Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 39: Xin lỗi



Động thái đột ngột này khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Chỉ có Lâm Thiên Sinh vẫn ngồi yên, sắc mặt tối sầm. “Chú Thất..." "Chú định làm gì...

Tô Khả Hân bị chú Thất bắt làm con tin, cảm thấy hơi khó thở.

Mặc dù hiện tại cô ấy đã là võ giả cấp hai nhưng chú Thất cao hơn cô ấy năm cảnh giới.

Sắc mặt của chú Thất trở nên u ám, ông ta nhìn thẳng vào Lâm Thiên Sinh nấy giờ vẫn không nói một lời.

Trong lòng ông ta biết, Lâm Thiên Sinh nhất định đã phát hiện sự tình, thông báo cho Tô Nhiên.

Bằng không đừng nói tới Tô Nhiên, cho dù là Tô Hoàng Hà đến chết cũng không thể phát hiện được!

Sau đó ông ta nói với Tô Khả Hân: "Xin lỗi, cô hai, tôi chỉ có thể để cô chịu ấm ức trước!"

Nói xong, ông ta lấy Tô Khả Hân làm tấm chắn, thận trọng đi ra cửa.

Tô Nhiên lo lắng, vội vàng tiến lên cầu xin: "Chú Thất, chú đừng làm chuyện ngu ngốc!"

"Tôi chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thôi, chú thả em gái tôi ra trước được không?”

Lúc này, vệ sĩ của nhà họ Tô phát hiện tình trạng hỗn loạn, Vội vàng lao tới.

"Sư phụ, thế này..."

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, các vệ sĩ của Tô Nhiên lập tức sửng sốt ngây ra như phỗng.

Nhất thời không hiểu về tình hình hiện tại.

Chú Thất hét lên: "La Tú, với tư cách là sư phụ của cậu, tôi đưa cậu vào con đường võ đạo, dạy các cậu phương pháp tu luyện, bồi dưỡng cho các cậu trưởng thành. Tất cả những gì các cậu có bây giờ đều là do tôi cho. Hiện tại các cậu muốn phản bội sư phụ hay là muốn cùng tôi rời khỏi nhà họ Tôi"

Nếu như đệ tử của ông ta có thể đứng về phía ông ta, vậy đêm nay ông ta muốn thoát khỏi Lâm Thiên Sinh cũng không phải là không có khả năng.

Nghe vậy, La Tú và các vệ sĩ khác đều do dự.





Mặc dù bọn họ không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng chuyện xảy ra trước mắt bọn họ đã chứng tỏ sư phụ bọn họ đã bất hòa với Tô Nhiên.

"Sư phụ, ngài có ơn nặng như núi đối với tụi con, tụ con không cần nhà họ Tô này nữa!"

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, các đồ đệ của chú Thất cuối cùng đã quyết định đứng về phía chú Thất.

Người ta thường nói, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Huống chỉ, cho dù chú Thất muốn phản bội nhà họ Tô, nhà họ Tô không có cao thủ nào thì có thể làm gì?

Trong nhà họ không có một người có thể chiến đấu.

Tô Hoàng Hà lợi hại nhất không có ở nhà, những người khác đều chỉ là một con kiến.

Đương nhiên, bọn họ không biết Lâm Thiên Sinh là tu sĩ. Nhưng trong lòng họ đang nghĩ rằng với sức mạnh của chú Thất và bọn họ, dù đi đến đâu họ cũng không gặp vấn đề gì.

Bọn họ chỉ hơi thắc mắc là có thể rời đi luôn, tại sao cần dùng cô hai làm con tin?

Nhìn thấy đệ tử bày tỏ ý định trung thành với mình, chú Thất lập tức lộ ra nụ cười nham hiểm: "Tốt lắm, mọi người hãy cùng tôi ra ngoài trước, đừng vội hành động."

Nói xong, dưới sự bao bọc dày đặc của đệ tử, ông ta cưỡng bức kéo Tô Khả Tâm ra khỏi sân nhà họ Tô.

Tô Nhiên lo lắng đến mức khóc nức nở với Lâm Thiên Sinh: "Thiên Sinh, tôi không muốn em gái tôi xảy ra chuyện gì đâu, xin anh đó."

Sắc mặt Lâm Thiên Sinh lúc này vô cùng nghiêm túc, ánh mắt không hề rời khỏi chú Thất, đứng dậy nói: "Em vợ của tôi đương nhiên sẽ không sao, điều cô nên suy nghĩ bây giờ là làm thế nào để xử lý mấy tên phản bội này.”

Nói xong, bóng người đột nhiên lóe lên, một giây sau anh đã xuất hiện ở ngoài sân.

Khi chú Thất và các đệ tử nhìn thấy Lâm Thiên Sinh thi triển công pháp Súc Địa Thành Thốn, khuôn mặt của họ tràn đầy sự hoài nghỉ và sợ hãi.

Vẻ mặt của chú Thất càng trở nên khó coi hơn.

Đúng như dự đoán, Lâm Thiên Sinh ít nhất cũng đã ở cảnh giới Tụ Hồn.

Lạ Tú sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, môi run run nói: "Thế mà anh ta, anh ta là một tu sĩ!"

Chẳng trách sư phụ của bọn họ lại sợ hãi như vậy, hóa ra con rể nhà họ Tô thực chất là một tu sĩ cường đại!

Đối với những người này, những người có thể tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ đã được coi là một nửa tiên nhân.

Tô Nhiên chạy ra, nói với đám người chú Thất: "Chú Thất, nể tình nhà họ Tô đã đối xử không tệ với chú bao nhiêu năm qua, chỉ cần chú thả Khả Hân đi, tôi có thể để chú rời đi ngay bây giờ."

"Nhưng tôi không hiểu tại sao chú lại làm như vậy!"

"Gia đình chúng tôi rất tin tưởng chú, tại sao chú lại làm như thế?"