Làm Ta Yêu Ngươi

Chương 60



"Không phải mình quá kích động đấy chứ? Kích động là ma quỷ.... Quên đi, cứ kích động một lần đi, mình không hy vọng chờ tới khi mình già, đến khi ngồi trên xe lăn lại hối hận năm đó tại sao không kích động một lần." Nói là cùng Thẩm Điềm thảo luận, không bằng nói là Khánh An đang tự nói với chính mình thì đúng hơn.

"Xe lăn? Chẳng lẽ là đi chém giá sao? Còn ôm quyết tâm không chết tất tàn nữa?"

"Không, ghế xích đu." Khánh An cảm giác mình cũng thật ngu ngốc. "Nói chung, mình nhất định phải làm chuyện này, nếu như không làm, vậy mình chính là heo."

Tuy nhiên, chưa được vài phút, nàng lại héo lại. Thậm chí bắt đầu các loại hoài nghi.

Úc Hữu Ninh thật sự thích nàng sao?

Nhắc mới nhớ, người ta đối với người nào người nấy đều vô cùng tốt, còn... đối với mình càng tốt hơn, có lẽ cũng chỉ là bởi vì nàng và cậu ấy quen biết nhau lâu hơn mà thôi.

Có lẽ, nó không có ý nghĩa gì cả...

Thật khó chịu.

Sau khi tắm xong, đắp mặt nạ.

Khoảng mười phút sau, Khánh An tháo mặt nạ ra, thoa tinh dầu, dùng đầu ngón tay mát xa mặt theo chuyển động tròn, sau đó, nàng lại mang tâm tư hỗn độn trong lòng đi rửa mặt, bắt đầu làm đầy đủ các bước chăm sóc da.

Trong điện thoại di động, Thẩm Điềm nói: "Cậu đã có ý tưởng rõ ràng như vậy thì hãy làm theo ý mình đi. Mình ghen tị với sự can đảm của cậu đó. Mình đi ngủ trước đây, mình đã hứa với Tuyết Tuyết ngày mai đi ra ngoài đi một chút."

"Ồ, được rồi, ngủ ngon." Khánh An nhắn trả lời sau đó nằm dài xuống giường.

Nhưng sau khi nằm xuống, vẫn cứ suy nghĩ linh tinh, xoắn xuýt đến khó có thể ngủ.

Hôm nay khi Úc Hữu Ninh đến, nói "nhớ cậu" hai chữ này, rốt cuộc có ý gì?

Bạn bè thôi sao, hay là...

Mở điện thoại di động, lướt qua vòng bạn bè của Úc Hữu Ninh, không để ý lại lật tới những nội dung đã lâu trước kia.

Sau đó, Khánh An lại vào Weibo của Úc Hữu Ninh.

Gần đây, Úc Hữu Ninh tương tác với mọi người khá nghiêm chỉnh nha. Hơn nữa, số lượng tương tác cũng giảm đi rất nhiều so với trước đây.

Không muốn những thứ này xuất hiện, càng nghĩ càng dễ dàng dao động.

Khánh An quyết định, vẫn phải làm theo kế hoạch ban đầu của mình.

Nếu không, luôn cảm thấy rằng chút dũng khí này bị kéo về phía sau, lại càng trở nên càng ngày càng ít.

Nếu như nghĩ nhiều hơn nữa, có thể nàng không dám nói ra miệng mất.

Cuối cùng, Khánh An đi dạo vào cửa hàng hoa trực tuyến.

Bởi vì ngày lễ tình nhân đang đến gần, cho nên cửa hàng trang trí vô cùng hoa lệ.

Sau nhiều lần so sánh, Khánh An đã mua một bó hoa hồng 99 bông. Nhìn trên ảnh, hoa có màu hồng phớt dịu nhẹ, rất đẹp.

Chụp ảnh xong, Khánh An điền địa chỉ nhà của mình, lại đổi người nhận thành Úc Hữu Ninh, viết vào cột ghi chú: "Trên tấm thiệp ghi 'Mình thích cậu, làm bạn gái của mình nhé ----- An' ghi câu này đi."

Nàng nghĩ, khi bọn họ quay trở lại, người bán hoa sẽ có thể đem hoa tới.

Sau khi cửa hàng hoa mang tới, để Úc Hữu Ninh đi lấy hoa, cũng để cậu ấy nhìn vào tấm thiệp, sau đó cậu ấy có thể hiểu tâm ý của mình rồi.

Đặt hàng xong, Khánh An ném điện thoại sang một bên định đi ngủ, nhưng chuông điện thoại lại vang lên.

Sau khi nhấc máy, là một số xa lạ.

"Tiên sinh chào ngài, tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng của 'Cửa hàng hoa Mật Lyến Tâm Tình'. Trên ghi chú ngài không cho biết thời điểm giao hàng, vì vậy tôi gọi điện thoại tới để xác nhận, xin hỏi khi nào ngài muốn chúng tôi giao hàng cho quý cô kia vào ngày mai?"

Khánh An cầm điện thoại, sửng sốt một hồi lâu mới nói: "Tôi.... Tôi là nữ."

"Hả?" Dịch vụ khách hàng có vẻ bất ngờ.

"Không thể sao?" Khánh An nói xong, cắn môi dưới.

"Haha, không không, vậy thì, khi nào ngày mai.... "

"Hai giờ chiều đi." Khánh An nói xong, liền cúp điện thoại.

Nếu là một giờ, có lẽ họ vẫn đang ăn trưa bên ngoài. Vẫn là hai giờ, sẽ an toàn hơn.

Cúp điện thoại xong, nàng mím chặt đôi môi, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, tim vẫn đập rất nhanh.

Vì sao, mọi người đều ngầm thừa nhận thế giới này chỉ tồn tại nam nữ nam nữ yêu nhau sao? Mở miệng là tiên sinh gì chứ.... Ngay từ đầu đã không coi đó có thể là nữ nhân rồi sao?

Mặc dù biết làm như vậy rất tiêu cực, nhưng Khánh An vẫn không nhịn được, liền ở trong lòng nhổ nước bọt.

Nhưng nhổ nước bọt xong, nàng lại ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, mình đã từng có suy nghĩ như vậy trong quá khứ.

Bên kia,, Úc Hữu Ninh trở lại gian phòng của mình, nghĩ lại nhiều lần những gì Khánh An vừa nói, cô ngồi ở bên giường, ấn ngón tay lên chăn, đôi mắt đỏ hoe khó hiểu, khóe miệng lại nở nụ cười.

Khánh An muốn nói gì với cô đây?'

Sẽ như những gì cô nghĩ sao?

Đột nhiên, liền nghĩ tới thời cấp ba.

Ngày đó, cô len lén đi theo phía sau Khánh An và bị phát hiện, vì vậy mỗi khi tan học, đều không nhịn được chạy đến bên cạnh Khánh An, đi cùng nàng.

Lúc đầu, Khánh An không nói chuyện với cô nhiều lắm, mặc dù nguyện ý đi cùng cô, nhưng vẫn giống như đang sống trong thế giới của riêng mình, mặt không hề cảm xúc, thật giống như tâm hồn đang lang thang ở đâu đó.

Vì vậy, cô ấy bắt đầu vụng về kể chuyện cười trêu Khánh An cười. Không nghĩ tới, thật sự hữu dụng, cái người mặt không hề cảm xúc như Khánh An, không ngờ lại thích nghe những câu chuyện cười, cũng yêu thích nghe cố sự. Khánh An cười lên rất ưa nhìn, cô muốn nhìn thêm.

Trên thực tế, nhà của cô và nhà của Thanh An vẫn có chút xa nhau.

Nếu đi đường khác thì gần nhà cô hơn rất nhiều, hơn mười phút là tới. Đi theo đường nhà Khánh An thì phải lượn quanh rất nhiều.

Nhưng cô vẫn đi trên con đường mà Khánh An đi hàng ngày, cũng không đi xe đạp.

Bởi vì xe đạp sẽ làm thời gian rút ngắn đi rất nhiều, thời gian cô đi theo Khánh An cũng sẽ giảm đi.

Sau đó, ở trên đường nhìn thấy đồ ăn gì, cũng sẽ mua rồi ăn cùng nhau.

Khánh An rất thích đọc sách, lúc đó nàng rất thích đọc tiểu thuyết và truyện tranh.

Vì lẽ đó, Úc Hữu Ninh cũng sẽ mượn xem. Cứ như vậy, tiếng nói chung cũng trở nên nhiều hơn.

Sau khi càng ngày càng quen, cô nhận ra nội tâm của Khánh An thực sự hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài.

Sau đó, Khánh An luôn làm rất nhiều điều kỳ lạ.

Ví dụ như, xúc một muỗng kem đặt lên thịt nướng sau đó thời đưa vào trong miệng. Kết quả ngày hôm sau liền bắt đầu đau bụng.

Ví dụ khác, rót trà sữa của Úc Hữu Ninh vào cốc của nàng, sau đó lắc đều rồi nếm thử.

Ngoài ra, Khánh An cũng có những tò mò khác nhau về con người, Khánh An sẽ đặt tay lên cổ bảo là muốn cảm thụ cảm giác động mạch của cô ấy đang đập.

Nghĩ lại những điều đó, nụ cười của Úc Hữu Ninh trở nên càng ngày càng nhu hòa.

Sau khi đi tắm, cô tháo dây buộc tóc, nghịch ngợm tóc, bước ra ban công, mở rèm cửa.

Sau khi đẩy cửa sổ ra một chút,, Úc Hữu Ninh thò đầu ra hướng về Khánh An bên kia nhìn tới, phát hiện phòng Khánh An đèn vẫn sáng.

Chỉ là không bao lâu sau đèn đã tắt, chắc là đi ngủ rồi.

Úc Hữu Ninh đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, bước đến giường nằm xuống, nhưng trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Khánh An.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng, rửa mặt xong xuôi, Khánh An xuống lầu ăn cơm.

Cuối cùng, hôm nay, cả cha và mẹ nàng, đều không nói lại những chuyện kia.

Yên tĩnh cơm nước xong, Úc Hữu Ninh và Khánh An đi vào bếp để dọn dẹp.

Trong tương lai có lẽ còn khó khăn hơn, khi Khánh An lau cái bàn, không khỏi bắt đầu suy nghĩ những điều kia. Nhưng nàng có thể làm sao đây?

Lần trước, người nghe tên Linh Linh tỏ tình với cô bạn cùng phòng, tuy không biết rõ tình hình tiếp theo, nhưng ít nhất cô ấy cũng truyền tải được nỗi lòng của mình.

Không phải cô ấy không có những rắc rối của riêng mình, nhiều ít cũng là có.

Còn có Thẩm Điềm, ở nhà như vậy, nhưng khi đó cô ấy vẫn ở bên người mình yêu.

Tại sao chính mình không thể đây.

"Cậu tối hôm qua... Mình còn chưa hỏi, cậu nói trở về rồi hãy nói, vậy thì trở về rồi hãy nói đi." Úc Hữu Ninh đứng bên cạnh Khánh An, lời chưa kịp ra khỏi miệng, lại ép nó xuống.

Khánh An muốn nói với cô cái gì, có phải như cô nghĩ hay không?

Trái tim Úc Hữu Ninh đập loạn liên hồi. Tối hôm qua sau khi rời khỏi phòng Khánh An, cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Sau đó, Khánh An trở về phòng, bắt đầu trang điểm.

Muốn bày tỏ cái gì, mặc kệ thế nào, vẫn phải thật xinh đẹp. Chuyện này đối với nàng mà nói, dù sao cũng chuyện rất nghiêm túc.

Hơn nữa, cũng hi vọng sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho Úc Hữu Ninh.

Không để ý, Khánh An trang điểm thật đậm.

Khi kéo vali xuống lầu, ánh mắt của Úc Hữu Ninh và Khánh Dương đều tập trung vào nàng.

"Làm sao lại trang điểm thành như vậy, yêu khí bên trong.... " Khánh Dương nhổ nước bọt.

"Cũng không phải cho cha xem, cha quan tâm làm gì?" Khánh An cảm thấy cha nàng vừa mở miệng, chẳng khác nào ở trước mặt Úc Hữu Ninh lập tức biến mình thành mảnh vụn cặn bã.

"Cha mặc kệ con, chính là không ưa nổi." Khánh Dương liếc nàng một chút.

"Cha không hiểu, con cũng không nói chuyện với cha." Khánh An hừ một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài.

Úc Hữu Ninh thấy nàng tự mình thu dọn đồ đạc như vậy, kìm lòng không được muốn cười, bước tới giúp nàng kéo valy.

Khi Khánh An chuẩn bị rời đi, Khánh Dương và Thiệu Lệ Liên không nhịn được lại một trận lải nhải, bảo nàng học người ta sống tốt một chút, đừng để cuộc sống lộn xộn, nhưng không thúc giục nàng mau chóng giải quyết nhân sinh đại sự.

Sau tất cả, hiếm khi mối quan hệ dịu đi, Khánh Dương cũng không muốn vào lúc này bởi vì những chuyện kia mà cùng con gái cảm thấy khó chịu.

"Cha." Cuối cùng, trước khi Khánh An kéo mở cửa xe, lại quay đầu lại, nhìn về phía Khánh Dương.

"Nói." Khánh Dương hai tay chắp ở sau lưng.

"Năm nay, tổng thể con vẫn rất vui vẻ. Cha, mẹ, con đi đây." Nói xong, Khánh An thật sự rời đi.

Khánh Dương đứng đó, cúi đầu nhìn mặt đất một chút, không nói thêm gì, chỉ đưa tay hướng nàng lắc lắc.

Sau khi trở về ổ nhỏ của mình,, Úc Hữu Ninh theo Khánh An đi vào, cũng muốn hỏi Khánh An muốn nói gì với mình, nhưng nhìn thấy Khánh An sau khi tiến vào liền bắt đầu vội vàng dọn dẹp, liền nuốt xuống.

"Mình dọn dẹp phòng trước đã, sau đó chúng ta ra ngoài." Khánh An đổ đầy nước, lôi cây lau nhà đang xoay tròn ra, nghĩ một hồi, lại đi mở hết cửa sổ kính trong nhà cho thông gió.

Rèm được kéo lên, sau khi cửa sổ mở ra, ánh sáng tự nhiên tràn vào, căn phòng trở nên bừng sáng.

Mặc dù trời vẫn còn hơi lạnh nhưng hôm nay trời nắng đẹp, tất cả vừa vặn.

"Để mình kéo giúp cậu." Úc Hữu Ninh đặt cây lau nhà vào thùng.

"Mình tự làm được mà." Khánh An buộc tóc rồi đi tới, cầm lấy cán chổi trong tay Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh không có buông tay, nhìn Khánh An, hơi cụp mắt: "Khách sáo cái gì..... "

Khánh An nhìn tay cô, lại nhìn mặt mũi cô, sau đó vội vàng quay đầu lại: "Vậy tùy cậu, mình sẽ đi lau cửa sổ."

Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Khánh An, Úc Hữu Ninh cầm cây lau nhà, muốn nói gì đó. Hiện tại đã trở về, không phải có lời muốn nói với cô sao, sao vẫn chưa nói nhỉ, hay là đã quên rồi...

Thế nhưng, ngón tay Úc Hữu Ninh vẫn siết chặt cây lau nhà, nghiêm túc cẩn thận lau nhà.

Úc Hữu Ninh làm việc luôn luôn chăm chú, lau sàn cũng vậy, mọi ngóc ngách đều sẽ được chăm chút đến.

Một số ngóc ngách, Khánh An bình thường chỉ đơn giản xử lý một chút một bên góc viền, cây lau nhà không thể làm sạch sẽ, cô sẽ lấy khăn lau sạch từng chút một.

Khánh An đang cầm nước lau kính, vừa lau vừa chờ chuyện một lúc nữa sẽ xảy ra.

Nếu như Úc Hữu Ninh thích mình, nếu cậu ấy chấp nhận, sau đó, các cô có thể làm một chút gì đó? Sẽ phát sinh một chút cái gì không đây?

Nếu như trực giác của nàng sai, nếu Úc Hữu Ninh không thích nàng, nhìn thấy dòng chữ trên tấm thiệp, cậu ấy sẽ làm thế nào? Sẽ cảm thấy không thoải mái sao?

[Xin lỗi, mình chỉ coi cậu là một người bạn tốt.]

[Xin lỗi, mình không thích con gái.]

Ở trên, cậu ấy sẽ nói ra câu nào?

Hay là, cậu ấy sẽ không nói gì, trực tiếp xoay người rời đi?

Cửa sổ đã được lau sạch sẽ, nhưng Khánh An vẫn máy móc lặp lại động tác trên tay.

Hơn nữa, càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, khi hoảng sợ thì trong lòng sẽ đầy rẫy những điều không tốt, hoàn toàn không có dũng khí để hình dung mặt tốt.

Đang miên man suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại.

Khánh An hoảng hoảng hốt hốt đặt rẻ lau kính xuống, lấy điện thoại di động ra, bấm trả lời: "Alo...."

"Chào ngài, xin hỏi là Úc Hữu Ninh tiểu thư sao?" Giọng một cậu trai trẻ vô cùng trong trẻo vang lên.

Khánh An lúc này mới nhớ lại, cô chỉ đổi tên Úc Hữu Ninh, thế nhưng số điện thoại lại không đổi, vẫn tự điền số của mình. Truyện Đam Mỹ

Chẳng biết vì sao, trái lại thở phào nhẹ nhõm.

"Ừm.... " Lỗ tai Khánh An bắt đầu nóng lên.

"Có người gửi cho cô một bó hoa, bây giờ tôi lập tức.... "

"Để tôi xuống lấy." Khánh An vội vàng cúp điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?" Úc Hữu Ninh nhét lại cây lau nhà vào thùng để giặt, mái tóc mềm mượt động tác của cô đung đưa trước ngực.

"Mình.... đi xuống một chút.... " Trên mặt Khánh An vẫn đang toả nhiệt, nàng không dám nhìn Úc Hữu Ninh nhiều hơn, liền vội vội vàng vàng thay giày rồi đi ra ngoài.

Đi ra ngoài, đóng cửa lại, đứng ở hành lang Khánh An cảm giác mình bước đi giống như đang bay.

Chết tiệt...

Đứng ở cửa thang máy, nhấn vào nút lệnh, nhấn nút mũi tên xuống dưới, Khánh An đi tới đi lui, căng thẳng đến muốn giạng thẳng chân ngay tại chỗ.

Sau khi đi xuống lầu, Khánh An ký tên nhận bó hoa, nhìn người giao hoa phóng xe máy đi, ngẩn người đứng đó cầm bó hoa.

Bông hoa khá lớn, hơn nữa đúng là rất mềm mại, những cánh hoa khiến bạn muốn xé vài miếng rồi cho vào miệng nhai.

Đi vào thang máy, toàn bộ hành trình Khánh An đều ở trạng thái thất thần, thậm chí còn quên bấm tầng.

Mãi đến khi thang máy đi đến tầng cao nhất, cửa mở ra, sau khi đi ra ngoài, nàng mới nhận ra mình đã đi nhầm chỗ.

Vì vậy, lại vội vàng quay lại thang máy, ồi nhấn tầng nơi mình ở.

Cửa thang máy lần thứ hai mở ra, Khánh An ôm hoa đi ra ngoài, mỗi một bước đều rất trống trải.

Cuối cùng, khi bước đến cửa nhà, Khánh An lấy chìa khóa ra, mở cửa, đứng ở nơi đó, cảm thấy hai chân giống như nhũn ra.

Sau khi nghe thấy âm thanh, Úc Hữu Ninh đứng trên ban công xoay người lại, miễn cưỡng cất bước đi về phía nàng, sau khi nhìn thấy bó hoa, lông mày cau lại: "Cái này... Ai tặng?"

Cánh tay Khánh An cứng đờ ôm hoa, cắn môi dưới lắc đầu: "Không biết."

"Có người đang đuổi theo cậu sao?" Úc Hữu Ninh đi tới, nhìn hoa trong lòng nàng.

"Không biết." Khánh An nhìn thấy cô đi tới, cả người liền trở nên càng ngày càng hốt hoảng.

"Cậu, cậu xem một chút trên tấm thiệp viết cái gì đi."

"Ồ, tốt." Khánh An nói xong, liền ôm hoa đi vào phòng ngủ.

Úc Hữu Ninh đứng đó, đưa tay vò đầu bứt tóc, sau đó nhíu mày càng ngày càng sâu, xoay người bước đến phòng của Khánh An.

Vừa bước vào, cô đã thấy Khánh An vò thẻ thành một quả bóng rồi nhanh chóng ném vào thùng rác.

"Là ai, bây giờ cậu biết chưa?"?" Úc Hữu Ninh nhìn sang thùng rác, lại nhìn sang nàng, đi tới, nghi hoặc mà nhìn bó hoa kia.

"Một người, Địa Trung Hải." Khánh An hìn chằm chằm bó hoa, nói dối.

"Địa Trung Hải? Anh ta thích cậu từ lâu rồi? Mới bắt đầu gửi hoa cho cậu sao, hay đã gửi trước đây rồi?"?" Úc Hữu Ninh đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống.

"Mình không biết... Dù sao, nó đột nhiên được giao..."

"Anh ta biết địa chỉ nhà cậu sao?" Úc Hữu Ninh hìn những bông hoa quyến rũ này, tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy..." Hai chân Khánh An không khỏi run lên, sau khi nhận ra lại cứng rắn kiềm chế lại muốn run rẩy hai chân.

"Kẻ rình mò, rất khó chịu. Dù sao thì, mình anh ta là được rồi." Khánh An nói xong, ấn bó hoa vào trong lòng Úc Hữu Ninh: "Cái này cho cậu, cậu muốn làm gì cũng được, mình không quan tâm."

Úc Hữu Ninh đỡ lấy bó hoa, nói: "Nếu cậu đưa nó cho mình, phương pháp xử lý của mình chính là vứt đi."

"Này... Vậy thì cậu cứ vứt nó đi. Mình sắp chết khát rồi, mình đi nấu nước đây." Khánh An nói xong liền đi ra ngoài.

"Chờ một chút, ngày hôm qua không phải cậu nói có chuyện muốn nói với mình sao?" Úc Hữu Ninh thản nhiên đặt bó hoa sang một bên, đứng dậy hỏi.

"Mình..." Khánh An dừng lại ở cửa, cắn môi dưới, một hồi mới quay đầu lại: "Mình rất vui... Sau khi tắm xong lại nói!"

"Đi tắm ngay bây giờ?" Úc Hữu Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, vào mùa đông, ban ngày...

" Mình thích đó." Khánh An trừng mắt nhìn cô.

******