Lâm Thần

Chương 1



01

Đương kim thánh thượng có một đội quân kỉ luật nghiêm minh, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, đây là chuyện mà mọi người đều biết.

Thống soái của đội quân này là Mạc Thần tướng quân, một nam tử lạnh lùng văn võ song toàn, đây cũng là chuyện mà mọi người đều biết.

02

Một hôm tướng quân đánh thắng man tộc và hồi kinh, muôn người đổ ra đường xếp thành hai hàng ở hai bên đường chào đón.

Người cả kinh thành đều tranh nhau thấy hắn, duy chỉ có một người chú ý đến đôi môi mỏng trắng bệch và vết đỏ dưới mũ giáp của hắn.

Vị tướng quân trong truyền thuyết cũng là người phàm.

Cũng sẽ bị thương.

Vết thương ở trên người tướng quân nhưng đau trong lòng thánh thượng.

03

Vừa diện kiến vua xong, tướng quân đã bị mấy vị quan to vinh hiển của tiền triều ép kéo đến nơi gọi là “tiệc chúc mừng”.

Tướng quân thấy gương mặt a dua nịnh bợ của bọn họ thì thầm thấy buồn nôn, cá thịt trên bàn tiệc rồi đồ mặn đầy dầu mỡ càng khiến tướng quân buồn nôn hơn. Lồng ngực đau âm ỉ nhưng tướng quân chỉ có thể mặt lạnh đối mặt.

Bọn họ thấy tướng quân như thế thì càng càn rỡ hơn, thậm chí gọi cả ca kỹ đến bồi rượu. Giữa trời oanh oanh yến yến, tướng quân mặt lạnh, tai ửng hồng.

04

Tiểu tư đặt vò rượu trước mặt tướng quân, nói đây là tấm lòng tôn kính nhỏ bé của mình.

Tửu lượng của tướng quân không tốt lắm lại còn bị mời mấy vò nên đã ngà ngà rồi, nghe thấy tiếng hô “vạn tuế”, muốn quỳ xuống thì chân mất thăng bằng và ngã về phía thánh thượng. Thánh thượng vươn tay ra đỡ, tự nhiên để tướng quân tựa lên vai mình.

Mọi người hết hồn, chẳng ai dám ngẩng đầu nên lỡ mất nụ cười trên môi và ánh mắt đầy dịu dàng của thánh thượng.

05

Thánh thượng cầm vò rượu lên định uống cho sảng khoái, ai ngờ khi rót ra lại là một đống hạt dưa vàng và một bức thư của đám vinh hiển cấu kết với man tộc với ý đồ lôi kéo tướng quân mưu phản.

06

Tên húy của đương kim thánh thượng là Sở Lâm, khi hắn là một vị vương gia nhàn hạ thì Mạc Thần chính là thị vệ kiêm bạn chơi của hắn.

Khi A Thần còn trẻ măng thì chỉ biết tôn ti lễ phép, vĩnh viễn trung thành.

Hắn cực kì dễ xấu hổ, chỉ trêu chọc tí thôi mà tai đã đỏ bừng, nhưng binh pháp võ thuật thì giỏi lạ thường, cầm kiếm xuất chiêu thì tư thế oai hùng, bộc lộ tài năng.

07

Thật ra thì Sở Lâm không muốn ngôi vua, đáng tiếc sau khi tiên đế băng hà thì các huynh trưởng chém giết lẫn nhau rồi hoàng thất chỉ còn mỗi mình hắn.

Quan hiển vinh của tiền triều đương nhiên là không phục, nhưng vì e ngại sức mạnh của tướng quân và quyền uy của thánh thượng nên đành nhịn.

08

Tướng quân tỉnh dậy trên long sàng, áo giáp được thánh thượng đích thân cởi ra, trên ngực cũng đã thay thuốc, được bôi rất tỉ mỉ.

Thánh thượng ngồi bên giường vờ trưng ra sắc mặt âm trầm.

09

“Hạ quan không biết chuyện mưu phản, mong thánh thượng minh xét.”

“Chuyện này ái khanh có thể miễn tội chết, nhưng tội sống khó tha.”

10

Sau đó chính trị trong thiên hạ trong sạch, trăm họ hòa thuận vui vẻ.

Trong triều ít đi mấy kẻ dụng tâm khó lường, nhưng trên chiến trường lại thiếu mất một vị tướng quân với mũi đao thấm máu.

Loạn táng cương ngoài thành có thêm mấy ngôi mộ, hậu cung trống không mọi năm lại nhiều thêm một mĩ nhân lạnh lùng văn võ song toàn.

(Hết)

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!