Làm Sao Yêu Em

Chương 51



Từ đảo trở về Vy bận rộn hơn trước, hầu như thời gian đều bên ngoài quay phim, họp báo. Phong hiểu nên không để tâm, đam mê của cô anh tốt nhất nên để cô tự do, ít nhất điều đó khiến cô không bị áp lực. Anh nhân tiện thời gian cô ở bên ít đi âm thầm tiến hành các bước còn lại.

Thời gian khoảng sau một tuần cô không có mặt ở nhà, nửa đêm cô về rón rén lên giường nằm không dám phá giấc ngủ của Phong. Nào ngờ anh vươn tay ôm cô từ phía sau, như đứa bé tìm hơi mẹ.

“Chưa ngủ hả?”

“Ừm” Anh hờ hững

“Giận em sao?”

“Ừm”

“Em cũng bất đắc dĩ thôi. Chẳng phải ngày nào em cũng tranh thủ gọi cho anh sao”

“Sao anh biết được em có phải một tay ôm ai khác còn một tay gọi điện cho anh? Anh thật uất ức quá đi” Phong đùa giỡn những lời thật buồn nôn

“Oppa! Điệu bộ này thật không phải anh nha” Cô yên lòng rằng anh chỉ đang làm nũng nên cười, xoay người ôm anh, tay khẽ vuốt ve luồn vào tóc anh

“Mai em có đi nữa không?”

“Không! Cả ngày mai sẽ là của anh”

“Vậy được, mai đi theo anh đến một nơi” Phong cắn cắn cánh tay cô đang vắt ngang mặt anh

“Đâu cơ?”

“Mai em sẽ biết. Bây giờ tập trung vào chuyên môn thôi” Anh nói xong không đợi cô kịp phản ứng, trực tiếp xoay người đè cô xuống thân.

Nhiều ngày “ăn chay” nên anh đặc biệt háu ăn. Trời se lạnh nhưng nhiệt độ trong phòng lại cao ngất ngưỡng.

____________

Bánh xe lăn vòng lúc nhanh lúc chậm, lên dốc rẽ cua vừa kịp dừng ngay một căn biệt thự to lớn mang hơi hướng lịch sử bề thế. Không nói Tề Vy cũng đoán được đây là Ngô gia, dòng tộc mà ngay cả bộ kinh tế quốc gia cũng không thống kê được vì sao lại có thể giàu có đến thế. Ngô gia không tập trung vào một lĩnh vực, mọi thứ đều được chia đều gần như không liên quan đến nhau nhưng cuối cùng khi tiếng còi về đích vang lên thì tài sản từ đâu trên thế giới đổ vào ồ ạt. Như hàng ngàn cơn sóng nhỏ tạo thành sóng thần càn quét sạch mọi thứ.

Người hầu, vệ sĩ xếp hàng dài ngoằn từ cổng đến cửa nhà bề thế. Phong nắm tay Vy vào trong mà trong lòng cô không ngừng kêu lên “Ông nội! Trên đời này thật sự có người phô trương hơn ông đấy ạ!”

Kiến trúc nơi đây quá khó hiểu, lắc léo như mê cung, ngã rẽ nhiều vô số, lại còn kiểu một con đường ba lối rẽ thật tình thử thách bộ định vị của não người ta. Cứ ngỡ sẽ phải đi vào một căn phòng nguy nga lộng lẫy nào đó nhưng cô bị anh dẫn ra một đường lối nhỏ bằng đá, đẩy cửa gỗ nặng trĩu, một cảnh thiên nhiên hiện ra, xung quanh vách đá nhân tạo bao bọc xung quanh, cây cối thực vật xanh um mát mẻ, còn có một thác nước chảy ầm ầm. Một thắng cảnh thu nhỏ, một ngôi gia hoà nhập triệt để với thiên nhiên. Hệ thống phun sương hoạt động đều đặn vừa vặn phủ lên nơi đây hệt một thiên đường trên mặt đất

“Đẹp quá!” Vy đưa tay che miệng

“Đến rồi đấy à?”

Nhìn theo hướng giọng nói âm trầm già dặn kia cô phát giác trên ghế đan bằng mây lót đệm mềm mại. Theo Phong cô đến gần hơn, người đó là một ông lão chạc tuổi “Nội yêu” nhà cô.

“Ông, chúng cháu đến rồi” Phong lễ phép chào, Vy nương theo anh cúi đầu

“Hai đứa ngồi xuống”

“Dạ” Hai người đồng thanh

Sau một hồi giới thiệu cô mới biết ông ta là Ngô Thương, em trai của Ngô Mỗ, rõ hơn ông ta là ông chú của Chính Phong. So với Ngô Mỗ được cho rằng sức khoẻ một lúc càng yếu thì Ngô Thương đây cực kì khoẻ mạnh, minh mẫn thoải mái, Vy tự nhủ nếu ông nội gặp ông ta chắc sẽ “hội nhập” được ngay. Buổi gặp mặt chủ yếu để làm quen với nhau, ông dặn dò Chính Phong vài lời nhưng cô có thể nghe được ông ta là người am hiểu về thương trường cùng chính trường. Ông rất biết cách nói chuyện, không khô khan đàn áp hậu bối ngược lại cực kì gần gũi, cơ mặt thư thái, uy nghiêm nhưng không đáng sợ, hiên ngang nhưng có thể sờ tới. Là nước chảy vòng trong đá.

Mọi chuyện suôn sẻ, cô đoán Phong đã cho ông biết không ít về mình, anh cùng Ngô Thương gần gũi nhau thâm tình khiến cô nhiều lần vô thức cho rằng ông ta là ông nội ruột của anh.

“Tề Vy, ông chỉ muốn dặn con một điều...” Trước khi cô ra xe cùng Phong, thì tiếng ông vang nhẹ đằng sau, hình như chỉ đủ để một mình cô nghe

“Có những chuyện không phải chỉ dùng mắt là có thể nhìn ra. Sau này dù gặp bất cứ tình huống đột ngột nào đó, con cũng nên tĩnh tâm mà suy nghĩ. Phong là đứa khó đoán nhưng ông nhận thấy được nó đối với con là thật tâm lưu luyến” Ông nói xong mỉm cười tràn ngập ngụ ý. Vy ngớ người vài giây lập tức cúi đầu biết ơn, xe của Phong dừng ngay trước mắt ra hiệu cho cô bước lên

_____________

“Lúc nãy ông chú nói gì với em à?” Phong một tay lái xe, tay còn lại nắm tay cô mân mê, từ hôm đầu tiên anh chở cô anh đã mang thói quen này, mỗi khi lên xe liền lần mò tìm tay cô mà nắm lấy.

“Ông dặn em chung sống hoà thuận cùng anh thôi”

“Ừm”

Anh mỉm cười im lặng đưa cô về nhà. Vào được trung tâm thành phố đúng lúc giờ cao điểm, kẹt xe nhưng không khí không đến nổi tệ như các nước khác lúc tắt đường. Hai người ngồi nghe những bản nhạc trên radio, giai điệu êm ái thỉnh thoảng lại lên cao trào, như gió thổi trong xe

“Em” Anh lên tiếng

“Hửm?”

“Sau này dù thế nào, cũng nên nhớ rằng anh sẽ không làm hại em ngược lại sẽ bảo vệ em”

“Anh học được kiểu nói sến súa này từ ai đấy? Buồn cười quá” Cô không nể mặt cười một trận

Phong xoa xoa đầu cô, thầm mong khi biết được mọi thứ cô vẫn giữ nguyên điệu bộ vui vẻ này.

________________

Về đến Trịnh gia điều đầu tiên cô làm là tìm Trịnh lão. Hào hứng định kể về người hôm nay đã gặp nhưng vừa vào đến cửa đã bị vẻ mặt u sầu tan thương của Trịnh lão. Dự cảm ngay chuyện chẳng lành cô vội hối thúc ông hỏi chuyện. Trịnh lão trầm mặc không ngừng bảo cô chuẩn bị tinh thần

“Ông, có phải có tin gì về ba mẹ con đúng không?” Vy run rẩy từng đợt

“Ừm” Tiếng đáp nhẹ trong cổ họng cũng đủ khiến Vy chết lặng

“Họ... Không còn nữa đúng không?” Cô hít sâu

Lúc này ông không trả lời cô nữa mà xoay về phía quản gia đang rưng rưng nước mắt đứng cạnh.

“Ông gọi Tề Uy về chịu tang ba mẹ nó”

Lặng, lặng đến rợn người. Lặng đến nỗi nghe được nhịp đập trì trệ của trái tim. Ai nấy đều như mất khả năng ăn nói, tay chân thừa thải, hoặc đơn giản là lười phản ứng.

Chính Phong điển hình của người lười cho phản ứng. Anh gát chân phải lên chân trái, hai tay khoanh lỏng. Nét mặt vẫn bình tĩnh, có điều chính giữa hai chân mày xuất hiện vài đường gạch ngắn. Chẳng phải nghĩ suy, anh đang bực bội, xen vào đó là... lo lắng! Anh chờ đợi điều mà anh ghét phải nghĩ đến nhất xảy ra.

1 giây, 2 giây, 3 giây,... Anh nhẩm trong miệng không phát ra thanh như một đoạn nhạc không nên hát lớn,... 30 giây, 31 giây,... 240 giây!

“Ông! Vì sao họ... Mất?” Tề Vy im lặng một hồi cũng lên tiếng

“Vì “Bạch Cáo Trạng”

Tề Vy nhíu mày, cô từng nghe đến thứ này, “Bạch Cáo Trạng” được truyền miệng rằng nó có sức mạnh uy hiếp cực lớn. Nó được ghi chép bởi một người phụ nữ trước đây là vợ của một thư kí lão luyện, chồng bà làm trong bộ máy nhà nước, ông đi theo một vị cục trưởng khi còn trẻ, lại nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ cấp trên, ông ta tài giỏi, biết lí lẽ nhưng ông ta có một chướng ngại đó chính là... Không nói ra chuyện bí mật sẽ khó chịu đến muốn ngất đi nên đem tất cả mọi chuyện nói cho vợ mình mà chủ yếu là chuyện tham nhũng trong thương trường, chính trường. Bà ta thuộc kiểu phụ nữ khôn ngoan lại thích gây tai hoạ, ghi chép chúng vào một quyển sách màu trắng, dùng loại chất hoá học đặc chế bơm vào bút máy mà viết, loại chất này khi tiếp xúc với đất ẩm ở độ nhất định sẽ chuyển thành màu đỏ. Ban đầu làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ chồng mình sau này lại quên mất những kẻ đã có gan làm trái luật pháp tất nhiên có gan làm nên nhiều thứ kinh khủng,... Một đêm của nhiều năm sau, cả nhà bà một đêm bị truy sát giết sạch!