Làm Sao Anh Lại Yêu Thầm Em

Chương 26: Ở cùng em là được rồi



Một giấc này Thịnh Chỉ ngủ rất say, đến khi cô tỉnh lại đã là sáu giờ chiều.

Đầu óc cô hỗn loạn, mắt vẫn còn cay xè.

Ngồi trên giường cho đầu óc tỉnh táo lại, lúc này cô không còn chút tinh thần nào đi mở cửa phòng ra.

Phòng khách rộng lớn sáng trưng, đèn đang được bật.

Trên bàn ăn có một bát canh cá, mùi rất thơm, rất hấp dẫn. Không hề ngửi thấy chút mùi tanh nào.

Thịnh Chỉ nhìn bóng lứng bận rộn của Trình Nghiễn Nam trong phòng bếp, mím môi.

 

Rõ ràng cô với Trình Nghiễn Nam cùng nhau lớn lên, sao lại có khoảng cách lớn vậy nhỉ?

Một ngày của anh ấy có 48 tiếng hay gì, sao lại có thể...

Không để cho Thịnh Chỉ nghĩ ngợi thêm, Trình Nghiễn Nam quay người lại.

  

Nhìn thấy cô, ánh mắt anh hơi ngẩn ra, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Dậy rồi?"

Thịnh Chỉ gật đầu đáp: "Ừm."

"Tôi qua em thức thâu đêm." Trình Nghiễn Nam nói với ngữ khí khẳng định.

Biểu cảm của Thịnh Chỉ ngây ra, vô thức hỏi anh một câu: "Sao anh biết."

  

Nói xong câu này, ký ức đêm qua dần dần hiện lên trong đầu.

Lúc sáng cô mệt đến mức không nhấc được mí mắt lên, cô dường như đã thấy Trình Nghiễn Nam.

Còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì... cô không nhớ rõ.

"Anh bế em về phòng?"

  

Vừa dứt lời, Thịnh Chỉ nhìn thấy biểu cảm của Trình Nghiễn Nam không được tự nhiên, anh gật đầu ừ một tiếng.

Đáy mắt cô có chút khó hiểu, sao Trình Nghiễn Nam lại có biểu cảm kỳ quái như vậy?

Nghĩ vậy, Thịnh Chỉ cúi đầu sờ nắn thịt trên bụng mình.

Không phải chứ, chẳng lẽ lúc cô ở núi Trường Bạch ăn nhiều quá nên bị béo, rồi Trình Nghiễn Nam không bế được cô?

Hỏng rồi, hỏng rồi, làm gì còn chỗ nào để giấu mặt nữa...

"Uống một bát canh trước đã."

  

Trình Nghiễn Nam cất lời cắt đứt suy nghĩ của Thịnh Chỉ, anh nhướng mắt nhìn về phía cô.

"Lót dạ chút."

"À, vâng."

Thịnh Chỉ mím môi, ngoan ngoan đi ra khỏi phòng bếp.

Cô kéo ghế ăn ra, ngồi xuống, múc cho mình một bát cạnh, sau đó bắt đầu vừa ăn vừa chơi điện thoại.

Nhìn thấy WeChat có quá nhiều tin nhắn, Thịnh Chỉ thở dài một hơi, chỉ đành mang theo tâm trạng không tốt mà ấn vào đọc.

Cô căn bản không trả lời tin nhắn nhóm, còn tin nhắn của cậu với mấy người trong nhà thì cô chỉ trả lời qua loa.

  

Sau đó cô đọc tin nhắn của Đan Sơ Lam:

[Cậu vừa về cái là mất liên lạc?]

Thịnh Chỉ bĩu môi, đánh chữ trả lời: [Vừa mới dậy.]

Sơn Phong ca: [? Không phải chứ, cậu vừa về là ngủ tới tận bây giờ? Ngủ hẳn một ngày luôn?]

[Làm gì có chuyện đó.] Thịnh Chỉ có chút bất lực, [Tớ thức thâu đêm để vẽ tranh.]

  

[Biết ngay mà. Nhưng mà thời gian biểu của cậu có làm phiền Trình Nghiễn Nam không? Anh ấy không phải là phải đi làm sao.]

Nhìn thấy câu này của Đan Sơ Lam, ánh mắt Thịnh Chỉ hơi sững lại, cô ngước đầu nhìn Trình Nghiễn Nam đang ở trong phòng bếp.

Sau đó thành thật trả lời: [Không biết nữa, hiện tại chưa thấy anh ấy nhắc nhở tớ gì cả.]

[Cứ cho là cậu làm phiền thì Trình Nghiễn Nam cũng không nói gì đâu.]

  

[? Tớ cũng không phải kiểu người quấy rầy người khác đâu, tớ cũng biết điều chứ bộ.]

[Thôi xin, kỳ nghỉ đông đại học tớ với cậu ăn nằm cùng nhau, đêm nào cậu cũng thức tới ba giờ sáng, ngủ một giấc đến tận trưa luôn. Lần nào tớ cũng phải mất tầm một tháng mới quay về quỹ đạo, cậu chính là chuyên gia thức đêm, ai mà ở với cậu thì thời gian biểu sẽ loạn hết lên.]

  

Thịnh Chỉ tặc lưỡi một cái, tiện tay ném lại một cái meme "Cái đồ nhà mi bớt thao túng tâm lý lại".

  

[Bớt đổ tội cho người khác giùm, Trình Nghiễn Nam ở cùng tớ nhưng thời gian biểu của ảnh chẳng bị sao cả.]

Ngày nào cũng đi làm từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, buổi tối ăn cơm xong nếu không tập thể dục thì sẽ đọc sách.

Thật là lành mạnh mà.

[Không phải do cậu tự chủ kém, thiếu kỷ luật sao.]

Sơn Phong ca: [?]

Sơn Phong ca: [mún giếc ngừi.jpg]

  

Cách một màn hình, Thịnh Chỉ có thể cảm nhận được Đan Sơ Lam không còn gì để nói.

Cô cong môi cười lên, đang muốn nói thêm gì đó, tin nhắn của đối phương đã được gửi đến trước.

[Nào rảnh nói tiếp, bây giờ tớ phải đi mua đồ.]

  

Thịnh Chỉ rũ mi xuống, nhìn một cái, thuận miệng hỏi:

[Đồ gì thế?]

  

Đan Sơ Lam trả lời: [Mua quà cho đồng nghiệp.]

Nhìn thấy câu này, vẻ mặt của Thịnh Chỉ sững lại.

Cô vô thức kéo thanh thông báo xuống, xem ngày tháng, phát hiện hôm nay đã là ngày ba tháng tư rồi.

Vậy chẳng phải chín ngày sau là... sinh nhật Trình Nghiễn Nam sao.

Thịnh Chỉ mím môi, đột nhiên nhớ tới trên người cộng lại chỉ có chín đồng.

  

Thế là cô lại quay lại giao diện chat với Đan Sơ Lam, nói một câu:

[Cho tớ vay ít tiền với.]

[Làm giề?]

[Tớ mua quà sinh nhật.]

[Cậu cũng có bạn nào sắp sinh nhật à?]

  

Thịnh Chỉ chưa kịp thu hồi tin nhắn, Đan Sơ Lam đã nhanh tay hơn gửi tin nhắn đến trước.

[Chờ đã.]

[Cậu đã nghèo đến mức không đủ tiền mua quà sinh nhật?]

[Đúng rồi đó.]

  

Thịnh Chỉ dẩu môi, khó mở miệng nói:

[Từ sau khi đến núi Trường Bạch, tớ chỉ còn chín đồng thui.]

Sơn Phong ca: [?????]

Sơn Phong ca: [Núi Trường Bạch có thổ phỉ cướp tiền cậu sao? Lúc trước còn mạnh miệng thanh toán cho tớ, nói cái gì mà trong thẻ còn nhiều tiền lắm? Sao bây giờ lại chỉ còn chín đồng?]

  

[Thì đó, đến núi Trường Bạch ăn uống ngủ nghỉ, mua vé xe xong mua thêm ít đồ nữa thì hết sạch tiền.]

[? Sao cậu tiêu sạch tiền được hay vậy, tớ không hiểu.]

Thịnh Chỉ có chút chột dạ, úp úp mở mở nói: [Thì ăn cái gì cũng phải ăn đồ ngon chứ.]

Đan Sơ Lam spam một chuỗi dấu chấm, sau đó hỏi cô:

[Nhìn tớ giống bị ngu lắm hả?]

Thịnh Chỉ cắn môi dưới, [Ở cũng ở chỗ tốt một chút.]

  

[Cậu nói thẳng giá luôn đi.]

[Thì...] Thị Chỉ ậm ừ một lúc lâu, chốt một câu: [Tớ thuê phòng nữ hoàng.]

Đan Sơ Lam: [Bao nhiêu tiền?]

  

Thịnh Chỉ: [Hơn ba ngàn gì đó, hổng có bíc, hổng có nhớ.]

[Bao nhiêu cơ? Hơn ba ngàn một đêm?]

[Đây là "một chút" của cậu đấy hả?]

  

Nhìn thấy hai câu này, Thịnh Chỉ bị nói trúng tim đen chỉ biết liếm môi, không dám trả lời.

Sơn Phong ca: [Thịnh Chỉ, có phải cậu mắc bệnh nhà giàu không hả? Một mình mà ở phòng to vậy làm gì?? Còn hơn ba ngàn một đêm, ở nguyên một tháng?]

  

[Không phải vậy.] Thịnh Chỉ nhỏ giọng phản bác, [Tớ ở hơn mười ngày thôi, lúc trước thì tớ ở bên hồ Tùng Hoa.]

[...]

[Tớ còn phải khen cậu hay gì?]

Thịnh Chỉ: [Không cần khen, đây là điều tớ nên làm.]

  

Phía Đan Sơ Lam không có động tĩnh gì, chắc là đang đau lòng cho tiền của cô.

Sợ Đan Sơ Lam không cho mình mượn tiền, Thịnh Chỉ vội vàng đặt thìa ăn canh xuống.

Đang gõ được một đoạn để thuyết phục cô ấy, còn chưa gửi đi, Đan Sơn Lam đã gửi cho cô một cái lì xì.

Trên lì xì viết năm chữ—

"Đáng đời đỗ nghèo khỉ."

Thịnh Chỉ: "..."

  

Bỏ đi, nhận được tiền bị mắng chút cũng không sao.

Cô tạm thời sẽ không tính toán với Đan Sơ Lam, chờ đến khi có tiền thì tính sau.

Nghĩ vậy, ngón tay Thịnh Chỉ đã ấn mở lì xì ra.

  

Nhìn thây trong lì xì là hai trăm đồng, cô đang nghĩ có thể mua được quà gì cho Trình Nghiễn Nam.

Giây tiếp theo thẻ ngân hàng nhận được một số tiền, có chẵn có lẻ, tổng cộng mười ngàn đồng.

  

Thịnh Chỉ ngẩn ra, lập tức nghĩ đến đó là tiền Đan Sơ Lam gửi cho.

Thế là vui vẻ trả lời: [Sơn Phong ca của tớ hào phóng quá.

[Biến đi.]

Thịnh Chỉ nhướng mày, đang tính gửi một cái emoji đi.

Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói của Trình Nghiễn Nam.

"Đang cười gì đấy?"

"Không có gì."

  

Thịnh Chỉ cất điện thoại đi, ngẩng đẩu nhìn Trình Nghiễn Nam, trực tiếp hỏi anh.

"Tháng này là sinh nhật anh, anh muốn nhận quà gì?"

 

Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam sững lại một lúc.

Anh không ngờ Thịnh Chỉ vẫn còn nhớ sinh nhật mình, mất một lúc anh mới hoàn hồn lại, bình tĩnh trả lời.

  

"Gì cũng được."

Thịnh Chỉ bặm môi, "Gì cũng được là sao, lỡ như em mua xong anh không thích thì sao."

"Không có chuyện đó đâu."

  

Trình Nghiễn Nam nói bằng giọng chắc nịch, anh nhìm chằm chằm Thịnh Chỉ, không có chút tia do dự nói.

"Chỉ cần là em mua, anh đều thích."

  

Nhận lấy ánh mắt nghiêm túc của Trình Nghiễn Nam, Thịnh Chỉ chớp chớp mắt, gượng gạo quay mặt sang chỗ khác.

"Đây là anh nói đấy nhá, nếu mà không thích em cũng cho trả hàng hoàn tiền đâu."

"Ừm." Trình Nghiễn Nam cười lên, thấp giọng đáp: "Chắc chắn."

  

Thịnh Chỉ cúi đầu, không nhìn anh nữa.

Trình Nghiễn Nam bị sao vậy, sao lại nói ra mấy câu làm người ta suy nghĩ lung tung vậy chứ!

Có thể chú ý chút được không...

"Người khác muốn tặng quà sinh nhật cho anh, anh đều nói vậy sao?"

  

Nghe Thịnh Chỉ hỏi câu không đầu không đuôi như vậy, ánh mắt Trình Nghiễn Nam ngây ra, không có phản ứng gì.

Thịnh Chỉ tưởng anh ngầm thừa nhận, thế là nhịn không nổi nhíu mày lại, nhìn vào anh mấy cái.

Thấy đôi mắt kia mang theo vẻ không vui. Trình Nghiễn Nam cười một cái, mở miệng nói: "Chi Chi, ngoài em ra, không có ai tặng quà cho anh."

"Hả?"

  

Thịnh Chỉ ngẩn ra, sau khi định thần lại mới chậm rãi à một tiếng.

Suýt thì quên mất.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

  

Từ nhỏ đến lớn Trình Nghiễn Nam đều không tổ chức sinh nhật. Mỗi lần đều cùng mấy người chú Quý ăn một bữa coi như mừng sinh nhật...

"Vậy sinh nhật lần này anh cũng về nhà ăn cơm với chú Quý và dì Quân sao?"

"Không đâu." Trình Nghiễn Nam lắc đầu.

Nghe vậy, Thịnh Chỉ ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi anh.

Cô thấy trên mặt Trình Nghiễn Nam không có biểu cảm gì, nhàn nhạt trả lời:

"Phải đi làm, ở cùng em là được rồi."



Sau khi thức thâu đêm một hôm, mấy ngày sau, Thịnh Chỉ đều nhốt mình trong nhà vẽ tranh.

Cuối cùng, trước sinh nhật Trình Nghiễn Nam mấy ngày, cô đã vẽ trong bức "Hữu Thần".

Đến buổi chiều ngày mười hai, Thịnh Chỉ tranh thủ Trình Nghiễn Nam đang đi làm, cô lái xe đến cửa hàng quà tặng mua quà sinh nhật cho anh.

Tất nhiên. Quà tặng phải dưới mười ngàn hai trăm lẻ chín đồng. Nếu nhiều hơn cô không trả được.

  

Nhưng không ngờ rằng, sau khi mua quà sinh nhật xong thì đang là giờ cao điểm.

Chờ đến khi cô dựa theo vị trí của Trình Nghiễn Nam gửi, lúc cô đến nơi dùng bữa đã muộn hơn so với giờ hẹn mười phút.

  

Thịnh Chỉ thở dài một tiếng, trong lòng chuẩn bị xong những lời xin lỗi, lúc này mới đẩy cửa bước vào.

"Em xin..."

Nhìn thấy trong phòng bao có rất nhiều người, giọng cô đột nhiên dừng lại.

  

Có nam có nữ, tất cả đều là những khuôn mặt lạ hoắc.

Ngay lúc Thịnh Chỉ đang nghi ngờ mình đi nhầm, lúc cô định đi ra ngoài, bên cạnh có người mở miệng nói một câu—

"Ấy, không phải Nghiễn ca xuống dưới đón cô lên sao?"

  

Nhìn về hướng âm thanh phát ra, Thịnh Chỉ nhìn thấy Hạ Dị Chu.

  

Cô chớp chớp mắt, có chút hỗn tạp, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Không phải Trình Nghiễn Nam nói sinh nhật cùng ăn với cô, sao bây giờ lại nhiều người đến vậy...