Lâm Uyên Hành

Chương 97: Cái gì gọi là đại khí?



Thần bên trên tiên tác, Tô Vân tung người nhảy xuống, nắm đầu dây, thân hình nhanh chóng rơi xuống phía dưới, hắn lắc thần tiên tác một cái, chỉ thấy thần tiên tác lần nữa bày ra trên không trung.

Hắn rơi vào trên thần tiên tác, tiếp tục đi nhanh.

Liên tục như vậy, không bao lâu hắn đã từ trong thành kiếp tro đi tới ngoài thành.

Tô Vân dừng lại, đứng trên không quan sát bốn phía, lòng đất thành kiếp tro cực kỳ to lớn, hầu như có diện tích tương đương thành Sóc Phương, hắn đứng trên cao tìm kiếm rất lâu, lúc này mới tìm đến những Phụ Sơn thú vận chuyển hắc thạch quan.

Giờ phút này, đã có không ít Phụ Sơn thú đã rời khỏi thành kiếp tro, rời đi theo một con đường khác từ lòng đất.

- Nghe vị thượng sứ kia nói, Đồng gia mới bắt đầu vận chuyển quái kiếp tro gần đây, tối hôm qua toàn thành bắt giết yêu ma khu không người, hôm qua khẳng định không có vận chuyển. Ngoài xưởng kiếp tro đã có mười mấy thạch quan quái kiếp tro, điều này nói rõ Đồng gia đã vận chuyển hơn mười lần quái kiếp tro, mỗi lần đều sẽ có mấy con quái kiếp tro chạy đi, tạo thành náo động.

Ánh mắt Tô Vân lấp lóe, chân đạp thần tiên tác phi nhanh trên không trung, đi theo mấy con Phụ Sơn thú kia.

Phía dưới, trên lưng mấy con Phụ Sơn lưng thú không có linh sĩ tọa trấn, có mấy linh sĩ đang chém giết cùng quái kiếp tro, không rảnh bận tâm hắc thạch quan trên lưng thú.

- Lần trước Đồng gia vận chuyển quái kiếp tro hẳn là lúc đêm hôm đó ta vừa mới tiến thành, có một quái kiếp tro chạy ra từ mỏ quặng. Đồ Minh đại sư cũng xuất hiện vơ vét Đồng gia mấy khối thanh hồng tệ.

Tô Vân theo thần tiên tác đi qua phía trên Phụ Sơn thú, thầm nghĩ.

- Như vậy nói, Đồng gia trong một hai tháng gần đây mới bắt đầu vận chuyển quái kiếp tro. Gần nhất một hai tháng...

Sắc mặt hắn có chút nghiêm nghị, nhân ma cũng bị người thả ra khỏi Táng Long lăng trong khoảng thời gian này. Hơn nữa, càng thêm kỳ dị chính là, người kia mượn tay Toàn Thôn Cật Phạn Tiêu Thúc Ngạo tay tới phóng thích nhân ma.

Người kia đầu tiên dùng thần thông của Chân Long cứu Tiêu Thúc Ngạo, đưa Tiêu Thúc Ngạo đến Táng Long lăng, nhân ma nhân cơ hội mê hoặc Tiêu Thúc Ngạo, để Tiêu Thúc Ngạo cho rằng nhân ma chính là long linh.

Nhân ma bám vào trên người Tiêu Thúc Ngạo, chỉ điểm Tiêu Thúc Ngạo phá giải Linh Tù Khốn Thiên Lung, sau đó nhân ma vào thành!

Nói cách khác, hai chuyện phóng thích nhân ma và Đồng gia chở hắc thạch quan gần như tiến hành đồng thời!

- Chẳng lẽ Đồng gia có liên quan đến đến học ca lĩnh đội? Thế nhưng đêm đại khảo, biểu hiện Đồng gia rất bình thường... Nước trong thành Sóc Phương thật đen, thật hỗn loạn, hơn nữa sâu rất a!

Tô Vân rùng mình một cái, hắn phát hiện, bản thân thế mà bắt đầu có hứng thú đối với vụ án này! Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm!

Phía dưới, cầu gỗ xoay quanh, dần dần càng lên càng cao, Phụ Sơn thú chở từng khối hắc thạch quan leo về phía trước.

Hai bên cầu gỗ có đèn kiếp tro phát ra ánh sáng u ám, mỗi một chén đèn kiếp tro đều là một nửa hướng ra bên ngoài bị chặn lại, một nửa hướng về mặt cầu có tia sáng u ám soi sáng.

Hơn nữa, trên cầu cũng bị người thoa khắp phấn kiếp tro, toàn bộ cầu đều vô cùng u ám, hiển nhiên đi được thiết kế tỉ mỉ, không cẩn thận quan sát, căn bản nhìn không ra nơi này có một cầu gỗ.

Phụ Sơn thú không ngừng hướng lên dọc theo cầu gỗ này, đi lên ước chừng sáu mươi trượng, Tô Vân cuối cùng thấy được quặng mỏ ẩn tàng.

Bên ngoài quặng mỏ có lồi ra một tảng đá lớn, như mái hiên nhà, vừa vặn chặn quặng mỏ lại, lại thêm cầu gỗ đầy ắp kiếp tro, đi từ nơi này không lo bị người phát hiện!

Phụ Sơn thú đi tới hầm mỏ, Tô Vân cũng lặng yên rơi vào trên lưng một đầu Phụ Sơn thú trong đó, đứng bên trên hắc thạch quan, Phụ Sơn thú mang theo hắn dọc theo quặng mỏ đi ra ngoài.

Đầu Phụ Sơn thú này không có đi bao xa, đột nhiên chỉ nghe một tiếng ầm vang, mỏ quặng phía sau đổ sụp.

- Hẳn mấy linh sĩ Đồng gia vừa rồi dùng thần thông đánh sập quặng mỏ, che lại dấu vết. Có lẽ cầu gỗ bị thoa khắp kiếp tro cũng sẽ bị bọn họ phá.

Tô Vân suy tư nói.

- Đi qua một đêm rối loạn, Đồng gia đã không thể bảo vệ xưởng kiếp tro, sau này cũng không cách nào tới đây vận chuyển quái kiếp tro, xưởng kiếp tro chắc chắn sẽ bị quan phủ và các đại thế gia trong thành khống chế.

Trong hầm mỏ, cách mỗi mấy chục bước chính là một chiếc đèn kiếp tro, mỗi đi mấy chục bước, Phụ Sơn thú sẽ chuyển chỗ ngoặt một lần, địa thế cực kỳ phức tạp.

Trong đầu Tô Vân hiện ra địa đồ thành kiếp tro mà Cầu Thủy Kính đưa, đối chiếu cùng những nơi Phụ Sơn thú đi qua, tính toán lộ tuyến Phụ Sơn thú đi qua.

- Thủy Kính tiên sinh hẳn không có tới qua nơi này, như vậy hắn thế nào có được địa đồ thành kiếp tro rõ ràng như thế?

Trong đầu hắn đột nhiên toát ra một ý niệm thế này, không cách nào ngăn chặn lòng hiếu kỳ.

- Nói như vậy, thượng sứ kia hoặc là Thủy Kính tiên sinh, hoặc đã đi tìm Thủy Kính tiên sinh, cho hắn một phần địa đồ. Nói cách khác, Thủy Kính tiên sinh khẳng định biết thượng sứ!

Lúc này, đột nhiên phía sau hắn truyền đến âm thanh.

- Ngươi là người phương nào?

Trong lòng Tô Vân khẽ động, xoay người lại, chỉ thấy một nho sĩ tung người nhảy lên, nhảy đến trên lưng Phụ Sơn thú.

Vừa rồi hẳn là người này lấy thần thông đánh sập quặng mỏ, xóa hết dấu vết Đồng gia trộm vận chuyển hắc thạch quan!

Tô Vân thật thà cười nói.

- Ta là người khai thác kiếp tro...

- Khai thác kiếp tro?

Nho sĩ trung niên cười lạnh một tiếng.

- Ngươi khai thác kiếp tro tại khu không người Thiên Thị Viên mấy tháng trước ư? Ngươi cho rằng bôi chút lên mặt thì có thể giấu giếm được ta? Kiếp tro trên mặt ngươi bị ngươi lau sạch lúc lau mồ hôi kìa!

Tô Vân giơ tay lên sờ sờ gương mặt, trên mặt quả nhiên không còn bao nhiêu kiếp tro.

Hắn vừa rồi thôi thúc Trần Mạc Thiên Không chặt đứt kiếp tro sơn, dùng sức quá nhiều quả thực dùng ống tay áo lau mồ hôi.

- Ngươi không nhớ ta? Ta tên Đồng Hiên, Đồng Phàm là cháu của ta.

Văn tự bay lượn sau lưng nho sĩ Đồng Hiên, từng văn tự to như cái bàn, âm thanh tụng niệm dần dần vang lên, âm thanh Đồng Hiên truyền đến từ trong âm thanh niệm tụng.

- Hành trình đi khu không người Thiên Thị Viên, Đồng gia ta phái ra ba người đều đi bắt ngươi, không nghĩ tới bởi vậy hao tổn hai người. Hiện tại ngươi thấy thần thông của ta, có hay không nghĩ tới?

Tô Vân nhìn thấy văn tự phía sau hắn, ánh mắt rơi vào chữ "Thần" cùng chữ "Tượng", hai mắt không khỏi tỏa sáng, cười nói.

- Khi Toàn Thôn Cật Phạn độ kiếp, là ngươi dùng thần thông nho học truy sát ta! Ta nhớ được ngươi, ngươi là người có học vấn chưa đủ kia!

Nho sĩ trung niên chính là Đồng Hiên, nghe thế sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, rất không vui đối với cái tên hiệu học vấn không đủ này.

Trước khi Đồng Khánh La đi vào Trần Mạc Thiên Không, lệnh hắn hộ tống hắc thạch quan, bởi vậy hắn tránh thoát một kiếp, không nghĩ gặp được Tô Vân ở nơi này.

Khi Tiêu Thúc Ngạo độ kiếp, Tô Vân ở bên này của thác nước, nho sĩ Đồng Hiên ở bên kia thác nước, ánh trăng u ám, hai người đều không thấy rõ bộ dáng của đối phương.

Thời điểm lôi kiếp mãnh liệt nhất, lôi quang chiếu sáng khe núi sáng như ban ngày, khi đó Tô Vân chiếm lấy thiên địa nguyên khí để nguyên khí của mình lột xác, cũng không thấy rõ Đồng Hiên, nhưng Đồng Hiên mượn nhờ lôi quang thấy rõ khuôn mặt của hắn!

Mặc dù nhìn thoáng qua, chẳng qua lần nữa gặp được Tô Vân, hắn vẫn nhận ra Tô Vân.

Chỉ là, ấn tượng của Tô Vân đối với hắn chỉ tập trung ở việc học vấn hắn không đủ, hơn nữa không chỉ có Tô Vân, Hoa Hồ, Ly Tiểu Phàm, Thanh Khâu Nguyệt cùng Hồ Bất Bình đều biết học vấn hắn chưa đủ!

Ánh mắt Tô Vân lấp lóe, khối gỗ nhỏ bắt đầu phân ra từ trong ống tay áo, chậm rãi chia rẽ, hình thành một chuông vàng nho nhỏ.

Hắn cẩn thận đề phòng, tuy học vấn nho sĩ Đồng Hiên không đủ nhưng thần thông nho gia cực kỳ kinh diễm, người ta nhìn mà than thở!

Văn chương sau lưng nho sĩ Đồng Hiên là nho gia của Đại Thánh “Văn Tâm Điêu Long”, văn hoa vô cùng đẹp, văn chương chứa đựng ảo diệu cực sâu, chỉ là học vấn của nho sĩ Đồng Hiên không đủ, không có lĩnh ngộ được hết.

Nhưng tuyệt đối không thể coi thường thần thông do “Văn Tâm Điêu Long” biến thành!

Phụ Sơn thú bắt đầu đi lên, phía trước dần rộng lớn, có trụ đồng to lớn từ phía sau mà đến, đập vào mí mắt hắn. Đó là định lâu thần châm cổng lầu cao Sóc Phương, cũng là linh binh Lâu Ban dùng để trấn áp thành kiếp tro.

Một đội Phụ Sơn thú trật tự đi qua mấy cây trụ đồng, chỉ thấy bên trên trụ đồng khắc rất nhiều đường vân kỳ dị.

- Lần trước ta muốn bắt độc giao, ngươi trốn thoát. Lần này...

Nho sĩ Đồng Hiên đằng đằng sát khí, văn tự sau lưng đột nhiên hóa thành hồng chung, phát ra tiếng vang nổ tung bên tai Tô Vân!

"Thao thiên khúc nhi hậu hiểu thanh, quan thiên kiếm nhi hậu thức khí!"

Một nhóm văn tự bay ra từ phía sau hắn, nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Vân, trong lúc đó cầm âm vang lên, kiếm quang hiện ra!

Tô Vân vội vàng bay lên không, nhảy về phía sau, chỉ thấy từng đạo kiếm quang sáng như tuyết phá không đâm vào nơi hắn dừng chân, khí huyết hắn hiển hóa, hóa thành vuốt rồng, bắt lấy tường mỏ phi nhanh, chỉ thấy từng phi kiếm đánh tới, lần lượt cắm vào phía sau hắn, đầm sâu vào trong vách mỏ!

Những phi kiếm này chính là do thần thông nho học biến thành, một kích không trúng, rất nhanh biến mất.

Nhưng kiếm quang thực sự quá nhiều, Tô Vân ứng phó khổ cực, ngay tại thời điểm hắn không ngừng lùi lại dọc theo thông đạo quặng mỏ, tiếng đàn đột nhiên trở nên điên cuồng, cầm âm liên tiếp đánh vào trên người Tô Vân, xáo trộn bộ pháp của hắn!

Đương đương đương đương ——

Đỉnh đầu Tô Vân, tiểu hoàng chung không ngừng vang lên tiếng vang đinh tai nhức óc, chỉ thấy Tô Vân bịch một tiếng mạnh mẽ đụng vào một cây trụ đồng, kiếp tro trên người phân tán ra bốn phía, tựa như một mảnh khói đen.

Mấy con Phụ Sơn thú đi qua bên người hắn, mắt nhỏ liếc liếc hắn, đột nhiên xuy xuy xuy vài tiếng, kiếm quang liên tiếp bắn nhanh mà đến, trong chớp mắt Tô Vân liền bị ngàn kiếm xuyên qua người như một con nhím biển mọc đầy gai nhọn to lớn, treo trên trụ đồng!

Mà trên đỉnh đầu Tô Vân, tiểu hoàng chung đương đương đương vang lên không ngừng!

Mấy con Phụ Sơn thú sợ hết hồn, vội vàng chạy trốn.

Nho sĩ Đồng Hiên đứng trên lưng một con Phụ Sơn thú đi lên đến phía trước đồng trụ, cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói.

- Ngươi tu thành Uẩn Linh cảnh, nhưng căn bản không biết cái gì gọi là Uẩn Linh. Bao hàm hai tầng ý tứ, tầng thứ nhất ý là uẩn long uẩn tích, tầng thứ hai ý là khí uẩn. Ngươi có Uẩn Linh cảnh giới, lại không biết Uẩn Linh là ý gì, ta xuất một chiêu liền chết được ngươi, chết có ý nghĩa.

Hắn hừ một tiếng, sắc mặt u ám.

- Hạng người kém cỏi như ngươi cũng dám nói học vấn ta chưa đủ!

- Đồng Hiên sư ca, ta biết uẩn long uẩn tích ý là chứa đựng tích lũy, nhưng khí uẩn là gì, ta có chút không quá rõ.

Phía sau từng phi kiếm truyền đến âm thanh của Tô Vân.

- Xin mời giáo cái gì gọi là khí uẩn?

Nho sĩ Đồng Hiên giật mình, vội vàng nhìn kỹ, chỉ thấy từng phi kiếm lơ lửng trước người Tô Vân, cũng không đâm xuyên hắn!

Tô Vân giơ tay, hoàng chung xoay tròn, từng phi kiếm lốp bốp mà bị phá huỷ, hóa thành một cỗ khí huyết, tiêu tán biến mất.

Tô Vân từ trên tường trượt xuống, nhanh chóng lui về phía sau, rất mau đuổi theo một Phụ Sơn thú, tung người nhảy lên trên lưng nó, đối mặt với Đồng Hiên, thẹn thùng nói.

- Ta không có trải qua quan học, không biết bí quyết Uẩn Linh cảnh giới, bởi vậy đành phải hướng ngươi thỉnh giáo.

Phía sau, tâm niệm nho sĩ Đồng Hiên khẽ động, một cái văn tự sau lưng đánh vào trên lưng Phụ Sơn thú, Phụ Sơn thú dưới chân hắn bị đau, lao nhanh.

Trong mắt Đồng Hiên lóe lên tinh quang, vù một tiếng mở rộng quạt xếp, quạt xếp tung bay, xoay tròn bay lên.

- Cái gọi khí uẩn, là chỉ đo lường, độ lượng của linh sĩ!

Quạt xếp là mặt quạt trống không, không có bất kỳ văn tự nào, chỉ thấy văn tự bên trong văn chương hoa lệ sau lưng Đồng Hiên liên tiếp bay tới, ấn vào mặt quạt, mặt quạt nhất thời xuất hiện từng nhóm văn tự!

- Khí uẩn chỉ là uẩn linh trong lòng ngươi, đo lường lòng dạ ngươi, độ lượng có bao lớn, thần thông của ngươi mới bao lớn!

Nho sĩ Đồng Hiên cất bước đánh tới, "Long đồ hiến thể, quy thư trình mạo" tám chữ bên trong mặt quạt phát ra hào quang sáng chói, đột nhiên hóa thành long mã gánh vác Hà Đồ nhảy lên từ bên trong lao ra, ngựa kêu long ngâm, lao thẳng đến Tô Vân!

Bên trong mặt quạt lại có một con long quy lao ra, mai rùa đột nhiên dựng lên, mai rùa nổi lên hiện ra càn khôn Lạc Thư, Lạc Thư dựng lên, gào thét hướng về phía trước.

Ánh mắt Đồng Hiên lành lạnh, tung người nhảy lên, từng dãy văn tự xuất hiện dưới chân hắn, Đồng Hiên phi nhanh trên không trung theo sát “long đồ quy sách” sau đó, trầm giọng nói.

- Mà lòng dạ độ lượng lớn nhất thế gian chính là nho, nạp vũ trụ vào tình cảm, chứa gia quốc trong lòng!

- Đáng tiếc ngươi học lệch!

Tô Vân chỉ vào hắn cười ha ha.

- Lần trước ta nhìn thấy, ngươi giải sai hoàn toàn kinh điển Thánh Nhân, rắm chó không kêu!

Sắc mặt Đồng Hiên tái xanh, đột nhiên thôi thúc khí huyết bộc phát thần thông.

Tô Vân thôi thúc Hồng Lô Thiện Biến, khí huyết nhất thời cuồng bạo, song chưởng liên hoàn xen kẽ, từng bước tấn công, chỉ thấy ba mươi sáu khắc độ lạc ấn “nhật nguyệt” lần lượt hiện lên bên trong tiểu hoàng chung trên đỉnh đầu hắn, Nhật Nguyệt Điệp Bích, dũng mãnh lao tới phía ngoài, ngăn cản Long đồ, Quy sách!

- Miệng ngươi đầy nhân nghĩa đạo đức, hành động nam đạo nữ xướng, tận làm chuyện xấu!

Tô Vân quát.

- Cho nên học vấn ngươi không đủ, không làm được mức nói chuyện và hành động như một, thế nào so với ta?

Ầm!

Ba mươi sáu vầng mặt trời cùng trăng sáng ầm ầm bị nghiền nát, Long đồ Quy sách đụng vào người Tô Vân, đương đương hai tiếng chuông vang truyền đến, Tô Vân bay lên cao.

Đồng Hiên bước ra một bước từ Long đồ Quy sách, văn tự sau lưng buông xuống, vọt tới xoay quanh Tô Vân trên không!

Chỉ nghe đương đương đương mấy nổ không dứt, Tô Vân bắn ra sau càng xa, đợi hết một đợt công kích, thiếu niên rơi vào trên lưng một đầu Phụ Sơn thú đang lao nhanh phía trước nhất.

Phụ Sơn thú lao nhanh đột nhiên đụng đổ cửa sắt phía trước, xông vào trên đường phố.

Đằng sau, một đám Phụ Sơn thú đi theo đầu Phụ Sơn thú này xông ra, lao nhanh trên đường phố!

Hiện tại đã là nửa đêm gần về sáng, trăng sáng sao thưa, trên đường phố không có tung tích con người, chỉ có cái bảy con cự thú đeo hắc thạch quan trên lưng mạnh mẽ đâm tới!

Trên lưng đầu thú, Tô Vân xóa đi vết máu trên khóe miệng, đột nhiên cổ họng ngòn ngọt, lại phun ra một ngụm máu.

Thương thế hai cánh tay của hắn chưa khỏi, không cách nào phát huy chiến lực bản thân đến cực hạn, nhưng cho dù phát huy đến cực hạn, chỉ sợ cũng không cách nào ngăn cản thần thông.

Đồng Hiên cách mấy con cự thú nhìn qua hắn, âm thanh rõ ràng truyền vào trong tai hắn.

- Học vấn ta không đủ cũng thừa sức đánh chết ngươi.

Tô Vân loạng choà loạng choạng đứng lên, chân chính đối mặt với thần thông, bất kỳ võ học gì đều dùng không xuất được lực lượng, loại cảm giác tuyệt vọng này một lần nữa xông lên trong lòng hắn.

- Cho tới nay, ta đều có một loại phức cảm tự ti thật sâu trong lòng.

Tô Vân phun ra máu đờm trong miệng, cười nhạo một tiếng.

Cự thú lao nhanh, chuyển hướng trên đầu phố, tốc độ kinh người, hắn vẫn vững vàng đứng đó, xùy một tiếng kéo một vạt áo xuống.

Hắn giống như nói với Đồng Hiên, lại giống như độc thoại.

- Ta một mực sợ bản thân lần nữa biến thành người mù, sợ hãi người khác gọi ta tiểu người mù, Tô người mù, ta một mực cố gắng mở to hai mắt, hắc hắc, nhưng ta một mực cố ý coi nhẹ một sự thật. Chính là...

Hắn buộc vạt áo vào mắt, hai tay buộc lại sau gáy.

Buổi tối, gió lạnh thổi qua Sóc Phương.

Phần dư của vạt áo kia ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng vỗ hai má hắn.

- Chính là, khi mắt ta mù, mới là khi ta mạnh nhất!

Tô Vân duỗi ra một bàn tay, mỉm cười nói.

- Đến, ta cho ngươi mở mang kiến thức một chút xem cái gì gọi là đại khí, cho ngươi lên đường!