Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 53: Kể cả trong giấc mơ



Tô Nhiên đột nhiên xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào lồng ngực của Lâm Thiên Sinh, trầm giọng nói: "Người ta cũng muốn tu tiên."

Lâm Thiên Sinh liếc cô một cái, sau đó nói: "Muốn cái gì nữa, e rằng em đã là tiên rồi."

Nhưng không phải về tu vi, mà là tiên thể.

Lời của anh không phải là không có cơ sở.

Mỗi khi nhớ lại Tô Nhiên nói trong mộng cô có thể nhìn thấy Tiên Vương Pháp Tướng của mình, Lâm Thiên Sinh đầu cảm thấy tò mò.

Nếu không có thân thể tiên nhân, đừng nói là muốn đến gần để nhìn thấy pháp tướng và hình dáng của anh, chỉ riêng sức mạnh được giải phóng từ thần khí giáo mũi đỏ cũng đã khiến Tô Nhiên không thể bình an vô sự.

Kể cả trong giấc mơ.

Và người phàm không thể vô cớ mơ thấy Tiên Vương Pháp Tướng của anh được.

Chỉ có một khả năng, Tô Nhiên có thể hấp thu linh khí tỏa ra từ trong cơ thể anh, mà Tiên Vương Pháp Tướng của anh cũng không có bài xích cô.

Như vậy thì cho dù cô không phải tiên thì cũng chẳng khác gì tiên cả.

Tô Nhiên có chút uể oải nói: "Đừng giễu cợt em, em thật sự muốn tu tiên, chỉ có như vậy, em mới có thể không làm liên lụy đến anh, mới có thể ở bên anh mãi mãi."

Lâm Thiên Sinh không nói nên lời: “Em có thể đừng nói chuyện buồn nôn như vậy không, xấu hổ quá."

Tô Nhiên chu môi: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, có gì mà buồn nôn với xấu hổ chứ."

Vừa nói, bàn tay nhỏ bé của cô vừa không thành thật, đặt vào chỗ đó của Lâm Thiên Sinh.

Hành vi như vậy khiến một người chưa bao giờ chạm vào phụ nữ trong mười nghìn năm như Lâm Thiên Sinh đã đỏ mặt.

Tô Nhiên thấy Lâm Thiên Sinh không có phản kháng, sau đó càng được voi đòi tiên.

Đêm nay, Tô Nhiên đã thành công.

Sáng hôm sau, Lâm Thiên Sinh nhìn chấm đỏ trên tấm trải giường, trầm ngâm một lát.

Sau đó anh liếc nhìn Tô Nhiên đang ôm eo anh ngủ vô cùng ngọt ngào.





Anh thở dài thật sâu, thấp giọng nói: "Sự trong sạch của mình đã biến mất như thế này, không ngờ rằng đây cũng là lần đầu tiên của cô ấy."

Sau đó, Lâm Thiên Sinh cẩn thận mở bàn tay nhỏ bé của Tô Nhiên, đắp chăn cho cô, rồi thận trọng xuống giường.

Anh cúi xuống nhặt chiếc quần Tô Nhiên vứt xuống đất tối qua lên mặc vào.

Sau đó anh nhặt đồ của cô lên và đặt chúng lên gối cùng với bộ đồ ngủ mỏng.

Rồi anh mặc quần vào, lặng lẽ mở cửa rời khỏi phòng. Chỉ trong chốc lát, Tô Nhiên cũng tỉnh lại. Cô hài lòng nằm dài trên giường.

Đêm qua chắc chăn là giấc ngủ ngon nhất cô có được trong hai năm qua.

Không có xứ sở thần tiên, không có ác mộng và cô đã ngủ ngon lành cho đến tận bình minh.

Cô mặc đồ lót vào, miệng lẩm bẩm một giai điệu rồi nhảy đến tủ chọn quần áo mặc hôm nay.

Sau nhiều đêm vật lộn, cuối cùng cô cũng đạt được mong muốn của mình, đêm qua cô đã trở thành một người phụ nữ thực sự.

"Bữa tiệc hôm nay toàn những người có máu mặt, em cũng không thể mất mặt."

"Em đã nhờ người may riêng bộ đồ này cho anh, anh đi thay đồ đi."

Tô Nhiên mặc một chiếc váy xinh đẹp nhưng không mất đi vẻ sang trọng, đưa bộ vest cho Lâm Thiên Sinh.

Sau đó cô đẩy anh đến trước gương.

Lâm Thiên Sinh cầm lấy bộ đồ nhìn xem, cũng không nói lời nào mà thay đồ ngay tại chỗ.

Tô Nhiên giúp anh một tay, cũng không quên thắt cà vạt cho anh.

Thắt cà vạt xong, Tô Nhiên duỗi hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh, thân thể mảnh khảnh ép chặt vào trong ngực anh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Cô thầm thề trong lòng rằng cô sẽ không bao giờ để bất kỳ người phụ nữ nào cướp anh đi, không bao giời

Lâm Thiên Sinh đang bận nghịch nghịch cổ áo và cổ tay áo, nới lỏng cà vạt nói: “Cái này anh thấy hơi chật, không đeo được không?”

Không sợ bị chê cười, đây là lần đầu tiên anh ăn mặc trang trọng như vậy.

Tô Nhiên tỉnh táo lại, lập tức nói: "Không được, anh thế này đẹp trai hơn."

Nói xong, cô còn chỉnh lại cho anh.

Sau đó cô quay người đi đến bàn trang điểm, mở tủ lấy ra hai chiếc hộp nhỏ tỉnh xảo.

Mở hộp ra, một chiếc là đông hồ nam, chiếc còn lại là một đôi nhãn.

Tô Nhiên lấy đồng hồ và nhẫn ra.

Cô nhanh chóng đi đến bên cạnh Lâm Thiên Sinh, năm lấy cổ tay trái của anh, đeo đồng hồ cho anh, đồng thời đeo nhẫn vào ngón áp út của anh.

Chiếc còn lại được đeo trên ngón áp út của chính cô.

Làm xong tất cả những điều này, Tô Nhiên nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi.”