Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 67: Đúng đó



Nam Sơn Đạo Nhân thu hồi thần thông, đeo bảo kiếm trong tay vào lưng rồi cười nói với mọi người: “Mọi người chớ hoảng sợ, tà tu đã bị lão phu tiêu diệt, nên mọi người cứ việc yên tâm”

Đám đông liên tục võ tay, tươi cười nghênh đón Nam Sơn Đạo Nhân.

“Nếu hôm nay không có Tiên Nhân ở đây, e rằng trong đám người chúng tôi không biết có bao nhiêu người phải bỏ mạng.”

“Đúng đó, đúng đó. Nam Sơn Tiên Nhân, đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này có việc gì cần thì cứ việc liên lạc với tôi.”

“Tôi là CEO của tập đoàn Thiên Hào. Tiên Nhân, đây là danh thiếp của tôi.”

Hầu hết mọi người có mặt ở đây đều là người phàm, rất nhiều người còn không phải là võ giả. Nói thật, nếu không phải trước đó để cho đám đông giải tán, không biết ban nãy đã có bao nhiêu người bị tà tu hút tinh khí mà chết.

Tô Khả Hân vô tình nhìn thấy vòng ngọc rơi xuống sàn, thế là di chuyển đến, định nhặt lên để tìm hiểu ngọn ngành.

Sau khi Tô Nhiên phát hiện ra đã kéo cô ấy về ngay: “Em gái, đừng chạm vào thứ không rõ ràng.”

Tô Khả Hân bĩu môi nói: “Em chỉ tò mò, làm sao trong vòng ngọc nhỏ bé này lại có thể ẩn chứa một tà tu.”

Lâm Thiên Sinh nói: “Đợi em đột phá đến cảnh giới Tụ Hồn thì sẽ biết thôi.”

Nghe vậy, Tô Khả Hân liền trở nên trầm tư.

“Đi thôi, thứ này cũng không phải vật quý giá gì, không có tác dụng gì mấy đối với em đâu” Dứt lời, Lâm Thiên Sinh đã dẫn Tô Nhiên rời đi. Truyện Xuyên Nhanh

Tô Khả Hân ồ lên rồi cũng đuổi theo. Cô ấy là Tiên thiên đạo thể, tốc độ tu luyện của bản thân vốn đã nhanh hơn người khác. Mặc dù nói vòng ngọc có công dụng đẩy nhanh tốc độ tu luyện, nhưng so với tư chất của bản thân cô ấy thì chẳng khác nào người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt.

Nhân lúc không ai chú ý đến, Lăng Sơn Thủy lắng lặng đi tới trước vòng ngọc. Ông ta chỉ mới định cúi người nhặt lên, một bàn chân bỗng duỗi đến giẫm lên vòng ngọc.

“Này, Lăng đạo hữu, đây là tà vật đấy, đừng chạm vào.” Người đang giãm lên vòng ngọc là Nam Sơn Đạo Nhân.

Lăng Sơn Thủy cười nói: “Nam Sơn đạo hữu, thật không dám giấu, vòng ngọc này khá giống món đồ mà nhà tôi đã làm mất, nên tôi chỉ muốn nhặt lên xem thử thôi.”

Mặc dù thứ này không lọt vào mắt Lâm Thiên Sinh, nhưng đối với những người khác thì đó lại là bảo vật hiếm thấy. Huống hồ tà tu bám lên đó đã bị tiêu diệt. Nếu có được nó sẽ giúp ích rất lớn cho việc tu luyện.

“Nhưng nó chỉ hơi giống mà thôi. Nếu tà tu đã bị tiêu diệt, †ất nhiên thứ này phải do lão phu bảo quản, tránh để sau này lại xảy ra sự cố”

Lúc nói, Nam Sơn Đạo Nhân đã nhặt vòng ngọc ở dưới chân lên. Trong lòng ông ấy thầm nghĩ, nếu đưa thứ này cho Diệp Đình - đồ đệ của mình tu luyện thì chưa đến hai ba năm, con bé sẽ đạt đến Trúc Cơ.

Sắc mặt Lăng Sơn Thủy u ám, nhân lúc Nam Sơn Đạo Nhân không để ý đã giành lấy vòng ngọc, rồi lên tiếng: “Không thể sai được, vòng ngọc này là món đồ mà nhà họ Lăng tôi đã làm mất, Nam Sơn đạo hữu đừng có mà tranh giành với tôi.”

Nam Sơn Đạo Nhân cũng cuống lên, vội vàng lao tới định giành lại: “Ông lấy ra đây cho tôi. Ông nói của ông là của ông à? Thế nào, trên vòng ngọc này có khắc tên của ông sao? Tà tu là do lão phu tiêu diệt, tất nhiên vòng ngọc này phải thuộc về lão phu.”

Dứt lời, ông ấy cất vòng ngọc vào trong túi, trong lòng đắc ý sải bước rời đi.

Tất nhiên trong lòng Lăng Sơn Thủy giận dữ, nhưng chỉ có thể bực tức nhìn Nam Sơn Đạo Nhân rời đi. Ông ta đánh không lại, nói cũng không lại, đành phải nhận thua.

“Ông nội.”

Đúng lúc này, Lăng Phong dẫn vài người đi tới.

Lăng Sơn Thủy giận dữ lườm anh ta, rồi giơ tay tát mạnh một cái, bực tức quát: “Tên khốn này, chẳng phải ông đã nói với cháu là đừng có mà lộn xôn vào đồ vật trong quan tài rồi à? Vậy mà cháu cứ không nghe theo. Cháu tưởng ông không nhìn ra cháu định mượn tay nhà Mộ Dung để gây khó dễ cho nhà họ Tô hay sao? Ông đã bảo cháu cứ bình tĩnh trước đã, tại sao cháu lại không nghe lời?”

Không nói đến việc lần này đã làm mất vòng ngọc, mà cô cả và cậu ba nhà Mộ Dung cũng phải bỏ mạng. Chắc chắn sau này nhà Mộ Dung sẽ không chịu để yên. Nếu vì chuyện này mà mang đến rắc rối cho nhà họ Lăng của ông ta, đến lúc đó phải làm thế nào đây.

Lăng Phong đáp: “Ông nội đừng lo, nhà Mộ Dung đã chết hai người, chắc chăn đến lúc đó sẽ tới Giang Nam để đòi lời giải thích. Nam Sơn lão đạo và nhà họ Tô kia, kể cả nhà họ Diệp đều không thể thoát khỏi.”

Nghe vậy, gương mặt già nua của Lăng Sơn Thủy u ám, rồi thở dài thườn thượt: “Chỉ tiếc răng vòng ngọc kia cứ thế chắp tay nhường cho người khác.”