, nhưng cũng nên thức thời một chút, liền tự biết vẫn nên giản lược cho tiện.

Dù sao không có hôn lễ cũng còn có sách lễ, nàng ở Trường Thu cung, chấp chưởng phượng ấn, vị trí Hoàng hậu này vẫn làm một cách danh chính ngôn thuận.

Thế là khi sinh nhật An Ngọc đi qua, cứ như vậy chờ Lễ Bộ chọn định ra ngày tốt. Thiếu một màn hôn lễ sẽ bớt đi rất nhiều việc, nàng không cần phải nhọc lòng nhiều.

...

Bốn năm ngày sau, khi nàng đang ngủ trưa thì Viên Tự đến bái kiến. Đang ngủ say mà bị người đánh thức, Tịch Lan Vi có chút khó chịu không nói nên lời, đợi nghe được là Hoàng đế truyền triệu, lại thực "Thông tình đạt lý" mà ghi phần không vui này lên đầu Hoắc Kỳ. Đi thì tất nhiên là phải đi, sau đó tính sổ với hắn là được.

Quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, thật quá không phúc hậu.

Ngồi ở trên bộ liễn, sau giờ ngọ ánh nắng tỏa ra ấm áp, ngay cả cái lạnh của ngày đông giá rét cũng bị xua tan đi rất nhiều. Tịch Lan Vi lấy tay di di, tay kia ôm lò sưởi tay phía trong áo choàng, ấm áp quanh quẩn, cảm thấy mệt rã rời.

Trước khi vào Tuyên Thất điện, dụng tâm định thần, trong nháy mắt Hoắc Kỳ vẫn nhận ra tinh thần nàng uể oải khi nàng vào điện.

"Ban đêm lại không ngủ ngon sao?" Hắn cười hỏi, im lặng một hồi lại nói: "Rõ ràng nhìn thấy ngủ cũng không tồi..."

Còn ngủ dài hơn hắn một chút, vậy mà ngày ngày nàng vẫn mệt rã rời.

"Không có biện pháp..." Tịch Lan Vi vừa nói vừa ngáp: "Người ta hay nói "xuân vây[1] thu mệt hạ ngủ gật, ngủ không tỉnh ba tháng đông"."

[1] Vây: buồn ngủ.

"Xì..." Hắn đè âm cười: "Sớm biết nàng buồn ngủ, thì đã không gọi nàng qua đây, để các nàng đi qua đó là được."

... Chuyện gì?

Lúc này Tịch Lan Vi mới thêm hai phần thanh tỉnh, ngước mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại ở mấy nữ quan trong điện.

"... Đây là?" Nàng nghi hoặc nói, trong đó có một người tiến lên khom người đáp: "Phu nhân, xin dời bước về tẩm điện."

Mang theo chút khó hiểu nhìn về phía Hoắc Kỳ, hắn không nói, chỉ là đi thẳng về phía tẩm điện. Nàng cũng không truy vấn, đi vào theo hắn. Dù sao hắn cũng không thể ám hại nàng, hỏi rành rọt như vậy làm gì? Một lát sẽ biết thôi...

Vào tẩm điện, Hoắc Kỳ dừng bước nhưng chưa ngồi, nàng cũng đứng chờ. Lát sau, mấy nữ quan tiến vào theo, nhìn thấy các nàng mang vào vài món đồ vật, Tịch Lan Vi hơi ngẩn ra.

Nhìn có vẻ là muốn đo lường vóc người, nguyên nhân tất nhiên không khó đoán, Tịch Lan Vi đắn đo giây lát, vẫn cảm thấy không ổn, có chút khó xử mà mở miệng: "Bệ hạ... Thôi bỏ đi..."

"Cái gì mà thôi?" Hoắc Kỳ đang nâng hai tay lên chờ cung nhân tới đo, nghe lời nàng nói thì mày nhăn lại, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

"Đã dẫn tới nhiều nghị luận như vậy, hôn lễ liền..." Nàng trầm trầm xuống, rồi lại nói: "Giản lược mới hợp, rốt cuộc cây to đón gió..."

"Đã dẫn đến nhiều nghị luận như vậy, cần gì phải lo lắng lại nhiều thêm một chút?" Hắn khẽ cười, rất có ý khinh thường, liếc nàng một cái, lại nói: "Cây to đón gió, phàm là nàng nhận vị trí Hoàng hậu này, gió nên thổi vẫn sẽ thổi, không có quan hệ to tát gì với hôn lễ này, còn không bằng làm cho lòng mình thoải mái một chút."

Nàng cắn cắn môi, trong nội tâm tất nhiên là chờ đợi hôn lễ này, lại khó tránh khỏi còn có chút do dự. Hắn buông tay, nhấc bước chân đến gần nàng, đôi tay nặng nề đặt lên hai bờ vai nàng: "Có Lễ bộ Thượng thư làm ví dụ ở phía trước, người khác không dám nói cái gì. Còn nữa, nàng thích để chính mình chịu thiệt, trẫm thì không muốn lần cưới thê tử này liền làm qua loa cho có lệ đâu." Hắn nói một câu, sắc mặt trầm hai phần, nghiêm túc trịnh trọng mà nói tiếp: "Nếu nàng không chịu... Trẫm cưới người khác?"

"..." Nhất thời sắc mặt Tịch Lan Vi trắng bệch, đảo đôi mắt hung ác trừng hắn, lại phát hiện bên cạnh có cung nhân thì thu ánh mắt trở về, gật đầu phúc thân, cực kỳ kính cẩn nghe theo mà đáp: "Vâng."

Sau giờ ngọ, trong điện an tĩnh mà ấm áp. Nhóm nữ quan Thượng Phục cục đối với mấy việc này là ngựa quen đường cũ, hoàn toàn không cần nhiều lời, mỗi lần đo xong chỉ nói vài câu ngắn gọn với nhau.

Cứ thế ở trong an tĩnh, Tịch Lan Vi nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn hắn đưa lưng về phía nàng, bóng dáng cao dài ở trước mắt nàng, nhìn nhìn, khiến cho nàng lộ ý cười.

Cung nữ nâng mắt lên đo chiều dài tay áo cho nàng, thấy nàng cười, cũng không khỏi cười theo, lại tiếp tục làm việc của chính mình.

Một lát, Hoắc Kỳ hơi nghiêng đầu, khóe mắt đảo qua, vừa lúc có thể nhìn thấy nàng tươi cười qua gương. Nghĩ nghĩ, hắn quay người lại, nhìn quét qua nàng, đôi mắt híp lại: "Cười cái gì mà cười?"

Tịch Lan Vi ngây ngốc, cúi đầu suy tư trong chốc lát, thu liễm đi ý cười, khiêm tốn lễ độ mà nói: "Cảm thấy bệ hạ anh tài tuấn lãng, thần thái sáng láng..."

Người trước mặt bị khích lệ không phản ứng gì, an tĩnh trong chốc lát, lại đi về phía trước hai bước, đánh giá nàng, hình như có vài phần cân nhắc.

Hắn cố ý nhìn đến thập phần nghiêm túc, khiến nàng có thể nhận ra rõ ràng tầm mắt hắn đảo qua đảo lại phương hướng nào, nhịn trong chốc lát rốt cuộc nhịn không được: "Làm sao vậy?"

"Ừm..." Hắn trầm ngâm, chậm rãi nói: "Từ sau khi nàng sinh A Ngọc... Không, từ sau khi nàng có thai... Bộ dáng liền... "

Sắc mặt nàng buồn bã, không tự giác mà giơ tay vỗ vỗ mặt, nỉ non: "Biết là béo... Cũng đã nỗ lực khôi phục không ít..."

Thậm chí bản thân nàng cũng đã không cảm thấy béo như lúc trước, nhưng nghe hắn nói như vậy, xem ra vẫn là...

Các cung nhân kín đáo yên lặng nghe — cảnh tượng Hoàng đế ở trước mặt mọi người trêu chọc dáng người của Hoàng hậu không tốt thế này, không có nhiều dịp được thấy đâu.

Nâng nâng mắt, dưới làn mi, đôi mắt sáng mang theo một chút tủi thân, Tịch Lan Vi nhíu mày nói: "Thần thiếp lại chú ý điều dưỡng hơn là được..."

"Từ sau khi sinh A Ngọc, bộ dáng lại càng xinh đẹp." Tốc độ nói của hắn đột nhiên tăng nhanh, lộ rõ ý cười, một hơi nói xong lời dang dở vừa rồi.

"..." Tịch Lan Vi khựng lại trong chớp mắt, lát sau, không nhịn được lần thứ hai trừng mắt liếc hắn một cái.

Cứ như vậy nói giỡn với nhau mà đo hôn phục [2] — khi hứng khởi, ngẫu nhiên còn duỗi tay đùa giỡn một phen. Kể từ đó tất nhiên là đo đạc chậm hơn, cung nhân lại không dám thúc giục, giằng co kéo dài tới gần chạng vạng mới xong việc.

[2] Hôn phục: trang phục hôn lễ.

"Trực tiếp truyền thiện đi." Hoắc Kỳ hoạt động cánh tay cười nói. Tịch Lan Vi nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Thần thiếp trở về dùng bữa, mấy ngày nay A Ngọc cũng không chịu ngoan ngoãn ăn cái gì, Cẩn Nương dỗ cũng vô dụng."

...

Sắc trời đã tối, những tia nắng ấm cũng đã khuất sau núi, không khí lại lạnh hơn. Tịch Lan Vi trở lại Duyệt Hân điện, bảo Tiểu Sương phân phó truyền thiện, sau đó cho những người khác lui ra, dáng vẻ không hề cố kỵ mà ngã xuống giường, cảm thấy đo y phục cả một buổi trưa thật sự rất mệt.

Cửa sổ khẽ vang lên, hình như có người nhẹ nhàng gõ lên mặt cửa. Tịch Lan Vi nhíu mày, trợn mắt nhìn qua, qua một lát, cửa sổ bị gõ lần thứ hai.

Thật sự không có sức đứng dậy, lại sợ hắn đến thăm lúc này là có gì chuyện quan trọng. Giãy giụa giây lát, nàng vẫn căng thân lên, đi mở cửa sổ.

Bóng người nhoáng lên, Sở Tuyên nhảy vào từ cửa sổ, xoay người đóng cửa, nhìn nàng một cái, cười than: "Thật là lạnh."

"Tháng này, tất nhiên lạnh." Nàng hơi cười, xoay người sang chỗ khác pha ấm trà: "Đại nhân có việc?"

Nước chậm rãi chảy vào chén, khí nóng hôi hổi bốc lên, nhưng cho đến khi một chén trà nhỏ đã đầy, cũng không nghe được hắn đáp lời.

Tịch Lan Vi giật mình, đặt ấm trà xuống nghiêng đầu nhìn lại, thấy sắc mặt của hắn bình tĩnh nhưng lại không nói tiếng nào, có chút bất an mà hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta phải đi." Sở Tuyên nhàn nhạt nói, lời nói làm nàng ngẩn ra: "Lại đi ban sai [3] ở nơi nào sao?"

[3] Ban sai: ra ngoài làm việc.

"Ban sai? Không phải." Hắn cười một tiếng: "Không muốn ở lại Cấm Quân Đô Úy phủ làm việc — vốn dĩ ta cũng không là người của bọn họ, nàng biết đó."

Đúng vậy, hắn là người trong giang hồ, lúc ban đầu là vì trừ nịnh thần mà ẩn thân tiến vào trong phủ Hoắc Trinh, rồi sau đó... Là vì nàng, mới vẫn luôn không rời đi.

"Hôm nay thấy Thượng Phục cục đo đạc hôn phục cho nàng." Tiếng cười của Sở Tuyên có chút chua chát: "Ta tương đối keo kiệt, cuối cùng cũng không muốn nhìn nàng mặc hôn phục làm hôn lễ."

Hắn đi hai bước về phía nàng, liếc nhìn nàng, lặng im trong chốc lát, lại chợt cười nói: "Cho nên có lẽ sẽ rời đi trước hôn lễ của nàng, nhắm mắt làm ngơ. Ta cũng thật sự...  Rất nhớ nhung bộ dáng giang hồ."

Có thể nghe ra hắn nói thật gian nan, Tịch Lan Vi rũ mắt yên lặng nghe, trong lòng một mảnh chua xót, hình như có ngàn vạn lời muốn nói. Rồi lại không biết nên nói từ đâu, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng: "Ừ..."

"Cho nên... Sự kiện kia..." Hắn vẫn nhìn nàng, trong mắt mang theo hai phần không kiên nhẫn: "Ta giúp nàng an bài thỏa đáng, nàng muốn đi làm, tùy thời đều có thể đi. Nếu được thì ở trước ngày tốt đã định nhé? Nếu lại kéo dài thêm... Ta sẽ không giúp được nàng."

"Được..." Nàng khẽ lên tiếng, thanh âm có chút vô lực, suy nghĩ một chút, lại thấp thấp giọng nói: "Ta sẽ mau chóng... Chọn ngày thích hợp."

"Ừ." Sở Tuyên khẽ gật đầu. Lúc sau, trong điện an tĩnh chỉ có tiếng bước chân cách nàng ngày càng gần là rõ ràng.

"Lan Vi." Hắn dừng lại trước mặt nàng, đột nhiên gọi một tiếng như vậy, khiến nàng thoáng bối rối, bỗng dưng ngẩng đầu, phút chốc cả người bị hắn ôm vào trong lồng ngực.

"Ngươi..." Trong lòng nàng trầm xuống, tất nhiên lập tức dùng hết toàn lực đẩy hắn ra, cuốu cùng không giãy giụa nổi, ngược lại bị hắn kiềm chế cổ tay, ép buông xuống, muốn động cũng không động đậy được.

"Buông ra!" Nàng trầm giọng mắng một tiếng, sau đó lại nói:"Ta mới vừa phân phó truyền thiện, ngươi như vậy..."

Rất nhanh sẽ bị người nhìn thấy.

"Chỉ lúc này thôi." Hắn bình tĩnh nói, bày tay giữ cổ tay nàng vẫn chưa buông ra: "Chỉ lúc này thôi, đời này sẽ không còn lần nào nữa."

Tịch Lan Vi đột nhiên vô lực giãy giụa, tuy rằng đến nay cũng không biết vì sao Sở Tuyên lại để tâm đến nàng đến tận bây giờ, nhưng... Đã sắp vĩnh biệt...

"... Lan Vi?" Hắn lại gọi một tiếng, lúc này, giọng nói lại phảng phất mang theo chút nghi vấn.

"Ừ?" Nàng đáp lại một tiếng, giống như hỏi lại hắn làm sao vậy.

"Nàng..." Hắn sửng sốt, ngón tay đặt trên cổ tay nàng hơi căng thẳng, lát sau, buông lỏng tay ra, thối lui nửa bước, nhíu mi lại hỏi nàng: "Nàng... Gần đây có để ngự y xem mạch không?"

"Không có." Nàng đúng sự thật mà lắc đầu, sau đó không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, thần sắc có chút hoảng loạn: "Làm sao... Vì sao phải truyền ngự y?"

"Khả năng là nàng..." Hắn do dự, thần sắc lại có chút mất tự nhiên mà an tĩnh trong chốc lát, nói với nàng: "Khả năng là nàng có thai."

------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Tuyên liếc mắt đưa tình mà đi vào từ biệt, sau đó ngoài ý muốn phát hiện Lan Vi mang thai cũng là trong lòng đủ khổ...