Lâm Uyên Hành

Chương 84: Ta muốn phi thăng



Xe thú đi vào sâu trong học cung, trong lòng Tô Vân bi thảm thầm nghĩ.

- Thủy Kính tiên sinh nói, ta bởi vì án Quái kiếp tro làm cho bọn Tả phó viện trưởng tưởng lầm là thượng sứ từ Đông Đô tới, để ta tra từ nhà máy kiếp tro. Nói cách khác, Đồ Minh, Tả phó viện trưởng cùng Thủy Kính tiên sinh, đều cho rằng nhà máy kiếp tro có vấn đề.

Ánh mắt của hắn chớp động, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là hồ nước Văn Xương học cung, trên mặt nước treo một nam tử thân trần, có một lão sư học cung đang điều chỉnh cần câu, định dùng nam tử kia câu cá.

—— phía dưới, bầy cá đã nhảy ra mặt nước chờ ăn con mồi.

Bên hồ còn có sĩ tử mới vừa vào học quan sát, lão sư học cung kia nói.

- Sĩ tử thi rớt, chính là kết cục này!

Tô Vân thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ.

- Bọn hắn đều sẽ cho rằng nhà máy kiếp tro có vấn đề, như vậy nhà máy kiếp tro Đồng gia thật sự có vấn đề. Tốt, ta một ngày làm hòa thượng thì đánh chuông một ngày, vậy tra nhà máy kiếp tro Đồng gia một chút!

Đối với Đồng gia, hắn không có hảo cảm, dù sao tối hôm qua Lâm Thanh Thịnh và đám sĩ tử ám sát hắn đến từ Sóc Phương học cung, mà phó viện trưởng Sóc Phương học cung Đồng Khánh Vân cũng đến từ Đồng gia!

Tô Vân thậm chí hoài nghi Đồng Khánh Vân muốn diệt trừ hắn!

Nếu nhà máy kiếp tro có vấn đề, như vậy Đồng Khánh Vân cũng có vấn đề.

Xe thú đi vào trước một lâu vũ giữa sườn núi, Tô Vân ngồi trên xe nhìn, chỉ thấy khu kiến trúc này nửa lâu nửa điền viên, lưng chừng núi.

Lâu vũ kia xây dựa lưng vào núi, nạo nửa vách núi, chia vách núi làm hai tầng, tầng lâu vũ thứ hai xây trên tầng vách núi thứ hai, tầng thứ hai vách núi có vài mẫu vườn hoa.

Từ góc độ này nhìn lại, hắn có thể nhìn thấy nước suối như thác nước từ trên vách đá dựng đứng chảy xuống, tụ hợp vào trong hồ cá vườn hoa.

Trên hồ cá có một cầu nhỏ, bốn phía hồ cá có hoa cỏ cây cối, dưới cầu nước chảy xuôi.

Mà tại lầu một có hai ba mẫu ruộng, cày rất mảnh, không có khối đất nào lớn, tới gần lầu một trồng một chút hoa cỏ, bởi vì tuyết rơi cho nên đã khô héo.

Xe thú ngừng lại, Tô Vân cùng bọn người Hoa Hồ xuống xe, đi vào trong mảnh lâu vũ này, trong lâu là phòng khách giống như điện đường, cao ráo rộng rãi.

Vô luận cửa sổ hay cây cột vách tường đều điêu long họa phượng, phòng khách cùng thư phòng đầy đủ mọi thứ, bút mực giấy nghiên bình phong bích hoạ, phòng đàn phòng bếp, cần gì đều có.

Cho dù đèn kiếp tro treo trên tường cũng càng thêm tinh mỹ hơn đèn kiếp tro địa phương khác, tạo hình thành hình thái long hí châu hoặc phượng hàm châu, đã có thể chiếu sáng, cũng có thể tô điểm trang trí Sơn Thủy cư.

Thanh Khâu Nguyệt, Hồ Bất Bình cùng Ly Tiểu Phàm chạy tán loạn khắp nơi trong Sơn Thủy cư, chọn lựa gian phòng, Hoa Hồ cũng vọt tới, Tô Vân nghe được lầu trên lầu dưới truyền đến từng tiếng thét vui sướng.

Tô Vân đi vào lầu hai, đẩy cửa ra sau nhìn lại, đập vào mắt là vườn hoa cùng phía sau núi, sơn tuyền trút xuống, rót vào hồ nước.

Nước hồ tràn chảy ra, hóa thành một sông nhỏ tinh tế, thiếu niên xuyên qua rừng cây đi vào trên cầu, dưới cầu có cá sáu bảy đuôi, hoặc đỏ hoặc trắng, bơi qua bơi lại.

- Đại sư, ngôi nhà này hẳn không phải nơi sĩ tử ở? Tô Vân dò xét Sơn Thủy cư, quay đầu cười nói.

Đồ Minh hòa thượng cất bước đi tới, nói.

- Nơi này gọi Sơn Thủy cư, hoàn toàn không phải nơi sĩ tử chỗ ở, mà là một tòa nhà Tả phó viện trưởng ở. Nhà hắn nhiều, các ngươi cứ việc ở chỗ này. Dù sao...

Hắn lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

- Thượng sứ ban đêm thăm dò án, ra ra vào vào, không tiện ở lại Thần Tú lâu. Người nơi đó nhiều nhãn tạp.

Tô Vân bị hắn cười đến sợ hãi trong lòng.

Đồ Minh hòa thượng cáo lui, nói.

- Sĩ tử khai giảng, phải chờ tới năm sau, bất quá sĩ tử ở lại trường có mấy chục hơn trăm người. Nơi này ăn uống chi phí, đầy đủ mọi thứ, thượng sứ không cần ưu phiền. Nếu cần gì, cứ việc nói cho ta biết.

Tô Vân cảm ơn, đứng dậy đưa tiễn.

Hắn trở lại Sơn Thủy cư, Thanh Khâu Nguyệt chạy đến trước mặt hắn, khẩn trương tay nắm chặt để trước ngực, cong cong thân thể hai chân giẫm đến giẫm đi, năn nỉ nói:

- Tiểu Vân ca, ta có thể biến về hình dáng hồ ly vui chơi không?

Hồ Bất Bình, Ly Tiểu Phàm cũng chạy tới, ôm tay ngửa đầu, năn nỉ nhìn Tô Vân.

Tô Vân bất đắc dĩ, nhẹ gật đầu:

- Chỉ một hồi.

Ba tiểu yêu hài reo hò một tiếng, lập tức biến trở về ba hồ ly, vứt quần áo qua một bên, một bên thét lên một bên càn rỡ chạy tới chạy lui trong Sơn Thủy cư.

- Nhị ca cũng có thể biến trở về hình thái hồ ly vui cùng. Tô Vân hướng Hoa Hồ nói.

Hoa Hồ hừ một tiếng, ngẩng đầu lên.

- Ta không phải tiểu hài tử, còn vui chơi? Ta lớn hơn ngươi một tuổi đó!

Sau một lúc lâu, Hoa Hồ thấy bọn họ ba tiểu hồ chơi đến thực sự quá khùng, dã tính trong cơ thể mình cũng rục rịch, nhịn không được nói.

- Ta liền chơi một lát! Nói rồi cũng biến thành hồ ly, hô to gọi nhỏ chạy chơi.

Tô Vân thở phào một hơi, ngồi xuống, bên tai truyền đến tiềng ồn ào bọn tiểu hồ ly, trong lòng của hắn nổi lên gợn sóng.

Hiện tại nguy hiểm ta phải đối mặt thực sự nhiều lắm. Cảnh giới giống nhau, ta không phải đối thủ Nhân Ma Ngô Đồng, ta có thể đánh bại nàng là dựa vào cảnh giới cao hơn nàng, đồng thời thi triển một chiêu kiếm thuật Tiên Kiếm chém Yêu Long kia! Nếu như Ma Nữ tu luyện tới Uẩn Linh cảnh, giết ta dễ như trở bàn tay! Nàng tuyệt đối sẽ báo thù!

Một uy hiếp khác chính là Thánh công tử Bạch Nguyệt Lâu. Mặc dù uy hiếp không lớn bằng Nhân Ma, nhưng hắn tiến vào Uẩn Linh, Thánh Nhân Sóc Phương truyền hắn công pháp Uẩn Linh, ta nếu không có công pháp không xê xích Thánh Nhân công pháp nhiều, đoán chừng sẽ thua trong tay của hắn!

Còn có chính là Lâm Thanh Thịnh! Dù sao cũng là đệ nhất nhân hai năm trước, thực lực phi phàm, tạo nghệ trên âm luật cực cao! Trận chiến hai tháng sau, ta nhất định phải chuẩn bị chu toàn mười phần, nếu không hậu quả khó mà lường được!

Còn có sau thiên môn thế giới kia, thanh Tiên Kiếm kia còn đang chờ ta. Nếu không thể để thực lực tăng lên diện rộng, chỉ sợ đi vào liền phải chết!

Lại thêm, hiện tại người để mắt tới ta không phải ít, người muốn diệt trừ ta càng nhiều. Dù sao đã có người đoán ta là thượng sứ Đông Đô Đại Đế phái tới.

Mà ta còn phải đi thăm dò án Quái kiếp tro!

Tô Vân sinh ra cảm giác cấp bách mãnh liệt, Ma Nữ Ngô Đồng chuyển sinh, không lựa chọn con đường trắng trợn giết chóc tăng thực lực lên, nàng chuyển sinh hẳn cần từng bước tu luyện.

Nhưng dù sao nàng cũng là Nhân Ma, thủ đoạn rất nhiều, mà 150 năm trước nàng đã có thể đồng quy vu tận cùng Chân Long!

Tư chất ngộ tính của nàng cực cao, uy hiếp Tô Vân lớn nhất!

Nhất định phải nhanh tăng cao tu vi, tăng thực lực lên! Đúng rồi, Thiên Đạo viện, ta đi Thiên Đạo viện học Uẩn Linh công pháp!

Vừa nghĩ đến đây, Tô Vân điều động khí huyết thôi động Thiên Đạo lệnh.

Trong Linh giới của hắn, tính linh Tô Vân đi vào trước cánh cửa thông đến Thiên Đạo viện, hai tay dùng sức đẩy đại môn thần thánh ra, sải bước đi vào.

Chỉ mong lần này sẽ không gặp được sĩ tử tên Đệ Bình kia.

Tô Vân đi vào Thiên Đạo viện, cảnh trí bốn phía từ không tới có, từng tòa cung khuyết trống rỗng hiện lên, sĩ tử Thiên Đạo viện cũng giống từ trong hư không đi ra, ánh vào tầm mắt của hắn.

- Sóc Phương Tô Vân!

Tô Vân nghe được âm thanh này, trong lòng nói thầm hỏng bét, hắn theo tiếng nhìn lại, quả nhiên thiếu niên Đệ Bình có vẻ bệnh kia đang đứng dưới một tòa khuyết môn cách đó không xa.

- Tô Vân sĩ tử, lại gặp mặt!

Đệ Bình hưng phấn ngoắc hắn.

Tô Vân kiên trì đi ra phía trước, Đệ Bình cười nói.

- Ta biết ngươi sẽ trở về, cho nên chờ ở chỗ này.

Tô Vân liếc mắt nhìn hai phía, xung quanh không người, thầm nghĩ:

- Nếu như hắn lại nói bậy, vậy hung hăng đánh hắn một trận...

Đệ Bình ngửa đầu nhìn toà khuyết môn kia, cười nói.

- Thiên Đạo viện chính là thánh địa lớn nhất Nguyên Sóc, cũng là thánh địa mạnh nhất, nơi này tụ tập một nhóm người thông minh nhất toàn bộ Nguyên Sóc, có đủ loại thiên phú. Tô Vân sĩ tử, thiên phú ngươi đả động Cầu Thủy Kính là cái gì?

Tô Vân nao nao, lắc đầu nói.

- Thủy Kính tiên sinh chưa nói qua, ta cũng không biết.

Đệ Bình kinh ngạc liếc hắn một cái, nói.

- Cầu Thủy Kính từ trước đến nay tự cho mình cực cao, không để những người khác vào mắt, cho rằng những người khác ngu xuẩn hơn chính mình, hắn thông minh nhất. Ngươi có thể thu được công nhận của hắn tiến vào Thiên Đạo viện, khẳng định có chỗ hơn người.

Hắn lại ngửa đầu nhìn về phía toà khuyết môn kia, nói.

- Ngươi nhìn mặt khuyết này, ngươi có thể thấy cái gì?

Tô Vân nhìn lên toà khuyết môn kia, khuyết môn này cùng cùng loại tám bức Triều Thiên Khuyết trong mắt hắn, nhưng phù điêu phía trên khác biệt.

Trong mắt của hắn, lạc ấn tám bức Triều Thiên Khuyết, phù điêu sinh động như thật, chất chứa tinh thần, mà phù điêu trên khuyết môn này lại thiếu khuyết thần vận, tạo hình cũng không hoàn mỹ.

Mà chủng loại thần thú phù điêu trên bức Triều Thiên Khuyết này cũng không giống nhau lắm.

Trong lòng của hắn nghi hoặc, nhưng không nói ra.

Đệ Bình đưa tay che miệng kịch liệt ho khan, sau một lúc lâu mới bình phục lại, nói.

- Năm đó hoàng đế phái danh túc mạnh nhất Nguyên Sóc tiến về Thiên Thị viên nghiên cứu chợ quỷ Thiên Môn, những danh túc này nghiên cứu chúng đưa đến Thiên Đạo viện. Về sau, những người này chế tạo tám bức Triều Thiên Khuyết ở Thiên Môn trấn. Đáng tiếc, Thiên Môn trấn bị hủy, Triều Thiên Khuyết chân chính đã biến mất.

Tô Vân nghi ngờ nói.

- Như vậy bức Triều Thiên Khuyết này là gì?

- Phảng phất như.

Đệ Bình thở dài, nói.

- Thiên Đạo viện dùng chỉnh lý những nghiên cứu của bọn hắn một phen, mô phỏng ra rất nhiều Triều Thiên Khuyết, đây là một mặt trong đó. Có lời đồn nói trong này ghi lại huyền bí trường sinh, đáng tiếc tám bức Triều Thiên Khuyết bị người đánh cắp...

Trong lòng Tô Vân thình thịch đập loạn.

Triều Thiên Khuyết không biết tung tích, nhưng trong ánh mắt hắn có lạc ấn Triều Thiên Khuyết!

Người gọi Đệ Bình này tựa hồ biết lai lịch của hắn, tựa hồ biết hắn đến từ khu không người của Thiên Thị viên, bởi vậy mới có thể nhấc lên lai lịch Triều Thiên Khuyết!

Sáu năm qua, sĩ tử Thiên Đạo viện nghiên cứu Triều Thiên Khuyết, khai sáng rất nhiều công pháp phi phàm.

Sắc mặt Đệ Bình trắng bệch, thở hổn hển nói.

- Nhưng những công pháp này hoặc nhiều hoặc ít đều có sơ hở, đều tồn tại tai hại, không người nào có thể làm được nhất thống thành một đại công pháp. Ta bởi vì nếm thử nhất thống những công pháp này, kết quả tu được một thân thương bệnh.

Tô Vân khó hiểu nói.

- Nếu biết không tốt, vậy vì sao phải tu luyện tiếp?

- Bởi vì có thể trường sinh.

Đệ Bình như ông cụ non nói.

- Ngươi còn trẻ, không rõ những vật này. Ta hỏi ngươi, một nhà bần hàn muốn vun trồng một sĩ tử, hàn môn sĩ tử muốn lên như diều gặp gió, vinh quang cửa nhà, bình khởi bình tọa cùng con em thế gia, cần bao nhiêu năm?

Tô Vân nao nao, suy tư một lát, nói.

- Cần hai ba mươi năm.

- Sai.

Đệ Bình cười lạnh.

- Thấp nhất cần ba đời người. Sĩ tử đời thứ nhất liều mạng trèo lên trên, dù hắn leo đến địa vị cực cao, dù hắn quyền khuynh thiên hạ, hắn vẫn không phải thế gia. Ở trước mặt thế gia đại phiệt, hắn vẫn là đê nhân. Chỉ có dòng dõi của hắn có thể kế thừa gia nghiệp của hắn, làm cho gia nghiệp không ngã, cháu của hắn mới có tư cách bình khởi bình tọa cùng con em thế gia. Cho nên, cần ba đời người, ba đời người nhất định phải có năng lực, có thành tựu.

Tô Vân trầm mặc, hắn cũng nghĩ trèo lên, hắn cũng có dã tâm.

Nhưng muốn từ giai tầng này nhảy đến giai tầng kế tiếp, thực sự quá khó khăn.

Đệ Bình tiếp tục nói:

- Một hàn môn sĩ tử trở thành thế gia, gian nan như vậy, cơ hồ không có chút hi vọng nào, tương đương với một lần phi thăng! Muốn thành tiên, trường sinh bất lão đồng thọ cùng trời đất, càng thêm khó khăn! Đối với đỉnh phong thế giới này tới nói, đây cũng là một lần tăng lên!

Hắn kịch liệt ho khan, trong ánh mắt lại bắn ra hào quang.

- Ta muốn vĩnh viễn sống sót! Cho dù một tơ một hào hi vọng, ta đều muốn bắt lấy!

Hắn bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Tô Vân.

- Tô Vân sĩ tử, ngươi muốn trường sinh không?

Tô Vân mờ mịt.

Đệ Bình bắt vai hắn lại, có chút điên cuồng nói.

- Công pháp sửa sang lại từ trong Triều Thiên Khuyết ở trong Văn Uyên các! Ngươi chỉ cần đi Văn Uyên các thì có thể đạt được những công pháp này!

Tô Vân tránh thoát, lắc đầu nói.

- Ta chỉ đến học tập một môn công pháp Uẩn Linh mà thôi, cái gì trường sinh, không liên quan đến ta.

- Văn Uyên các ở đằng kia!

Đệ Bình đưa tay chỉ hướng bên phải phía trước, cười ha ha nói:

- Ngươi sẽ nhìn, ngươi nhất định sẽ nhìn!

Tô Vân bước nhanh đi, thầm nghĩ:

- Đệ Bình này, không phải bị điên đó chứ! Ngươi luyện chính mình đến điên rồi, sao ta phải đi xem những công pháp tàn khuyết không đầy đủ kia?

Văn Uyên các là một tòa lầu các năm tầng, thủ tàng sứ quản lý lầu một Văn Uyên các là vị lão giả tóc trắng, nói với Tô Vân.

- Ngươi tướng mạo lạ lẫm, lần đầu đến đây? Trong Văn Uyên các có Thư Quái, tên Oánh Oánh, ngươi kêu một tiếng, nàng sẽ hiện thân, giúp ngươi tìm tàng thư. Muốn nhìn sách gì, hỏi nàng sẽ được.

Tô Vân kinh ngạc không thôi, dò hỏi.

- Sách cũng có thể biến thành yêu quái?

- Sách có thể thành quái, không thể thành yêu.

Thủ tàng sứ kia cũng học phú rất xa, nói.

- Tính linh bám vào trên thân động vật là yêu, bám vào trên thân thực vật là tinh, bám vào trên đồ vật không có sinh mệnh chính là quái. Có Linh Sĩ khi còn sống thích đọc sách, sau khi chết tính linh bất diệt liền phụ vào sách, hóa thành Thư Quái. Oánh Oánh khi còn sống là một nữ hài thích đọc sách, sau khi chết liền hóa thành Thư Quái.

Tô Vân cảm ơn, đi vào tầng thứ nhất Tàng Thư các, kêu gọi.

- Oánh Oánh!

- Tới rồi!

Trên giá sách phía sau hắn truyền đến một tiếng bịch, Tô Vân vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một bản thư tịch nặng nề đột nhiên hóa thành một trận khói đặc, khói đặc tán đi, thư tịch biến mất, một nữ hài tử tung bay giữa giá sách, bay tới bay lui trước từng dãy thư tịch.

Tóc nữ hài phiêu tán, y phục trên người giống như nghê thường không ngừng biến hóa, quay chung quanh Tô Vân bay mấy vòng, bỗng nhiên dừng lại ngồi trên đầu vai Tô Vân, tay phải nâng cằm, nhìn dung mạo Tô Vân, hứng thú nói.

- Ngươi muốn nhìn sách gì?