Làm Sao Để Cứu Vớt Ánh Trăng Sáng Học Tra

Chương 8



8.

Edit: Hạ Vy

Qua mấy ngày trong lòng Giang Miên vẫn thấy run sợ, anh cho rằng Vu Ngôi đã mơ thấy chuyện gì đó ở kiếp trước cho nên mới hỏi như vậy, nhưng sau khi hỏi xong Vu Ngôi cũng không có biểu hiện gì lạ cả. Vì thế Giang Miên không còn cách lựa chọn nào khác ngoài việc buông lòng.

Chớp mắt đã khai giảng được hai tháng, thời tiết càng ngày càng lạnh dần. Đại hội thể thao cũng sắp đến.

Giang Miên đã mất hai tháng để thiết lập một tình bạn không mấy vững chắc với Vu Ngôi, hầu hết thời gian đều là anh chủ động.

Đại hội thể thao đối với học sinh năm ba không có ý nghĩa gì, bởi vậy chỉ cần học sinh dự thi đi xuống là được, những người còn lại ở trong phòng tự học.

5000 mét và 800 mét được xếp thi vào chiều ngày mai.

Mặc dù đã qua hai tháng, tuy rằng không quá xa cách với Chu Nguyên Nghênh, nhưng quan hệ giữa Giang Miên và Chu Nguyên Nghênh lại không còn thân như trước.

Lúc bọn họ chậm rãi đi về phía sân thể dục, Giang Miên hiếm khi cảm thấy sự xấu hổ bao quanh giữa anh và Chu Nguyên Nghênh.

Chu Nguyên Nghênh có lẽ cũng cảm nhận được chút xấu hổ này, cậu lên tiếng hòng giảm bớt xấu hổ, "Kết quả kỳ thi tháng chiều nay sẽ có, kỳ thi lần này tôi làm tệ lắm."

"Tôi cũng không thi tốt." Giang Miên thuận miệng đáp.

Chu Nguyên Nghênh phản bác: "Chỉ cần cậu giữ trạng thái thích hợp, sao có thể thi không tốt?"

Giang Miên vẫn luôn cảm thấy tình cảm của Chu Nguyên Nghênh dành cho mình gần như sùng bái, sự sùng bái này cứ ngày một tăng. Một Giang Miên OOC trước mặt "fans" như vậy mấy ai chấp nhận được, đây cũng là lý do vì sao gần đây Chu Nguyên Nghênh cứ luôn né tránh anh.

Anh có thể chấp nhận việc mình rơi khỏi thần đàn là vì anh đã trải qua cuộc sống hết rồi, cho nên mới cảm thấy nhẹ nhõm như vậy. Nhưng anh vẫn không dám đối diện với ánh mắt của mọi người khi anh rơi khỏi thần đàn.

"Tôi đã không còn lợi hai như vậy." Anh tự giễu nói.

Chu Nguyên Nghênh cũng im lặng, không ngờ ý nghĩ vốn định giảm bớt xấu hổ của cậu lại vô tình khiến bầu không khí càng xấu hổ hơn.

Vu Ngôi vẫn không nói gì, hiện tại cũng không có ý định cứu sân, ba người im lặng đi đến nơi tập trung các vận động viên.

Đầu tiên là hạng mục chạy 800 mét, Chu Nguyên Nghênh bị điểm danh, lúc đang chuẩn bị đến chỗ kiểm tra thì Giang Miên đột nhiên gọi cậu.

"Cố lên." Giang Miên cười nói.

Chu Nguyên Nghênh cho rằng Giang Miên sẽ không cổ vũ cậu, nhưng rõ ràng cậu nghĩ sai rồi.

Chu Nguyên Nghênh thật sự cảm thấy tình cảm mình dành cho Giang Miên rất phức tạp, như cậu nói, cậu cho rằng hai người là bạn bè trước khi Vu Ngôi xuất hiện, Giang Miên là người duy nhất cậu biết rõ nhất trong lớp.

Điều này từng khiến cậu cảm thấy mình là người hiểu Giang Miên rõ nhất, có thể nói chuyện với anh, cũng có thể cùng anh ăn cơm.

Nhưng sự thay đổi của Giang Miên ở học kỳ này khiến cậu trở tay không kịp, Vu Ngôi xuất hiện bỗng nhiên thu hút toàn bộ ánh mắt của Giang Miên, thay thế được vị trí của mình ở trong lòng Giang Miên.

Nhưng cậu cũng không cảm thấy ghen tị với Vu Ngôi, cậu ngày càng không biết mình với Giang Miên rốt cuộc có quan hệ gì.

Bạn bè? Hay từ đầu tới cuối chỉ là một người bạn học bình thường.

"Giang Miên, chúng ta là bạn bè phải không?" Chu Nguyên Nghênh thật sự đã nghẹn lời này ở trong lòng rất lâu, nhưng vẫn không có cơ hội nói ra.

Cậu sợ đáp án mình nhận được lại là một sự phủ định, cậu sợ giao tình trước kia giữa hai người chỉ xuất phát từ phía cậu.

Chu Nguyên Nghênh vừa nói xong cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng cậu cũng được tự do rồi, không cần tự hỏi mình tồn tại trong cuộc sống của Giang Miên là gì, cũng không cần lo lắng đề phòng xấu hổ.

Cậu nhìn Giang Miên, đây là khoảnh khắc thoải mái nhất trong hai năm qua.

"Chúng ta là vậy mà." Giang Miên nói.

Anh và Chu Nguyên Nghênh là bạn. Có lẽ ở kiếp trước không rõ ràng như vậy, cảm giác tình bạn không được phát triển trong thời gian đi học.

Nhưng trong thời không này, ngay khoảnh khắc Chu Nguyên Nghênh dẫn anh vào lớp, bọn họ đã là bạn bè rồi.

Giang Miên nhìn cậu cười, "Cho nên bạn thân của tôi ơi, chạy về nhất nhé!"

Sự thật đã chứng minh, ngay khi được ủng hộ, mập mạp cũng có khả năng phản công. Chu Nguyên Nghênh thật sự rất cố gắng, cuối cùng giành vị trí thứ ba.

Dáng người mũm mĩm của cậu cực dũng cảm giữa chúng học sinh thể dục.

Giang Miên đến vạch đích đón cậu, chạy đến vòng thứ hai Chu Nguyên Nghênh đã cảm thấy thiếu oxy, nhưng cậu nhìn đám người ở vạch đích, có một bóng dáng rất giống Giang Miên.

Sau đó cậu chạy qua vạch đích, Giang Miên đỡ được cậu.

Xung quanh rất ồn ào, học sinh năm nhất năm hai đang ngồi trên khán đài, không ngừng hướng mắt về phía họ. Chu Nguyên Nghênh thật sự đã đáp ứng được kỳ vọng, đứng thứ ba giữa nhóm học sinh thể thao.

Nhưng hơn thế nữa, những học sinh năm một năm hai đang nhìn Giang Miên. Uy danh của Giang Miên chưa bao giờ hết hot ở tam trung, khi còn ở cấp hai đã nghe danh học bá thiên tài đứng đầu bảng. Quan trọng là Giang Miên rất xinh đẹp.

Để trở thành nhân vật phong vân có hai yêu cầu, Chu Nguyên Nghênh đánh giá so sánh nói, "Nếu trường không khóa tài khoản thì Giang Miên nhất định là người được tỏ tình nhiều nhất trên tường cho mà xem."

Chu Nguyên Nghênh thở dốc dưới sự hỗ trợ của Giang Miên, vừa thở vừa nói, "Lần này thật sự đã chạy bằng cả mạng sống đó, lúc bị mẹ rượt tôi cũng chưa chạy nhanh như vậy bao giờ."

"Không dễ dàng, cậu về thứ ba, không chừng có cơ hội vào chung kết."

800 mét là chạy theo nhóm, ngoại trừ nhóm của Chu Nguyên Nghênh ra, còn lại bốn nhóm. Tám người đứng đầu sẽ có khả năng vào chung kết.

***

Giang Miên không chờ Chu Nguyên Nghênh hồi phục, anh cũng muốn thi đấu, vì thế sau khi xác nhận Chu Nguyên Nghênh chỉ mệt thôi không có việc gì thì cũng đứng trước điểm xuất phát, sóng vai cùng Vu Ngôi.

Cuộc đua của anh là trận đấu được yêu thích nhất, đua 5000 mét luôn là hạng mục nổi bật của đại hội thể thao.

Lần này còn có hai anh chàng đẹp trai tham gia. Nữ sinh đến xem không thể ngồi yên nên đã xuống dưới khán đài, đứng ở rìa sân thể dục xem cận cảnh.

Thậm chí còn có không ít nữ sinh chạy thẳng đến nơi xuất phát, Giang Miên còn nghe được bọn họ nói cố lên với mình.

"Cậu ta không sao chứ." Vu Ngôi đang nói đến Chu Nguyên Nghênh, đây là lần hiếm hoi Vu Ngôi chủ động quan tâm người khác.

Giang Miên lắc đầu, "Không sao, chỉ mệt chút thôi." Nói đoạn bèn nhìn Vu Ngôi, "Nói không chừng lát nữa cậu còn mệt hơn cậu ấy."

Vu Ngôi không để ý đến anh, chỉ lo khởi động mắt cá chân.

Không có nhiều người đăng ký chạy 5000 mét, nhưng ngoại trừ Giang Miên và Vu Ngôi ra thì những người khác đều mặc quần đùi áo tay ngắn chuyên nghiệp để chạy bộ. Kiếp trước Giang Miên cũng rất hay mặc bộ quần áo này, nhưng bây giờ không có thời gian để mua, hơn nữa Vu Ngôi cũng không có ý chí gì chuẩn bị cho 5000 mét cả, cho nên anh mặc đồng phục học sinh với hắn.

Hai người chen vào giữa đám học sinh thể thao, ngược lại là người nổi bật hơn. Chu Nguyên Nghênh còn nằm liệt dưới đất, nhưng Giang Miên lại nghe được cậu hô một tiếng "Cố lên" thật to với mình, cho nên vẫy tay với cậu.

"Đùng." Tiếng súng vang lên, mọi người đều lao ra khỏi điểm xuất phát.

Giang Miên sững người một lúc, sau đó mới lao ra khỏi vạch cùng mọi người

Cao su trên sân thể dục rất mềm, chân chạy có tính đàn hồi, cho nên chạy cũng quá mệt.

Nhưng Giang Miên đã đánh giá quá cao thể lực của thân thể này, đến vòng thứ ba anh đã sánh vai với Vu Ngôi, nhưng bước chân của anh rõ ràng không uyển chuyển nhẹ nhàng bằng Vu Ngôi.

Anh đã cảm giác chân hơi đau.

Vu Ngôi dường như cũng đã chú ý đến sự thay đổi của anh, quay đầu nhìn anh một cái, còn bày ra nụ cười đầy ẩn ý, sau đó tăng tốc, vượt mặt Giang Miên.

Giang Miên muốn đuổi theo, nhưng sợ phá vỡ nhịp chạy của mình, vì thế không đuổi, chạy chậm theo tiết tấu của mình.

Qua vòng thứ tám đã có rất nhiều người đi bộ, tốc độ của Giang Miên hiển nhiên cũng chậm lại, nhưng may mắn nhịp điệu không bị gián đoạn, khoảng cách với Vu Ngôi cũng không xa, chắc khoảng 20 mét.

Hai người về nhất về nhì. Thật ra không phải học sinh thể thao không tốt 5000 mét vốn là môn thể thao kiểm tra sức bền, học sinh thể thao có sức bật tốt sẽ không làm tốt phần này. Hơn nữa chạy đường dài là một phương pháp tốt, kinh nghiệm trước đây của Giang Miên không phải vô ích.

Điều khiến Giang Miên ngạc nhiên là Vu Ngôi luôn dẫn đầu Giang Miên, hơn nữa bước chạy của hắn vẫn nhẹ nhàng uyển chuyển như cũ, nhịp chạy của hắn cứ như một vận động viên Marathon.

Giang Miên thật sự cảm thấy khoảng cách giữa anh và Vu Ngôi càng gần hơn một chút rồi, Vu Ngôi rõ ràng đã thay đổi tiết tấu, nếu dựa theo tiết tấu ban đầu, thì có lẽ bây giờ hắn đã khuất khỏi tầm mắt của Giang Miên.

Nhưng Vu Ngôi chậm rãi chạy ở phía trước Giang Miên, trước sau đều nằm trong tầm mắt của Giang Miên.

Lúc ở vòng cuối cùng, Giang Miên đã cảm thấy cổ họng khô khốc, Chu Nguyên Nghênh lúc này cũng đã nghỉ ngơi xong, cậu ở đường biên cổ vũ, còn chạy cùng một đoạn.

Giang Miên cảm giác bây giờ anh chỉ nhìn thấy bóng dáng phía trước, âm thanh bên tai cũng dần trở nên mờ nhạt.

Cả thế giới chỉ còn lại bóng dáng đó, mọi thứ đều đã biến mất.

Rõ ràng Chu Nguyên Nghênh đang chạy cùng anh, không ngừng nói cố lên, nhưng Giang Miên giống như không nghe thấy.

50 mét, 25 mét, 10 mét, 5 mét, 1 mét.

Anh lao vào một vòng tay ấm áp, trong đầu vẫn còn suy nghĩ: Tôi đã đuổi kịp anh.

Khán giả hò hét không ngớt, bầu không khí được đẩy lên một cao trào khác, Giang Miên cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nhưng lúc anh ở trong vòng tay của Vu Ngôi, cảm nhận nhịp tim của Vu Ngôi, thế mà tim hắn còn đập nhanh hơn cả mình.

***

Giang Miên chạy xong chân cũng mềm đi, Vu Ngôi đón được anh, dẫn anh đi bộ nửa vòng mới hồi phục một chút.

Sau đó lại nghĩ đến mình vừa đâm thẳng vào ngực của Vu Ngôi, còn bị hắn ôm cứng ngắt, bèn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Vu Ngôi chạy xong 5000 mét, dường như cũng không có xảy ra chuyện gì, ngoại trừ hô hấp có chút nặng nề thì không có phản ứng gì khác.

Hắn không chỉ hoàn thành vòng chạy của mình mà còn kéo Giang Miên thần chí không rõ đi bộ nửa vòng, khiến giáo viên thể dục ngây người, chạy lại hỏi bạn học ở lớp nào, có hứng thú học thể dục không.

Nhưng Vu Ngôi không biết điều này, hắn nửa ôm nửa kéo Giang Miên đi, cảm giác như đầu óc bị thứ gì đó chặn lại, không thể hoạt động được.

Mãi đến khi Chu Nguyên Nghênh mang cho họ chai nước, hai người mới bình thường trở lại.

"Hai người đẹp trai quá đi, bỏ xa học sinh thể dục hết nửa vòng sân."

Giang Miên qua loa đáp lại, uống một hớp lớn nước đun sôi mới cảm thấy mình như được sống lại. Anh không muốn nghe Chu Nguyên Nghênh lải nhải, cũng không muốn ở chỗ này xấu hổ với Vu Ngôi.

Một số học sinh xung quanh cứ nhìn ba người họ, Vu Ngôi bị nhìn chằm chằm như vậy trực tiếp nhăn mi lại.

"Về lớp không?" Giang Miên hỏi Chu Nguyên Nghênh. Chu Nguyên Nghênh có chút do dự nhưng vẫn gật đầu, "Kết quả của kỳ thi tháng sắp được công bố rồi."

"Vậy quay về thôi."

Thật ra ý nghĩ ban đầu của Chu Nguyên Nghênh là muốn thi đấu xong sẽ ở bên ngoài chơi bời, đợi đến tiết tự học buổi tối sẽ quay về, dù sao cũng có lý do chính đáng. Giang Miên cũng nghĩ như thế, hiếm khi có cơ hội tốt như vậy.

Nhưng trong đầu anh lại cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng mình đâm sầm vào lồng ngực của Vu Ngôi ban nãy, hơn nữa hình như trên người Vu Ngôi có một mùi hương. Anh không biết đó là mùi hương nào, nhưng chắc chắn nó không phải mùi của nước giặt quần áo. Anh cảm thấy mình cần giải lý để bình tĩnh một chút.

Vì thế ba người trở về phòng học. Mọi người trong lớp đều rất im lặng, chắc là đang tự học. Ba người đi vào bằng cửa sau, Liêu lão đại đang ngồi trên bục giảng, nhìn thấy ba người họ cũng không nói gì.

Đợi đến khi bọn họ ngồi xuống, Liêu lão đại đột nhiên nói, "Giang Miên, ra đây với thầy."

Sau đó đi ra ngoài, Giang Miên mới vừa ngồi xuống bèn đứng dậy đi theo. Anh cũng đoán được là chuyện gì, cho nên cũng không hề tỏ ra khó hiểu.

Nhưng Chu Nguyên Nghênh lại nhìn Giang Miên với vẻ mặt khó hiểu, ngay cả Vu Ngôi cũng nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Người trong lớp cũng không khỏi kinh ngạc, toàn bộ không khí trong lớp học đều quái dị đến khó có thể miêu tả.

Chờ đến khi Liêu lão đại ra ngoài, trong lớp mới có tiếng xì xào bàn tán.

"Sao lại thế này, vì sao Giang Miên lại là người đứng nhất từ dưới đếm lên."

Vu Ngôi nhạy bén bắt được giọng nói của cô gái ngồi ở bàn đầu, sau đó biết được hai sự thật, một là thành tích thi tháng đã đi xuống. Hai là lần đầu tiên hắn không phải là người đội sổ.

Vu Ngôi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó kéo ghế ra, không chào hỏi bất cứ ai mà lao ra khỏi phòng học.

Mấy nữ sinh trong lớp nhìn hai người lần lượt đi ra, vừa thở dài vừa nói, "Trông như soái ca, ai ngờ lại là soái ca sẽ gặp nhau ở công trình, đáng tiếc quá."

Người khác lại nói, "Vị trí thứ nhất và thứ hai từ dưới đếm lên đều ra ngoài rồi, vậy nên điểm trung bình của lớp chúng ta đã tăng thêm năm điểm."

"Không biết vì sao Giang Miên lại đội sổ, lỡ như cậu ấy làm mất tờ đáp án, trượt hạng nhất thì sao."

Người trong lớp thảo luận không ngừng, âm thanh ríu rít, đoán già đoán non.

Không khí trong văn phòng cũng không tốt hơn, ban đầu Giang Miên chỉ tưởng có một mình Liêu lão đại, nào ngờ vừa vào văn phòng đã có năm giáo viên nhìn anh bằng ánh mắt viên đạn, lúc này anh mới biết đây chính là Hồng Môn Yến.

Anh đứng giữa tầm nhìn của các giáo viên, cúi đầu không nói gì.

"Em sao thế này?" Liêu lão đại hỏi. Sau khi có thành tích lần này cả năm giáo viên đều tới tìm anh. Giang Miên vốn là học sinh triển vọng nhất trong lớp, nhưng đột nhiên lại trở thành như vậy, ngay cả giáo viên cũng không thể chấp nhận.

Liêu lão đại kể cho bọn họ nghe về lần nói chuyện sau kỳ kiểm tra vật lý trước, các giáo viên khác đều tỏ vẻ vớ vẩn, sao có thể quên hết chứ.

Cảm xúc kích động nhất chính là giáo viên ngữ văn.

"Em ấy hoàn toàn không phải là quên hết mà chính là đang tỏ thái độ, chỉ là viết tiếp câu của thơ cổ, thế mà em ấy lại viết cả một đoạn văn? Giang Miên chính là tỏ thái độ!"

Các giáo viên khác cũng phụ họa sôi nổi, bài thi của Giang Miên không phải do vấn đề năng lực, mà do vấn đề thái độ.

Liêu lão đại an ủi bọn họ nói mình sẽ xử lý chuyện của Giang Miên ngay, vì vậy đây chính là Hồng Môn Yến rồi.

"Giang Miên, em đang nghĩ cái quái gì vậy." Giáo viên ngữ văn hỏi một câu.

Giang Miên lắc đầu: "Học tra làm điểm như vậy cũng bình thường mà."

Giáo viên toán nổi trận lôi đình, "Em là học tra hả? Em tự hỏi mình xem mình có phải học tra không?"

"Trước kia không phải, nhưng bây giờ thì phải rồi."

Giáo viên toán tức giận đứng lên, "Giang Miên rốt cuộc em tỏ thái độ như vậy là cho ai xem? Tôi không biết có ai đã chọc em hay không, nhưng em dùng tương lai của mình để trả thù là chuyện xứng đáng hả? Hay nói là, em căn bản không muốn học nữa."

Liêu lão đại đứng lên hòa giải, "Thầy đừng nóng giận, bình tĩnh đã." Sau đó nói với Giang Miên, "Bây giờ em nói cho tôi biết em đang nghĩ cái gì, tôi không biết học kỳ này em đã xảy ra chuyện gì, nhưng em cứ nói thẳng đi, muốn học hay nghỉ."

"Em muốn học, nhưng thành tích cũng chỉ như vậy thôi." Giang Miên vẫn không chịu xuống nước.

"Trước kia tôi nói Liêu lão đại kêu em thi vật lý, em không đi, tôi còn chưa nói gì. Trước nay em luôn là học sinh giỏi nhất, bây giờ học sinh giỏi nhất của tôi dùng thành tích như vậy để tranh luận, em không cảm thấy thái quá sao?" Giáo viên vật lý luôn là giáo viên dịu dùng nhất trong lớp bọn họ, ngay cả khi họ đứng cuối kỳ thi giáo viên cũng không nặng lời, nhưng khi đối mặt với Giang Miên ông tức giận thật rồi.

Hạt giống vật lý không dễ trồng, Giang Miên vẫn luôn là học sinh ông coi trọng nhất, cũng là học sinh ông thích nhất.

Giang Miên cúi đầu, "Em xin lỗi." Nhưng bộ dạng vẫn không chút hối cải.

Liêu lão đại cũng tức đến tận óc, chỉ nói vài tiếng "Được lắm", sau đó nói, "Nếu như vậy, em nghỉ học đi, chờ đến khi suy nghĩ kỹ thì quay lại trường."

Giang Miên không nói gì.

"Trước khi nghỉ học gọi phụ huynh tới!" Liêu lão đại cao giọng, "Có phải em cho rằng đó giờ tôi không mời phụ huynh thì cảm thấy tôi sẽ không làm vậy đúng không?"

"Lát nữa tôi điện cho mẹ em, kêu bà ấy đến đây." Giang Miên vẫn không nhượng bộ, thật ra anh cũng chưa nghĩ ra mình nên nói chuyện với gia đình thế nào, nhưng có lẽ do chênh lệch tuổi tác, anh cũng không thấy sợ hãi như vậy. Gia đình là chỗ dựa, không phải con dao sắc bén, anh không biết tìm lòng tin ở đâu, chỉ cảm thấy mẹ sẽ hiểu cho anh.

Mấy giáo viên đều không có biện pháp với anh, chợt tiếng gõ cửa vang lên, "Thầy ơi, em có thể vào không?"

Là giọng nói của Vu Ngôi! Giang Miên trừng to mắt, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

"Vào đi."

Vu Ngôi mở cửa đi vào, đứng bên cạnh Giang Miên, hắn nhìn giáo viên, giáo viên cũng nhìn hắn.

Vu Ngôi cũng quen thuộc bọn họ, thành tích lần này của hắn với Giang Miên đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, thiếu chút đã đội sổ.

"Em tới làm gì?" Liêu lão đại hỏi hắn.

"Thành tích của em và Giang Miên tương tự nhau, nếu thầy muốn phạt Giang Miên thì phạt luôn cả em đi." Vu Ngôi nói như một lẽ đương nhiên.

Thầy toán cười nhạo một tiếng, "Đúng vậy, quan hệ của hai người rất tốt mà, cùng nhau đi trễ, cùng nhau không làm bài tập, sau đó người này trách người kia đúng không?"

Giang Miên không nói chuyện với Vu Ngôi.

Liêu lão đại ngược lại hỏi Giang Miên, "Có phải em có quan hệ tốt với Vu Ngôi không?"

Giang Miên không trả lời, mà hỏi lại: "Nói em thì nói em thôi, kéo thêm Vu Ngôi vào có ý gì, tình huống của bọn em không giống nhau."

"Được lắm, hai người quan hệ tốt, hai người đều vì đối phương mà dỗi ngược lại giáo viên." Liêu lão đại nói, sau đó quay đầu nhìn Vu Ngôi, "Làm sao em vào được đây em biết mà, em biết em có thể tiếp tục ở lại đây hay không đều do tôi quyết định cả."

"Vu Ngôi, từ hôm nay trở đi em nghỉ đi, khi nào Giang Miên lọt vào top 50 em mới có thể vào học."

Giang Miên tức giận, "Người đứng cuối cùng là em, liên quan gì đến cậu ấy?" Anh biết chuyện việc Vu Ngôi có thể học ở đi liên quan đến Liêu lão đại, nhưng anh không thể để Liêu lão đại dùng chuyện này để uy hiếp bọn họ.

"Tôi không phạt em, em ấy bị đình chỉ vì thi trượt, lý do này không có vấn đề nhỉ?!"

"Không có vấn đề." Vu Ngôi lập tức trả lời, mặc kệ ánh mắt của Giang Miên.

"Em thì sao? Vu Ngôi đứng kế chót đã buộc phải nghỉ học, em đội sổ có phải cũng nghỉ luôn hay không?!"

Liêu lão đại cười một chút, "Trước đó em nói, tình huống của hai người không giống nhau."

Giang Miên còn muốn nói thêm, nhưng Vu Ngôi lại ngăn lại, Giang Miên quay đầu nhìn Vu Ngôi, Vu Ngôi nhẹ nhàng lắc đầu. Giang Miên không biết cái lắc đầu này có ý gì, nhưng anh vẫn im lặng. Lời nói của Vu Ngôi hữu ích hơn tất cả, đó là sự thật.

Sau đó bọn họ bị mời khỏi văn phòng.

Nhiệt độ ngoài hành lang thấp hơn trong phòng một chút, Giang Miên cảm thấy có chút lạnh. Nhưng anh càng thấy có lỗi, anh không biết vì sao lại có kết cục như này, lại càng không biết vì sao người cuối cùng chịu phạt lại là Vu Ngôi.

Rõ ràng, rõ ràng đây là chủ ý của anh.

Anh đứng bất động, Vu Ngôi cũng không kéo anh, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh anh.

Qua một lúc lâu, Giang Miên chậm rãi nói, "Tôi xin lỗi."

Thật ra Vu Ngôi cũng không hiểu vì sao Giang Miên lại xin lỗi, nhưng hắn vẫn cố nén những lời gai góc của mình, hiếm khi cười nói, "Không liên quan, tôi nên cảm ơn cậu."

"Cậu thật sự không để tôi đội sổ."

***

Thời điểm Vu Ngôi biết được người đứng cuối là Giang Miên, điều đầu tiên trong đầu hắn nghĩ đến là câu "Cậu tin tôi không?" của Giang Miên trước kỳ thi tháng.

Hắn biết năng lực của Giang Miên ở đâu.

Không lợi hại như trong truyền thuyết, nhưng tuyệt đối không thể bằng mình, lúc đó hắn không hiểu tại sao Giang Miên lại chắc chắn với hắn rằng hắn không đội sổ.

Bởi vì cậu ấy đã chiếm bị trí cuối rồi, dù thế nào đi nữa hắn cũng không đứng chót.

Đây là một cách ngớ ngẩn, nhưng lại là cách hữu ích nhất.

Suy nghĩ thứ hai chính là, vì sao Giang Miên lại muốn làm như vậy. Chỉ vì chứng minh cậu ấy có thể làm được chuyện này?

Vu Ngôi bắt đầu đánh giá bản thân ở trong lòng, rốt cuộc trên người hắn có giấu bảo vật gì, không ngừng hấp dẫn Giang Miên lại gần hắn làm mọi chuyện vì hắn.

Chỉ hai tháng, chỉ hai tháng thôi.

Ở trong thế giới của Vu Ngôi, các mối quan hệ ổn định đều cần thời gian để tạo nên. Hắn không nghĩ mình đã làm được gì trong hai tháng. Nhưng chỉ hai tháng, đã khiến cho bầu trời sao đến bên mặt đất đầy đá.

Sao trời nói cậu ấy cũng muốn biến thành đá, ngay cả khi không bao giờ sáng lên, cũng muốn làm viên đá bên người.

Hắn có tài đức gì, hoặc nói, tất cả những chuyện này rốt cuộc là vì gì.

Vu Ngôi không nghĩ ra, nhưng hắn vẫn quyết đoán ra khỏi lớp học, chạy tới văn phòng.

Hắn ở cửa nghe một lúc.

Hóa ra không phải mình hắn, mà tất cả mọi người đều không biết, vì sao ngôi sao lại muốn biến thành đá cội.

Sau đó hắn đi vào.

Đi để nhìn ánh sao lần cuối, sau đó sẽ đưa cho cậu ấy cả bầu trời.

***

Giang Miên mơ màng hồ đồ, thậm chí không biết Vu Ngôi rời đi từ bao giờ. Chờ đến khi phản ứng lại thì bên cạnh bàn đã không còn ai.

Anh đuổi theo, bên ngoài đang mưa nhẹ, anh thấy bóng dáng của Vu Ngôi đã đi tới cổng.

Hắn xách cặp sách, không mang ô, lẻ loi đứng dưới màn mưa.

"Vu Ngôi!" Giang Miên hô to.

Vu Ngôi dừng lại, nhưng không quay đầu. Lần đầu tiên Giang Miên cảm thấy cổng trường tam trung quá lớn, nhốt anh vào trong, cho dù anh cố gắng thế nào cũng không thoát ra được.

"Trở về đi." Là Vu Ngôi đang nói kêu anh về đi.

Nhưng Vu Ngôi trong màn mưa cô đơn như vậy, thậm chí Giang Miên còn ảo giác rằng hắn sẽ biến mất trong nháy mắt. Không gì có thể giữ được Vu Ngôi, không gì có thể nắm lấy Vu Ngôi.

Nhưng Vu Ngôi cũng rời đi, không quản âm thanh gáo rống phía sau của Giang Miên.

Sau khi Vu Ngôi rời đi, Giang Miên đã gọi điện cho Vu Ngôi, nhưng Vu Ngôi không nghe máy, anh ngồi trước nhà Vu Ngôi nhưng không thấy hắn, thậm chí anh còn đến quán net Vu Ngôi hay đến, cũng không thấy hắn.

Vu Ngôi biến mất, rõ ràng và triệt để.

Lúc Giang Miên ngồi canh ở nhà Vu Ngôi đã thấy mẹ của hắn, anh vốn dĩ muốn nói hỏi thăm dì tin tức của Vu Ngôi. Nhưng lúc đó bên cạnh mẹ của Vu Ngôi có một nam sinh cao gầy, trạc tuổi Vu Ngôi, mặt mày đều giống mẹ của Vu Ngôi.

Sau đó Giang Miên nghe nam sinh đó gọi mẹ Vu Ngôi, "Mẹ ơi."

Giang Miên dừng lại, trước giờ anh chưa từng nghe Vu Ngôi có em trai hoặc anh trai. Hơn nữa mẹ Vu Ngôi với nam sinh này trông rất tự nhiên, không giống như những gì anh đã thấy trước đó.

Cuối cùng Giang Miên vẫn không quấy rầy, anh mơ hồ đoán được quan hệ giữa Vu Ngôi và gia đình rất bình thường. Nhưng so với cách mẹ hắn đi chung với nam sinh này, anh nhận ra quan hệ ấy không giống chút nào.

Sau đó Giang Miên muốn hỏi bạn học của Vu Ngôi, chẳng hạn như Tôn Quyền. nhưng Tôn Quyền đã xóa phương thức liên lạc với anh. Khi anh muốn thêm lại không có tin tức.

Mà hiện giờ anh hỏi trong lớp càng không có hy vọng, Vu Ngôi vốn chỉ học được hai tháng, người trong lớp không ai hiểu hắn bằng anh.

Mà hầu hết mọi người đều không ý thức được trong lớp thiếu một người. Nhưng cũng không trách họ được, suy cho cùng Vu Ngôi ở trong lớp, ngoại trừ Giang Miên ra thì hắn không thân với ai cả.

Chỉ có giải nhất chạy 5000 mét, nói cho Giang Miên biết, Vu Ngôi thật sự còn tồn tại, anh còn từng sà vào lòng của đối phương cơ mà.

Sau đó anh gần như nổi điên đi tìm Vu Ngôi, dù cho biết tìm cũng vô ích, nhưng anh muốn gặp Vu Ngôi.

Anh ngày càng trở nên im lặng, mỗi ngày về nhà đều nhìn chằm chằm bức tường trước cửa sổ, cầu nguyện nghe thấy tiếng nức nở phía sau vang lên.

Vu Ngôi sẽ làm gì khi nghỉ học? Liệu hắn có phải ngồi tù không, liệu vòng lặp vận mệnh có lặp lại với hắn không? Chẳng lẽ sự tồn tại của anh chỉ để đẩy nhanh mọi chuyện phát sinh, chẳng là anh không cứu được Vu Ngôi.

Giống như kiếp trước, anh chỉ phảng phất nhìn thấy Vu Ngôi trong đám đông, nhưng lại không chân chính thấy Vu Ngôi một lần. Anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, kiếp trước sau khi Vu Ngôi chết, có một lần anh nói chuyện phiếm với Chu Nguyên Nghênh, Chu Nguyên Nghênh từng nhắc tới hắn.

Cậu nói cậu cho rằng Giang Miên sẽ rất thương tâm khi Vu Ngôi chết.

Giang Miên khó hiểu, vì sao lại thương tâm, không phải bọn họ chỉ là bạn học bình thường thôi sao?

Chu Nguyên Nghênh nói cậu cho rằng quan hệ giữa anh và Vu Ngôi rất tốt, vì khi Vu Ngôi thôi học anh đã khóc rất lâu, sau đó còn bệnh nặng, cuối cùng không bao giờ nhắc đến Vu Ngôi nữa.

Giang Miên không có ấn tượng vì về chuyện này, vì thế chỉ cười trừ.

Dù sao cũng là tình bạn thời niên thiếu, lúc đến lúc đi thế thôi.

Rồi một đêm nọ, anh mơ một giấc mơ, thật ra cũng không phải mơ, chỉ là chuyện xảy ra ở kiếp trước, nhưng lần này lại dưới góc nhìn của Vu Ngôi.

Anh nhìn chính mình bước vào một trường đại học tốt, tốt nghiệp, tìm việc làm, chậm rãi trưởng thành. Giang Miên trong mơ không vui chút nào, nhưng lại rất chân thật. Thậm chí Giang Miên còn tự mình nghĩ, liệu kiếp trước mình có thật sự ưu sầu như vậy không.

Vậy Vu Ngôi đâu? Hắn đang nhìn mình ở đâu?

Trong đám đông, trong số rất nhiều bóng người mà Giang Miên đã gặp, có một người chính là Vu Ngôi chân chính.

_____///____

Chương này chưa edit gần 7000 chữ:((