Làm Thê Tử Của Thẩm Tương Uyên

Chương 2: Phủ tướng quân là miếu hoà thượng



Phố hẻm treo đầy lụa đỏ bị thấm ướt vì mưa mấy ngày nay, nước mưa tẩy rửa bầu trời càng thêm trong sáng, có người trong trà lâu nói chuyện phiếm.

"Ai, trận chiến lại xảy ra ngay ngày tướng quân đại hôn..."

"Ngươi nói cái này ta càng thêm hăng hái, vị kia trước mặt mọi người liền bỏ tân nương lại để đi đánh giặc."

"Còn không phải sao, thân thích nhà ta làm việc trong phủ tướng quân, vụng trộm nói cho ta nghe, tân phu nhân kia lấy nước mắt rửa mặt nháo loạn suốt đêm kìa."

"Thân thích nào của nhà ngươi?" Một người đang cắn hạt dưa hồ nghi hỏi.

"Chắc là cháu gái của tam cô lục bà nào đó." Một người khác thuận miệng nói.

"Ngươi bớt khoe khoang đi, ta nghe nói phủ tướng quân chính là một cái miếu hòa thượng."

- --

Ngày ấy sau khi Thẩm Tương Uyên rời đi, người toàn yến hội liền đần độn, mà sau khi mọi chuyện kết thúc, một mình Diệp Thê phòng không chiếc bóng suốt một đêm, hồi tưởng lại lời nam nhân nói ở bên tai.

Rốt cuộc là có ý gì, Diệp Thê nghĩ không ra, kim châu được nàng cất trong tủ, đồ vật kia có chút dấu vết năm tháng, có lẽ là đồ gia truyền gì đó.

Nhưng trời đã tối, nàng liền thổi tắt ánh nến, nằm xuống chìm vào giấc ngủ, giường nệm là dựa theo vóc người nam chủ nhân mà chế tạo, thân mình Diệp Thê nho nhỏ cuộn ở trong một góc.

Hôm sau, dùng nước đã lạnh dư lại đêm qua để rửa mặt, Diệp Thê tự mình vụng về chải lên kiểu tóc phụ nhân.

Lại dùng một cây trâm bạc đơn giản, cài lên mái tóc đen như mực.

Thẩm thất thiếu gia cho đủ sinh lễ, trâm thoa trang sức không thiếu, chất đầy trong rương, chỉ là Diệp Thê cảm thấy chính mình phảng phất như ở trên đám mây không hề có cảm giác chân thật, không dám chạm vào những vật châu quang bảo sứ đó.

Ngồi trước gương đồng thật lâu mới xiêu xiêu vẹo vẹo đem chính mình chỉnh lí hoàn hảo cho ra hình ra dạng, Diệp Thê buông lược làm bằng gỗ tử đàn xuống, trong lòng nói thầm, thật ra cũng không phải phẫn uất (tức giận) gì, chỉ là tò mò thôi.

Nàng nghèo túng xuất giá, không có ma ma nha hoàn, mà phương diện này Diệp gia bên kia cũng muốn phái vài người tới, Diệp Thê không nghĩ nhiều liền cự tuyệt.

Chính là nàng không nghĩ tới phủ tướng quân to như vậy... cũng không có.

Đương nhiên, Diệp Thê không có tự lượng sức mà nghĩ tiểu nam nhân kia sẽ vì muốn dạy dỗ nàng mà cố ý điều tất cả bà vú đi.

Đơn giản thật nhanh sau đó, quản gia trong phủ đã đến giải đáp nghi hoặc trong lòng nàng.

Nam nhân gần năm mươi tuổi cung kính khom lưng hành lễ xin lỗi nói: "Thất thiếu phu nhân, thất thiếu gia trước nay không thích có bà vú hầu hạ trong phủ, thế cho nên không có để ý đến chuyện này, đợi sau này khi tướng quân trở lại..."

Nói về lý do của sự không thích này, ông cũng không thể giải thích được, Phúc Vinh âm thầm lau mồ hôi không dám nói nhiều, lại nghĩ đến thất thiếu gia tính nết quái đản, tùy ý làm bậy, nhất định phải cưới di nữ của ân nhân lão gia, lão gia dưới suối vàng không biết có bị chọc tức đến sống lại hay không.

"Phúc quản gia không cần để ý, cũng không có chuyện gì lớn." Diệp Thê nghe xong vội vàng nói.

"Thất thiếu phu nhân thiện tâm, lão nô cảm tạ." Phúc vinh nghĩ thầm, tân phu nhân này thật là một chủ nhân biết nói lý lẽ, có lẽ thất thiếu gia làm sai mà lại ra đúng đấy chứ.

Diệp Thê được người khác khen mà ngại ngùng, nàng không phải là người nói nhiều, cũng không dám hỏi nhiều, quản gia liền dẫn nàng đi giới thiệu khắp nơi trong phủ.

Phúc Vinh trước đó đã biết chân Diệp Thê không tiện, cố ý thả chậm bước chân, đôi mắt cũng chỉ nhìn thẳng, căn bản là từ đùi người ta hướng lên trên, giơ tay nhất nhất chỉ vào từng nơi trên đường đi giới thiệu.

Không xem không biết, phủ tướng quân như vậy rộng đến không ngờ, cũng không ngờ yên tĩnh đến như vậy.

Hành lang thẳng tắp, không có cong cong vòng vòng, tiền viện hậu viện đều xây thành bộ dáng của võ trường, ngay cả núi giả cũng đắp cái bộ dáng giống như hung thú làm cho người ta sợ hãi, cùng với cặp sư tử đá lớn trước cửa có thể nói là uy nghiêm trong ngoài như một.

"Thất thiếu gia, rất giỏi võ." Phúc Vinh nhỏ giọng.

"Ừ." Diệp Thê gật gù xem như hiểu rõ, rộng rãi và sáng sủa, xem như một loại phong cách riêng độc đáo đi.

"Thiếu phu nhân, nếu như người không thích, đợi sau khi tướng quân trở về..."

"Không có, khá tốt." Diệp Thê nghe ra ý tứ trong lời nói của quản gia để lộ, mọi chuyện trong phủ này đều phải trải qua sự đồng ý của Thẩm Tương Uyên, nàng cũng không muốn để người khác thêm phiền toái.

"Thiếu phu nhân thật là thiện tâm." Cũng không biết thường ngày Phúc Vinh bị cái bộ dáng gì của tiểu nam nhân dọa sợ, nữ nhân chỉ đơn giản cảm thông làm ông thiếu chút nữa muốn rơi nước mắt.

Tham quan trong phủ xong, Phúc quản gia gọi tất cả gia đinh hộ vệ trong phủ tới, giới thiệu cho Diệp Thê.

Một mảng toàn nam nhân đen nghìn nghịt động tác nhất trí hô to "Thiếu phu nhân" âm thanh chấn động lỗ tai đến nỗi Diệp Thê phát ngốc tại chỗ, đường đường là tướng quân, liền từ người hầu hộ vệ đến quân binh dưới trướng đều huấn luyện như nhau.

Bọn họ kêu xong Phúc quản gia liền an bài công việc cho từng người, họ liền vội vã rời đi, lưu lại Diệp Thê cùng Phúc Vinh trao đổi những việc khác.

Ví dụ như chuyện dùng nước, nữ tử chưa rửa mặt không thể ra ngoài gặp người khác, đường đường tướng quân phu nhân càng không thể dùng nước lạnh để qua đêm, thất thiếu gia nhà mình tuy nói tâm lớn, nhưng cũng sẽ không khắt khe với thê tử mới qua cửa.

Phúc Vinh kỳ thật đã sớm chuẩn bị nước ấm đựng trong chậu đồng, chỉ là không có đưa qua cho Diệp Thê dùng, một là hôm qua thật sự quá bận rộn, hai là hắn cũng có một chút tâm tư, muốn khảo nghiệm phẩm đức của tân phu nhân, đối với hạ nhân hầu hạ không chu toàn sẽ như thế nào?

Nếu như là một người kiêu căng, không màng đến tình xưa nghĩa cũ của lão gia và Diệp phụ, thì đích thân ông sẽ truyền thư nói với thiếu gia vài câu.

Nhưng thực tế hiển nhiên là, Diệp Thê làm lão quản gia đã hầu hạ hai đời Thẩm gia rất vừa lòng, vui mừng phục tùng.

"Thất thiếu phu nhân, đợi một chút nữa, lão phu nhân muốn đến đây." Phúc Vinh nói xong hết thảy liền cung kính nói.

Diệp Thê trong nháy mắt cứng đờ, nãi nãi nhà mình đã để lại ấn tượng quá mức sâu sắc, bản năng làm nàng sinh ra sự hãi đối với Thẩm lão phu nhân.

———

Tác giả có lời muốn nói: truyện mới, nếu thích thình cầu chất chứa!!! Cảm tạ (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~