Lâm Uyên Hành

Chương 99: Một đực một cái



Lúc này, thành Sóc Phương hoàn toàn yên tĩnh, trên đường phố có rất ít người đi đường, chỉ có ở những nhà cao tầng có bảo vệ, lấy thần thông chiếu sáng so rõ bốn phương tám hướng.

Những bảo vệ đứng trong lầu các bên ngoài lầu cao, bọn họ thường thường là linh sĩ do nhà giàu mời đến đề phòng kẻ trộm. Đặc biệt là gần đâu, lao ngục thành Sóc Phương bị cướp, không ít nhân vật vô cùng hung ác bị thả ra.

Đương nhiên, từ tầng năm cao ốc trở xuống là địa phương của người nghèo, không có thủ hộ, cũng không cần thủ hộ.

Trên không, đâu đâu cũng có cầu mây, qua lại giữa từng lầu cao, cho dù đêm dài như vậy cũng còn có xe kéo chạy trên vân kiều (cầu mây). Nhưng ở thế giới tầng thấp nhất thành Sóc Phương, đã là trời tối vắng người.

Tiệm bán thuốc Hạnh Lâm, “đốc đốc” tiếng đập cửa truyền đến.

Qua rất lâu, Đổng y sư khoác quần áo, đi tới cửa, đứng ở sau cửa đề phòng hỏi thăm.

- Ai đó?

Tiếng Tô Vân từ bên ngoài truyền vào.

- Đổng y sư, ngươi muốn quái kiếp tro hay không?

Đổng y sư mừng rỡ, vội vàng mở then cài cửa, cười nói.

- Muốn, ta đương nhiên muốn! Ngươi nhanh như vậy đã lấy được?

- Ngươi muốn mấy cái?

Tô Vân ở ngoài cửa hỏi.

- Ngươi có bao nhiêu ta muốn bao nhiêu!

Đổng y sư tháo cánh cửa xuống, để ở một bên, cái đầu to tròn vo nhô ra, nhìn quanh trái phải một chút, không khỏi ngạc nhiên, hối hận bản thân đã đáp ứng quá nhanh.

Chỉ thấy bên ngoài tiệm bán thuốc Hạnh Lâm xếp thành một hàng Phụ Sơn thú, toàn thân trên dưới những con Phụ Sơn thú này vô cùng bẩn, thoa kiếp tro màu đen, đứng trên đường phố, rất khó nhìn rõ.

Mà trên lưng thú, có những sọt gỗ lớn, bên trong sọt gỗ là từng tảng đá kiếp tro màu đen hình dạng như quan tài.

Những đá kiếp tro kia phi thường to lớn, mỗi một tảng đá chỉ sợ có hơn vạn cân, chỉ gỡ hết kiếp tro đơn thuần ra bán cũng sẽ kiếm được một số tiền lớn!

- Trong những thạch quan hoặc là quái kiếp tro.

Tô Vân cười tủm tỉm.

- Là quái kiếp tro đang ngủ đông bên trong, chạm đến không khí sẽ thức tỉnh. Ta đưa ngươi một đầu, sáu đầu khác bán cho ngươi. Tiên sinh ngươi nhìn xem, cái giá tiền này có bằng với tất cả tổn thương của ta sau này...

Đổng y sư đếm, da đầu run lên, nơi này có tổng cộng bảy con Phụ Sơn thú, bên trên mỗi đầu Phụ Sơn thú đều có một cái hắc thạch quan, coi như Tô Vân đưa một đầu cho hắn, chỉ sợ bản thân cũng sẽ táng gia bại sản!

Đột nhiên, chỉ nghe một âm thanh dày nặng trầm muộn truyền đến từ chỗ cao.

- Hạnh Lâm, nhận lấy đi, tiền ta sẽ cho ngươi, công bằng mua bán, không cần thiếu hắn. Cũng phải xử lý tốt những Phụ Sơn thú kia, không nên để lại dấu vết gì. Đường phố còn có một bộ thi thể, cũng nên xử lý thích đáng.

Đổng y sư nghiêm túc, khom người đáp.

- Vâng, lão đại.

Tô Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không có một vòng trăng sáng, ánh trăng chiếu xuống từ kẽ hỡ của các tòa nhà cao tầng, hiếm thấy chiếu vào xuống đường phố.

- Tả phó viện trưởng đứng cao như vậy làm cái gì?

Tô Vân không nhìn thấy người nói chuyện, khó hiểu nói.

- Đổng y sư, vì sao ngươi gọi Tả phó viện trưởng lão đại? Tả phó viện trưởng không phải họ Tả ư?

Đổng y sư sợ hết hồn, vội nói.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Lão đại là lão đại, Tả phó viện trưởng là Tả phó viện trưởng, căn bản không phải cùng một người!

Tô Vân buồn bực, thầm nghĩ.

- Lỗ tai của ta nhạy bén nhất, phân rõ tiếng người không có khả năng phạm sai lầm! Âm thanh mới rồi tuy ngụy trang rất tốt nhưng rõ ràng là tiếng của Tả phó viện trưởng, ta tuyệt không có nhận sai!

Lời tuy như vậy, hắn vẫn thức thời không có nói ra, cười nói.

- Không phải thì không phải. Đổng y sư, ta lại bị thương, ngươi nhìn...

- Cũng không phải!

Đổng y sư liếc nhìn hắn một cái, nói.

- Có một số việc ngươi không nên biết, cũng đừng có biết. Ngươi trước đi vào!

Tô Vân đi vào tiệm thuốc, Đổng y sư lập tức đóng cửa tiệm lại, Tô Vân vội vàng nói.

- Những quái kiếp tro kia còn ở bên ngoài...

- Không có việc gì. Sẽ có người thu thập.

Đổng y sư lấy dược liệu, mở mật thất, đi phía trước dẫn đường, dưới ánh đèn sáng tối chập chờn, nói.

- Tô sĩ tử, ngươi từ nông thôn đến đây, ta cũng đến từ nông thôn, có một số việc ta nhất định phải nói cho ngươi biết. Thế giới này không đơn giản giống ngươi thấy mặt ngoài. Đặc biệt là thế giới tầng thấp nhất của Sóc Phương càng là một con sông nhỏ thoạt nhìn trong veo, thực ra là sông lớn sâu không lường được. Trong nước của nó không biết bao nhiêu người đã chết đuối!

Tô Vân tỉnh tỉnh mê mê, cúi đầu đồng ý.

Căn phòng này là chỗ lần trước hắn tới, Đổng y sư làm đủ loại thí nghiệm không có tính người trong mắt người bình thường ở đây, chẳng qua Tô Vân lại thấy đây cũng là truy nguyên nguồn gốc.

Trì Tiểu Dao lúc này vẫn đang hóa thành Ly Long uốn quanh bên trên trụ đồng, nhắm mắt ngủ say.

Đổng y sư gọi mấy tiếng mới gọi nàng tỉnh.

LY Long trắng như tuyết lung lay cái đầu, mở đôi mắt to lim dim buồn ngủ, lúc này mới nhìn thấy Tô Vân, vội vàng đi vòng qua trụ đồng, thẹn thùng nói.

- Sư đệ, ngươi làm sao tới lúc này? Ta còn đang ngủ đây! Ngươi chờ một hồi, ta thay đổi y phục, rửa mặt một cái...

Đổng y sư thúc giục.

- Nhanh lên một chút, sư đệ ngươi lại bị thương!

- Nhanh như vậy lại bị thương?

Trì Tiểu Dao nhô đầu ra, đã biến thành thiếu nữ, tóc mai tán loạn, quan sát Tô Vân trên dưới, khó hiểu nói.

- Không phải hôm qua mới chữa khỏi ư? Sư đệ chờ một lát, ta trước rửa mặt cái đã.

Phía sau trụ đồng phát ra tiếng sột sột soạt soạt, qua một hồi cũng thu thập chỉnh tề, lại chải xuống mấy cái răng, lúc này mới nhẹ nhàng thoải mái xuất hiện phía trước Tô Vân.

Tô Vân lấy ra vạt áo bản thân dùng để che mặt từ trong túi, nói.

- Học tỷ, ta đêm nay đi làm mua bán, nhưng không may bị thương.

- Mua bán?

Trì Tiểu Dao quan sát hắn, ánh mắt lóe lên.

- Mua bán ở xưởng kiếp tro? Ngươi vơ vét xưởng kiếp tro?

- Cái gì mà vơ vét? Là ăn cướp xưởng kiếp tro!

Đổng y sư tức giận nói.

Tô Vân chần chừ một chút, lắc đầu nói.

- Chắc còn càng hỏng bét một chút... Học tỷ, tỷ giúp ta xử lý miếng vải một chút, ta dùng cái này che mắt, lo lắng ném trên đường sẽ bị người hữu tâm nhặt được.

Trì Tiểu Dao thu vạt áo kia, đỉnh đầu xuất hiện một tia nước, sóng nước chớp lên một cái, mang miếng vải đi, nói.

- Quần áo trên người ngươi cũng nên đổi, bẩn quá rồi, còn bị thủng. Chờ chữa khỏi thương tổn, ngày mai ngươi đừng đi vội, ta cùng ngươi đi mua mấy bộ quần áo.

Đổng y sư lấy thuốc ra để ở một bên, bảo Tô Vân nằm xuống, lấy tới châm bạc châm cứu một phen, trừ bỏ máu bầm, nhưng khi châm bạc đâm xuống lại nhanh chóng cong lên.

"A?"

Đổng y sư kinh ngạc, lấy nguyên khí thôi thúc châm bạc, châm bạc đâm vào da thịt Tô Vân, chỉ thấy da thịt bị lõm nhưng lại không có bị đâm xuyên.

Hắn dần dần gia tăng nguyên khí, châm bạc lộ ra phong mang, nhưng da thịt Tô Vân còn không có bị đâm thủng.

Đổng y sư lại khẽ ồ lên một tiếng, lại thêm mấy phần nguyên khí, da thịt Tô Vân cuối cùng bị hắn đâm rách. Sắc mặt Đổng y sư nghiêm nghị, vô tình hữu ý nói.

- Tô sĩ tử, ngươi tu luyện công pháp gì?

Tô Vân đáp.

- Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên.

Đổng y sư nhíu mày.

- Không có tu luyện công pháp cảnh giới Uẩn Linh?

- Còn không có.

- Ngươi ăn linh đan diệu dược gì?

Tô Vân lắc đầu.

- Chưa nếm qua.

Con mắt bên trên gương mặt mập mạp của Đổng y sư híp lại thành một đường nhỏ, cười tủm tỉm nói.

- Tổ tiên ngươi từ nơi nào tới?

Tô Vân càng thêm ngỡ ngàng.

Đổng y sư lặng lẽ lấy ra một cái châm bạc khá to, đâm vào cánh tay Tô Vân lấy máu, dưới ngân châm có đặt một bình lưu ly cao nửa thước.

Lấy ra hai bình máu, Tô Vân choáng váng, Đổng y sư lúc này mới thu tay, lặng lẽ đưa bình máu cho Trì Tiểu Dao, Trì Tiểu Dao hiểu ý, vội vàng giấu đi, miễn cho bị Tô Vân phát hiện.

Đổng y sư lúc này mới tiếp tục giúp Tô Vân trừ bỏ máu bầm, lại đưa thuốc chữa thương thông qua châm bạc vào trong cơ thể Tô Vân.

Trì Tiểu Dao chuẩn bị nước, Tô Vân cởi sạch quần áo nằm vào bên trong nồi đồng, bản thân thôi thúc Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên làm nóng nồi lớn, rất nhanh đun sôi một nồi đồng dược thủy.

Trì Tiểu Dao lặng lẽ đi tới bên người Đổng y sư, thấp giọng nói.

- Tiên sinh, lần trước không phải đã lấy hai bình lớn máu? Vì sao lần này lại lấy hai bình lớn?

- Khí huyết hắn rất vượng, không chết được, chẳng mấy chốc sẽ bù lại.

Mắt nhỏ bên trong ánh mắt Đổng y sư lóe lên phong mang, lấp loé không yên.

- Thân thể của hắn quá kì quái, vừa rồi ngân châm của ta kém chút không có đâm xuyên da của hắn! Hôm qua không phải như vậy! Một ngày không thấy, cường độ thân thể của hắn đã tăng lên toàn phương diện, bất luận lực lượng vẫn tốc độ hoặc độ mềm và dai của làn da đều tăng lên gấp bội! Da hắn hiện tại, còn muốn dẻo dai hơn da tê giác gấp mấy lần, sắp vượt vảy rồng của ngươi rồi!

Trì Tiểu Dao sợ hết hồn.

Đổng y sư kiểm tra huyết dịch Tô Vân, nói.

- Một ngày không thấy, thân thể rèn luyện hàng ngày đã tăng lên gấp mấy lần, loại tiến cảnh kinh khủng bực này để cho ta nghi ngờ hắn không phải phàm nhân!

Trì Tiểu Dao nháy mắt mấy cái.

- Ý lão sư là?

- Ta nghi ngờ hắn là khách đến từ thiên ngoại!

Sắc mặt Đổng y sư nghiêm túc.

- Ta sớm đã có hoài nghi này! Hắn có một chiêu không phải chiêu pháp của nhân gian để tốc độ khí huyết vận chuyển tăng lên đại quy mô, đây cũng là nguyên nhân hắn thường xuyên bị thương. Bởi vì hắn thân thể không chịu nổi phương thức vận chuyển khí huyết khủng bố như thế. Nhưng mà nếu như đổi lại sĩ tử có tu vi không sai biệt lắm cùng hắn khác, cánh tay sớm đã bị cỗ khí huyết cuồng bạo này nổ vỡ vụn. Mà hắn mỗi lần tìm ta chữa bệnh, cánh tay đều tốt lành.

Trì Tiểu Dao liếc nhìn Tô Vân, chỉ thấy Tô Vân đang ngồi ngay ngắn bên trong nồi lớn, không biết tu luyện công pháp gì, ngay sau đó thấp giọng nói.

- Tiên sinh, sư đệ rất giống người nha.

- Chưa hẳn. Nói không chừng hắn là khách tới từ Tiên giới. Phải biết bảy năm trước, nghe đồn có người đả thông Tiên giới trên không Thiên Thị Viên, nói không chừng sẽ có nhóc con từ Tiên giới lẻn đi vào.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

Đổng y sư cũng không kiểm tra ra dị trạng gì từ bên trong huyết dịch của Tô Vân, không khỏi nhíu chặt lông mày, đột nhiên, bên ngoài truyền đến từng cơn tiếng ồn ào. Đổng y sư cùng Trì Tiểu Dao đi ra ngoài, đi tới tiệm nhìn quanh ra phía ngoài, chỉ thấy từng chiếc bảo liễn hoa lệ vậy mà đang chạy trên đường phố tầng thấp nhất của thế giới.

Còn Phụ Sơn thú và quái kiếp tro Tô Vân mang tới thì sớm đã bị người dời đi, không có để lại bất cứ dấu vết gì.

Đổng y sư cùng Trì Tiểu Dao kinh ngạc không thôi.

- Cái phương hướng này... Phải đi xưởng kiếp tro!

Rất nhiều bảo liễn hoa lệ chạy qua, trên đường phố khôi phục lại bình tĩnh, nhưng mà các tòa nhà cao tầng giữa không trung lại không yên bình.

Một đêm này, nhất định là đêm không yên bình thứ hai sau khi Tô Vân đi tới thành Sóc Phương.

Lòng đất thành kiếp tro.

Gia tộc Sóc Phương hầu là đại thế gia của thành Sóc Phương, năm đó tiên tổ Lý gia chính là tướng quân trấn thủ biên ải, đánh hạ Sóc Phương, độc thủ nơi đây ba mươi năm, một mình đối kháng hùng binh tái ngoại, đánh ra danh hào Thần Tướng Lý, một mực kiên trì đến khi Nguyên Sóc Đế bình định náo động ba mươi năm trong nước, lúc này mới phái binh tới viện binh.

Cho đến nay, di thể tiên tổ Lý gia cũng chưa được chôn cất, quan tài hắc thiết của hắn đứng trên lầu cao nhất của thành Sóc Phương, trấn thủ Sóc Phương, trấn áp tái ngoại dị động.

Lần này, Sóc Phương hầu bị kinh động, tự mình đến đến xưởng kiếp tro.

Mà loại trừ Sóc Phương hầu ra, gia chủ của mỗi đại thế gia thành Sóc Phương đều đi tới thành kiếp tro dưới lòng đất, trừ bọn họ, thủ lĩnh bốn đại học cung đều có mặt.

Tuy bốn đại học cung không phải thế gia đại phiệt nhưng mang theo danh phó viện trưởng, lại là thủ lĩnh quan học, tự nhiên có địa vị phi phàm.

Tả Tùng Nham thong dong đến muộn, Đồ Minh hòa thượng vội vàng nghênh tiếp, thuận theo cười nói.

- Phó viện trưởng, thượng sứ tra một án thế nào?

Khóe mắt Tả Tùng Nham lay động.

- Làm quá tốt. Tốt quá mức.

Đồ Minh hòa thượng không hiểu chút nào.

- Phó viện trưởng, tiểu tăng tới kiểm tra xưởng kiếp tro, tra xét thời gian dài như vậy cũng không có thể điều tra ra đầu mối gì, Tô thượng sứ đến tra án, một đêm đã lật ngược thành kiếp tro lộn chổng vó lên trời! Hiện tại Đồng phó viện trưởng Đồng gia chỉ sợ bi phẫn muốn chết.

Tả Tùng Nham nhìn qua Đồng Khánh Vân, chỉ thấy Đồng Khánh Vân đang nói chuyện cùng đám người Sóc Phương hầu, Vũ Thần bộ, Đồng Khánh Vân rất cung kính đối với Sóc Phương hầu, trên mặt không có nửa điểm bi phẫn muốn chết.

- Cũng bởi vì hắn lộn thành kiếp tro chổng vó lên trời, cho nên mới tốt quá mức.

Tả Tùng Nham dở khóc dở cười.

- Ta cũng không biết hắn tới tra án hay tới phạm án! Ngươi biết không? Đồng gia nhị đương gia đã chết!

Đồ Minh hòa thượng sợ tới mức liên tục run rẩy mấy cái, ha ha nói.

- Phó viện trưởng, ngươi đừng dọa ta...

- Ta dọa ngươi làm gì?

Tả Tùng Nham đè thấp giọng nói.

- Đồng Khánh La chết trong xưởng kiếp tro, Đồng gia còn chết hơn hai mươi vị linh sĩ, Sóc Phương học cung chết gần hai mươi vị tiên sinh, ngay cả Thái Học viện Tây đô cũng có một vị tiên sinh táng thân trong thành kiếp tro! Trừ cái đó ra, ta còn chứng kiến hắn xử lý Đồng gia Đồng Hiên trên đường phố!

Sắc mặt Đồ Minh hòa thượng xám ngoét, nơm nớp lo sợ, như muốn chạy trốn.

Hắn hiện tại có chút nghĩ mà sợ, lúc Tô Vân tới "Phạm án", hắn và các tăng nhân Thích Già viện Văn Xương học cung đã ẩn thân ngoài xưởng kiếp tro, chờ đợi xưởng kiếp tro xảy ra chuyện liền tràn vào quặng mỏ, lấy cứu viện làm tên nhân cơ hội dò xét bí mật lòng đất thành kiếp tro.

Cho đến khi Tả Tùng Nham nói chết nhiều đại nhân vật như vậy, hắn mới biết hung hiểm.

- Hắn khẳng định là tới phạm án!

Tả Tùng Nham lo lắng, lẩm bẩm.

- Hắn còn câu kết cùng nhân ma làm bậy, ta nghi ngờ nhân ma có một đực một cái, mà hắn chính là một nhân ma đực rựa còn lại...