Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 135: Khuôn mặt cô ngập tràn hạnh phúc



Tô Nhiên đang ngồi trước bàn trang điểm, xức nước dưỡng da lên mặt, vỗ bì bạch vào khuôn mặt nhỏ.

Lâm Thiên Sinh không để ý đến cô, nằm xuống giường, tiếp tục nghịch điện thoại.

Một lát sau, giọng Tô Nhiên đột nhiên vang lên ngay bên tai anh: “Anh yêu à, anh nhìn em này.”

Lâm Thiên Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện ra cô đang đi một đôi tất đùi màu đen!

Đôi chân thẳng tắp đẹp mắt của cô khiến Lâm Thiên Sinh có cảm tưởng nó còn dài hơn cả mạng của anh!

Tô Nhiên nằm úp sấp lên người Lâm Thiên Sinh giở trò xấu.

Cô dịu dàng nói: “Anh cho là em mặc như thế này là vì chiều ý anh à?” “Anh đoán đúng rồi đó, anh yêu!”

Khóe môi Lâm Thiên Sinh giật một cái: “Em đúng là một tiểu yêu tỉnh giỏi giày vò người ta, sao lúc trước anh không nhìn ra...”

Sau đó không cần phải nhiều lời nữa. Để giữ Lâm Thiên Sinh lại với mình, Tô Nhiên đã bất chấp mọi giá.

Mỗi đêm cô đều thay đổi những cách thức mới mẻ.

Hai giờ sau.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

“Chồng à, cứ để ở trong đi...” Tô Nhiên nắm chặt tay Lâm Thiên Sinh, giọng run run khe khẽ có phần nài nỉ:

“Như vậy sẽ dễ đậu thai hơn...” Biểu cảm của Lâm Thiên Sinh cứng lại, sau đó anh không còn biết nói gì nữa. Có điều cuối cùng anh vẫn nghe lời Tô Nhiên.

Sắc mặt Tô Nhiên hồng hào, hai tay thon dài đan chặt mười ngón với Lâm Thiên Sinh.

Khuôn mặt cô ngập tràn hạnh phúc, cô cứ thế thỏa mãn ngủ thiếp di. Sáng sớm hôm sau.

Trước cổng chính nhà họ Tô, sáu tên Kim Đan kỳ mới tới kia làm việc rất tận tâm.

Họ chia nhau ra ba người một tổ, luân phiên đứng trực suốt ngày suốt đêm.

Có sáu người này ở đây, Ngọa Long không còn thấy cô độc nữa.

Hơn nữa, ông ta cũng từ bỏ sự kiêu ngạo của một người có thực lực Nguyên Anh, học theo Lâm Thiên Sinh làm kẻ phàm trần, nói cười với đầy tớ nhà họ Tô, thậm chí còn chủ động chạy lại giúp họ, cảnh tượng ấy thực sự ấm áp.

Tô Nhiên thức dậy trong tâm trạng vui vẻ.

Cô mặc áo ngủ vào, vừa ngâm nga khe khẽ vừa đi từ trên tầng xuống bàn ăn.

Cô cầm đũa lên, mỗi món gắp một miếng.

Còn sờ cả chiếc áo ngủ hình ếch xanh của Lục Tiểu Tiên.

Lục Tiểu Tiên bê chiếc bát trên tay, choáng váng hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Tô Nhiên.

Nghĩ thầm không biết tối qua người phụ nữ này đã làm gì mà nay lại vui vẻ như vậy.

Ăn sáng xong, Tô Nhiên mặc đồ công sở màu đen, dẫn Lục Tiểu Tiên tới công ty.

Buổi trưa, Lâm Thiên Sinh sửa soạn đồ đi câu, nhanh chóng đi ra ngoài.

Thấy Lâm Thiên Sinh đi ra ngoài, Ngọa Long đang chém gió với ba người khác giật mình.

Bọn họ lập tức đứng thẳng lưng, hô to: “Tiên sinh, buổi sáng tốt lành!” Lâm Thiên Sinh gật đầu hài lòng: “Ừm, rất có tinh thần.”

“Tôi đi câu cá, xem thử xem liệu hôm nay có thể có thu hoạch gì không, nếu may mắn thì sẽ nấu cho mọi người một bữa ngon.”

Nói rồi, bóng dáng anh lóe lên, thi triển công pháp Súc Địa Thành Thốn.

Bọn Ngọa Long lộ vẻ hưng phấn, nói vọng về phía Lâm Thiên Sinh rời đi: “Tiên sinh đi thong thải”

Lần này, Lâm Thiên Sinh đi tới một ngọn núi cách xa nhà họ Tô. Dưới chân núi có một chiếc hố sâu không thấy đáy.

Mặt nước màu xanh lục, hình như bên dưới có thứ gì đó đáng sợ.

Hơn nữa, xung quanh còn không có bóng người, chỉ nghe thấy tiếng chim kêu. Lâm Thiên Sinh chọn một vị trí tốt ngồi xuống, bắt đầu thả câu.

Yên lặng chờ con mồi cắn câu. Một lát sau, Lâm Thiên Sinh đột nhiên nói:

“Đừng trốn nữa, đi ra đi.”