Làm Ta Yêu Ngươi

Chương 44



Thẩm Điềm lúc này đang nhậu cùng Ngụy Tuyết.

Một két bia đã thấy đáy, trong cái mâm vẫn còn nửa số thức ăn.

Bởi vì quen biết Ngụy Tuyết, nên khoảng thời gian này trôi qua rất vui vẻ. Bị khí tức thanh xuân của cô gái này ảnh hưởng, cô cảm giác mình cũng trở về thành cô gái trẻ rồi.

" Khi còn bé tôi luôn tự cho mình là tiên nữ hạ phàm để độ kiếp, chỉ cần tôi trải qua đau khổ, hoàn thành luân hồi, sẽ một lần nữa trở lại thiên đình, sau đó mỗi ngày không có chuyện gì liền cưỡi mây đạp gió khắp nơi chơi đùa. " Ngụy Tuyết uống có chút say nói.

"Ha ha ha, tiên nữ hả? Khi còn bé tôi lại hy vọng tôi là yêu tinh. " Thẩm Điềm vừa bóc đậu phộng vừa nhớ lại lúc nhỏ.

"Tại sao vậy chứ? Làm yêu tinh rất phiền toái, còn suốt ngày bị thiên sư gì gì đó nhìn chằm chằm thâu tóm." Ngụy Tuyết khoanh hai tay đệm ở dưới cằm, với ánh mắt long lanh sáng ngời.

"Có lẽ là bởi vì trong tiềm thức cảm thấy yêu tinh rất mê hoặc, lẳng lơ ướt át." Thẩm Điềm lấy đậu phộng ném vào trong miệng.

"Yêu mị... Nhưng mà nhìn chị thoạt nhìn vô cùng đứng đắn mà." Ngụy Tuyết nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Điềm, cười đến lộ ra một hàm răng trắng.

Thẩm Điềm mặc một chiếc áo len bó sát người, tóc đuôi ngựa được buộc lỏng lẻo, không có trang điểm, thoạt nhìn toàn thân đều toát ra loại hơi thở dịu dàng.

Vẻ mặt của nàng ngày thường rất nhu hòa, tóc hơi dài một chút, sau khi thức dậy đã ghim ra phía sau, càng có cảm giác Ngụy Tuyết giống như tỷ tỷ nhà bên.

Ơ, mà thực sự, vốn chính là hàng xóm mà.

"Đứng đắn sao? Có thể là bởi vì tuổi tác cao đó." Thẩm Điềm tự giễu nói.

"Tôi xin chị, đừng nói chính mình lớn tuổi, chị vẫn chỉ là phụ nữ giai đoạn trưởng thành thôi, giai đoạn này phụ nữ, đặc biệt có mị lực. " Ngụy Tuyết nói, lại nhấp một hớp bia.

"Cái miệng này của em, thực sự rất tốt, tôi chưa thấy qua tiểu cô nương nào giống như em bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều rất biết cách nói chuyện." Thẩm Điềm cảm thấy, mỗi lần cùng Ngụy Tuyết nói chuyện phiếm, đều có thể nói là tương đối vui vẻ.

"Mười lần có chín lần, chị đều sẽ nói tôi là tiểu cô nương. Thế nhưng, Thẩm Điềm, tôi không phải tiểu cô nương, tôi chỉ là dáng dấp nhỏ bé mà thôi. " Ngụy Tuyết để ly xuống, nhìn nàng.

Thẩm Điềm nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó cười cầm lấy một xâu nấm hương, nói: "Bao nhiêu người ước gì được người khác khen mình nhỏ, sao e lại ngược lại không vui đây? Hơn nữa, đối với tôi mà nói, em quả thực rất nhỏ nha. "

"Bởi vì.... Tôi cảm thấy tôi là phụ nữ." Ngụy Tuyết nhìn nấm hương trong tay nàng, dừng một chút, ánh mắt lại dừng trên mặt Thẩm Điềm.

"Em đương nhiên là phụ nữ. Chúng ta đều là phụ nữ mà, chẳng lẽ chúng ta đều là đàn ông lớn lên giống phụ nữ sao?" Thẩm Điềm cắn một miếng nấm hương nữa, tinh tế nhai nuốt.

Ngụy Tuyết nghe xong, lưng hơi cúi xuống, liền không có nói gì nữa.

Lúc này, màn hình điện thoại di động Thẩm Điềm sáng lên.

Thấy đó là tin nhắn Khánh An gửi tới, nàng buông xâu nướng xuống, cầm điện thoại di động lên, mở ra nhìn xuống.

Chỉ là, khi nhìn thấy chuỗi tin nhắn đó, ý cười trên mặt Thẩm Điềm liền đọng lại.

Vốn cho là mình đã hoàn toàn buông xuống, nhưng lại không nghĩ rằng, khi nhìn thấy những tin nhắn này, tâm tình vẫn có thể bị chấn động lớn như vậy.

Mỗi một câu nói của đối phương, đều giống như mũi dao rướm máu.

"Chính là người lần trước cậu nói hả, là người bạn chơi trò chơi sau đó hai người hôn nhau.... Chính là người bạn lần trước cậu nói sao." Chết lặng đánh câu nói tiếp theo, gửi đi, Thẩm Điềm một lần nữa cầm lấy xâu nướng, máy móc ăn.

Sau một lát, Khánh An hồi âm: "Đúng..."

"Như vậy... Cậu không phải, rất thẳng sao?"

Ngụy Tuyết cảm thấy được sự khác thường của nàng, sau đó hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Điềm nhìn chằm chằm cây thăm bằng trúc trong tay, nhưng chỉ lắc đầu.

"Nhưng nhìn chị có vẻ không được vui." Ngụy Tuyết nói tiếp.

Thẩm Điềm nghe xong, buông cây thăm bằng trúc, cúi đầu suy tư một lúc lâu, sau đó nói: "Em đã ăn no chưa? Tôi muốn đi về."

Ở một nơi khác, Khánh An nhìn tin nhắn Thẩm Điềm gửi tới, không biết đến tột cùng phải trả lời thế nào.

Đúng vậy, bởi vì nàng trước đây, chưa từng nghĩ tới sẽ cùng phụ nữ thế nào.

Nhưng bây giờ... biết được.

Để điện thoại qua một bên, Khánh An mở khóa vòi nước, vốc lên một vốc nước lạnh, hắt lên mặt, sau đó vặn vòi nước lại, nhìn mình trong gương, không biết như thế nào cho phải.

Đồng tính luyến ái sao....

Nghe chính là một từ mang lại gánh nặng, so với yêu khác phái, con đường đồng tính luyến ái khó khăn gập ghềnh hơn rất nhiều, phía trước lực cản to lớn, chính mình khó có thể tưởng tượng.

Nếu như nàng thật sự có khuynh hướng này, bố mẹ sẽ như thế nào?

Sau đó, cơn ác mộng lần trước lại hiện lên trong đầu.

Trong mộng Úc Hữu Ninh giống như lúc nào cũng có thể rời đi.

Nàng không muốn đi lên con đường kia, bởi vì quá mức gian nan. Bởi vì đó là một loại không có gì có thể bảo đảm, cái gì cũng cho cảm giác trôi lơ lửng ở giữa không trung.

Thừa dịp hiện tại chỉ là manh mún cùng hoang mang, như vậy, nỗ lực một chút, mình còn có thể trở lại như trước sao, còn có thể sao?

Lề mề mãi hơn mười phút sau, Khánh An mới rời khỏi phòng vệ sinh đi ra ngoài.

Trên giường, hai mắt Úc Hữu Ninh đóng lại, giống như đã ngủ thiếp đi, chỉ là, điện thoại còn đặt ở bên gối.

Khánh An nhẹ nhàng đi tới, đem điên thoại di động của cô để qua một bên, đưa tay tắt đèn, đi đến nằm xuống bên cạnh.

Nàng và Úc Hữu Ninh có chút giữ khoảng cách, thế cho nên khe hở giữa hai người khá lớn.

Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng màu cam của chiếc đèn ngủ sáng rực trong đêm.

Khánh An nhắm hai mắt lại, nghiêng người sang, đưa lưng về phía Úc Hữu Ninh, Khánh An nỗ lực để cho mình đi vào giấc ngủ, lại bất đắc dĩ đại não suy nghĩ linh tinh, thế nào cũng ngủ không được.

"Sao ở bên trong lâu vậy?" Lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói của Úc Hữu Ninh, gãi cho trong lòng Khánh An thấp thỏm không yên.

Giọng nói có chút trầm thấp, nhưng nghe rất tỉnh táo, không giống như dáng vẻ vừa mới tỉnh lại.

"Mình ở trong đó chơi 'rắn tham ăn', không nghĩ tới lại chơi lâu như vậy." Lúc Khánh An trả lời, tay phải nhẹ nhàng nắm thành quả đấm để ở trước miệng.

Cái gì mà 'rắn tham ăn', nàng không có chơi chút nào, chỉ là tùy tiện tìm lý do thôi.

"Thật không?" Úc Hữu Ninh nghiêng đầu, nhìn chiều rộng khe hở thay đổi giữa hai người, trong lồng ngực phóng thích một hơi thở dài.

Nghe thấy Úc Hữu Ninh thở dài, Khánh An khẽ co lại cắn khớp xương ngón trỏ của mình, nhắm hai mắt lại, gật đầu, đáp lại một tiếng "Ừ".

"Không có gì muốn nói sao?" Úc Hữu Ninh nhắm hai mắt lại, hỏi.

"Muốn nói cái gì, không có. " Khánh An lắc đầu.

"Vậy, cũng không có cái gì muốn hỏi sao?" Úc Hữu Ninh mở hai mắt ra.

"Làm sao có thể có? Cậu đang nói cái gì vậy, haha, giống như là trúng tà thế." Khánh An nói, lúng túng cười vài tiếng.

"Không trúng tà. Vậy, ngủ ngon." Úc Hữu Ninh nói xong, nghiêng người qua một bên.

Sau đó, hai người đều không nói gì thêm.

Khánh An không biết lần này Úc Hữu Ninh có phải ngủ thật hay không, ngược lại nàng bây giờ vẫn rất tỉnh táo, một chút buồn ngủ cũng không có.

Bất an cùng bàng hoàng trong lòng vờn quanh, ràng buộc lẫn nhau.

Thậm chí, loại bất an này, lại xông vào trong mộng cảnh.

Nàng giống như đi lại trong một cái hành lang màu trắng không có điểm dừng, đi thật lâu, nhưng lại không tìm được lối ra.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Hai người lên máy bay, lên đường trở về.

Lập tức từ đầu hạ trở lại trời đông giá rét, Khánh An rất buồn.

"Mặc áo khoác vào trước đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó." Đến băng truyền hành lý, Úc Hữu Ninh xách vali hành lý của Khánh An xuống, để ở bên chân nàng, gõ nhẹ ngón tay trên vali.

Khánh An gật đầu, mở vali ra, lấy ra áo khoác ngoài vừa dầy vừa nặng khoác lên người, sau đó ngồi xổm người xuống khóa lại vali một lần nữa, đứng dậy, kéo cao tay kéo.

Úc Hữu Ninh cũng đã mặc xong áo khoác.

Áo khoác kiểu dáng đơn giản, cắt may hào phóng, khiến cho thân hình cô thoạt nhìn cao gầy lại có khí chất.

Tóc mái theo thói quen vén ra sau tai, khuôn mặt ngày thường khéo léo trắng nõn, mặc dù chỉ là an tĩnh đứng ở một chỗ, thoạt nhìn cũng giống một bức họa.

Trong đám người qua lại đông đúc, nhưng phàm là thanh niên, đều tránh không được sẽ nhìn về phía này.

"Đi thôi. " Đem mái tóc từ hai bên kéo về trước ngực, một lần nữa đeo lại ba lô lên lưng, Úc Hữu Ninh lôi kéo hai cái vali, nhấc chân đi về phía trước.

Khánh An đi theo phía sau lưng cô, đi chưa được mấy bước, liền có chút theo không kịp bước chân Úc Hữu Ninh.

Lúc này đây nàng giống như là linh hồn xuất khiếu*, không có gọi Úc Hữu Ninh lại.

*linh hồn xuất khiếu: Hồn rời khỏi xác:))

Thế nhưng, Úc Hữu Ninh tự dưng dừng chân lại.

"Tiểu chân ngắn. " Úc Hữu Ninh xoay người lại, đỡ cái tay kéo vali đợi nàng.

"Nói càn, chân mình cũng không ngắn, rõ ràng cũng rất dài. Chỉ là, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao, bước đi cứ như là vội vàng đi đầu thai không bằng." Khánh An ngẩng đầu đáp lại cô một câu.

Úc Hữu Ninh nghe xong, cười một cái, lại cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Đường nét gò má xinh đẹp, đường nét ngày thường rất thanh tú hoạt bát, Úc Hữu Ninh đúng là thuộc loại mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, khi gặp sẽ muốn nhìn chăm chăm nhiều hơn một chút.

"Đi thôi. " Khánh An đi tới bên cạnh cô, vỗ xuống cánh tay cô.

Người bên cạnh, áo khoác theo bước chân trên không trung có chút lưu động, mặc dù không có gần kề, nhưng Khánh An phảng phất vẫn có thể ngửi mùi vị đặc biệt thuộc về cô.

Đó là loại mùi vị gì đó, đại khái là loại hoóc-môn mùi vị.

Nghĩ đến đây, Khánh An lại vội vàng giấu đi tâm tư, thở phào một hơi.

Sau một lát, đem hành lý cất vào cốp xe xong, Khánh An ngồi xuống.

"Gặp lại sau, sau khi trở về nghỉ ngơi cho tốt nhé." Úc Hữu Ninh vịn ở bên cửa sổ, nhướng mày cười với nàng.

Dựa vào tương đối gần, Khánh An vẫn có thể cảm giác được hơi thở của Úc Hữu Ninh.

"Ừ, cậu cũng vậy nha." Khánh An gật đầu, sau đó cài chắc giây an toàn.

Đứng xa ra một chút, Úc Hữu Ninh vẫy tay chào Khánh An, mặt chứa ý cười nhìn nàng rời khỏi, sau đó mới xoay người lại.

Chỉ là, sau khi xoay người, nụ cười trên mặt cô đã tan biến không còn dấu tích, còn dư lại chỉ có uể oải, nhìn qua rất không có tinh thần.

Sau khi về đến nhà, Khánh An đóng cửa lại, đứng ở cửa ngây người một lúc lâu.

Muốn tới gần, thật sự muốn đến gần, nhưng lý trí lại khuyên chính mình mau rời đi.

Nàng thậm chí cũng không biết mình rốt cuộc là một người như thế nào.

Nàng thích đàn ông sao... Hình như ngoại trừ hồi hộc cấp 3 thích nam sinh kia ra, nàng cũng không có thích qua người nào.

Nàng bây giờ muốn chính là cái gì, có năng lực theo đuổi sao, có năng lực gánh vác sao?

Hiện tại muốn... Trong đầu Khánh An lại thoảng qua bóng dáng Úc Hữu Ninh.

Con đường kia, có thật là có thể vượt qua sao?

Nếu vượt qua, phía trước nghênh đón chính mình, là cái gì?

Hơn nửa canh giờ, Úc Hữu Ninh về đến nhà, thấy Triệu Hân ngồi trên ghế sa lon gật gà gật gưỡng, TV đối diện vẫn còn mở.

Trên màn hình đang chiếu bản < Hồng Lâu Mộng> năm 83, Tình Văn đang cười xé cây quạt.

Để vali qua một bên, lấy ba lô trên lưng xuống cho vào trong tủ, Úc Hữu Ninh thay xong giày, đi tới bên cạnh ghế sa lon, nhìn chăm chú vào Triệu Hân.

Trong giấc mộng mí mắt Triệu Hân giật giật, sau đó chậm rãi mở ra, lúc bà ngáp xong quay đầu thấy Úc Hữu Ninh, cả kinh suýt tý nữa lấy gối ôm ném đi.

"Con muốn hù chết mẹ con sao?" Triệu Hân nói xong, đứng dậy, nắm quả đấm lớn duỗi người một cái. Khóe mắt liếc qua liếc lại trên mặt Úc Hữu Ninh, Triệu Hân lại thả tay xuống, hỏi: "Sao nhìn mặt con có vẻ không cao hứng? Đi chơi không vui sao?"

"Vậy sao? Không hề không vui, trên thực tế chơi đùa rất vui vẻ." Úc Hữu Ninh lắc đầu phủ nhận.

"Cái rắm." Triệu Hân đi tới trước mặt Úc Hữu Ninh, đưa tay kéo cổ áo cô, "Thành thật nói cho mẹ biết, dạo này con làm sao lại rầu rĩ? Hơn nữa đi ra ngoài chơi một vòn sau khi trở về, dường như trở nên càng buồn bực. "

"Mẹ, mẹ yêu con không?" Úc Hữu Ninh lẳng lặng nhìn bà, đột nhiên hỏi.

"Mẹ nói nè, có có phải bị ngốc không? Người mẹ nào không thương con của mình? Kỳ kỳ quái quái. " Triệu Hân nhìn Úc Hữu Ninh, giống như đang nhìn quái vật.

"Nếu như, con... không giống như trong tưởng tượng của mẹ, mẹ còn có thể hay không... Á, con đang nói gì đấy. Mẹ nếu như mẹ mệt nhọc, thì lên giường ngủ đi, dù sao cũng thoải mái hơn ngủ trên sô pha." Úc Hữu Ninh nói xong, nở một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, sau đó đi vào phòng bếp.

Triệu Hân nhìn bóng lưng Úc Hữu Ninh, một lần nữa ngồi vào trên ghế sa lon, mở ra trình duyệt điện thoại.

Kéo xem lịch sử tìm kiếm, chọn mục đồng tính luyến ái đã lưu lại, mở ra lại xem một lần.

Bước vào phòng bếp, Úc Hữu Ninh từ trong ngăn kéo đầu lấy ra thuốc Đông y, rót vào trong bình.

Sau đó, cô đi tới tủ bát đứng ở bên cạnh, lấy tay xoa huyệt thái dương ngẩn người.

Không lâu sau, Triệu Hân ném điện thoại qua một bên, sau đó cũng đi vào phòng bếp.

"Nếu như con không thoải mái, thì đi nghỉ ngơi đi, chỗ này để mẹ dọn giúp cho." Triệu Hân nhìn cô một chút, sau đó liền đi tới chỗ ấm sắc thuốc.

*********

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mẹ cô vốn đang trong trạng thái hoài nghi, ở chương 10 đã nói qua. Chỉ bất quá hoài nghi thì hoài nghi, hoài nghi không có nghĩa là chắc chắn đã biết cái gì. Nếu như biết chắc chắn, bà cũng sẽ không tìm hiểu.