Làm Vợ Cậu Cả

Chương 1: Vô Tình Gây Sự Chú Ý



Leng keng.

Tiếng âm thanh phát ra từ một chiếc nhẫn bạc cũ kĩ từ đâu lăn tới, nhìn sơ qua thì cứ như nó đã tồn tại cả trăm năm rồi không bằng, cô vươn tay nhặt nó từ dưới đất lên, đưa nó lên ngang mắt cho ánh sáng nắng chiếu vào để cô nhìn rõ hơn. Hành động sau đó chỉ là cô vội vã cho nó vào ngón giữa của bàn tay phải nhanh gọn lẹ, chẳng biết nó là của ai, hay là đồ dơ bẩn gì, nhưng cô vẫn bình thản dùng nó như thế.

Khung cảnh xung quanh tối dần đi, để lại thân ảnh một đóa hoa lưu ly mọc dại bên lề đường.

[Thôn Hoa Trúc]

Cô gái con nhà tiểu thư, nhưng tính cách lẫn dáng ngồi xổm chẳng đâu vào đâu. Cô là Đỗ Cẩm Dung, năm nay 19 tuổi, cô là con gái nhà quan Họ Đỗ, nhưng chắc nó chỉ là quá khứ bởi gia đình của cô đã bị hủy hoại từ lâu nhờ hết vào công sức của cha cô, giờ đây để lại bốn mẹ con ở nơi khỉ ho cò gáy này, gọi là thôn Hoa Trúc.

Nhà cô có bốn người gồm cả mẹ, chị gái tên Cẩm Tú và cả thằng cu mới 5 tuổi. Đang phụ mẹ thu hoạch thức ăn đã đến mùa gặt hái thì bên tai lại nghe một tiếng kèn trống đám ma rợn người, cô theo quán tính nhìn về hướng đó, một cái đám có tận hai cỗ quan tài đi nối nhau, không khí cái đám ma thật lạ, không có tiếng khóc hay một chút cảm xúc gì là đau thương từ người nhà.

Rõ thắc mắc, bởi vì trong gia đình mất mát người thân lại không khóc hay sao? Nói rồi cô lại nghe tiếng chị gái bên cạnh, người chị là chị gái lớn hơn cô 3 tuổi, cho là lớn hơn tận 3 tuổi nhưng khuôn mặt của người chị gái Cẩm Tú lại không có chút nào là lớn hơn Cẩm Dung mà còn trẻ đẹp hơn cô, chị gái yêu kiều lại nhẹ nhàng chuẩn con gái nhà quan. Cô chị gái hỏi mẹ:

"Đó hình như là đám nhà họ Trần nhỉ mẹ? Con không ngờ tin đồn đó có thật đấy!"

Mẹ cô gật đầu rồi quay sang thu hoạch tiếp, Cẩm Dung lại chau mày thắc mắc:

"Tin đồn? Là tin đồn gì vậy?"

Cẩm Tú thở dài rồi quơ tay nói đại cho có:

"Về nhà rồi chị nói cho nghe, nhớ là chút nữa bọn họ đi ngang đây không được hó hé gì đó nghe không?"

"Biết rồi biết rồi!" Cô bĩu môi, hất hất cái tay thể hiện cảm xúc chán nản.

Lúc cái đám nhà họ Trần đó đi ngang, tiếng kèn ồn ào bên tai, cô nghe lời chị lơ luôn cái đám đó không nhìn mà gặt hái tiếp. Bổng từ đâu hòn đá sỏi cỡ một đốt tay chọi thẳng vào đằng sau lưng cô, theo bản năng của mình cô hét lớn:

"Tổ cha... Ơ?" vừa hét xong cô lại nhìn về hướng đám ma đó, thứ không tin vào mắt mình là cô lại nhìn thấy hai bóng đen giữa ban ngày, cái thứ đen xì đó được người dân gọi là ma đấy sao?

Tiếng chửi nữa chừng của cô lại dội thẳng vào khúc tiếng kèn đám ma đứt đoạn, họ thấy thế đồng loạt nhìn về cô, sau đó ai cũng tái mét, quay đầu đi tiếp. Họ sợ nếu nhỡ quay đầu người âm tất sẽ quay đầu như họ và sẽ nhắm vào Cẩm Dung ngay, cô vẫn còn đờ đẫn ra thì Cẩm Tú đã đến khẽ mạnh vào bắp tay cô.

Cơn đau vang lên làm cô trở về thực tại, mẹ và cả đều nhìn về cô, Cẩm Tú gằn giọng hỏi:

"Em làm cái gì đấy hả? Chị đã nói rằng em không được nói gì rồi mà, lúc nãy khi không còn chửi người là sao?"

Cô chau mày khó chịu, nhìn lại thì chẳng thấy mấy cái bóng đen đó đâu cả, nó là ảo giác sao? nhưng cô lại không nói nhưng chuyện bị ném đá hay thấy bóng đen lúc nào ra cho mẹ và chị, cứng nhắc không nói một từ nào, mà nếu có nói ra thì đến cô còn cho rằng nó là ảo giác không đấy.

Tối đến cô ngồi dùng bữa với cả nhà, thằng cu Minh đã đi ngủ trước rồi nên chỉ còn ba mẹ con ngồi dùng bữa, mẹ cô bà ấy thuận mồm dặn Cẩm Dung:

"Tối nay mà có gặp thứ gì đó trong phòng thì nhất định con không được hét lên đó nghe không?"

Bà ấy như đang biết trước điều gì đó, sau đó cô đã dự cảm không lành, tất nhiên Cẩm Dung sẽ hỏi ngay vì cô biết nguyên do là chuyện lúc sáng này, cái vụ đám ma nhà họ Trần:

"Chuyện...chuyện hồi sáng là sao thế ạ? Thần thần bí bí, con muốn nghe những gì lúc sáng mẹ và chị đã nói."

Mẹ cô biết nếu cô đã hỏi thì tất phải hỏi cho ra chuyện nên bà không dấu diếm nữa, bà thở dài một hơi rồi trình rõ ra:

"Hai người mất hồi sáng chính là hai cậu con trai duy nhất trong nhà họ Trần, đã qua đời rất trẻ không rõ lí do. kể ra thì nhà đó chỉ có hai người con trai văn võ song toàn, tài giỏi không ai trong thôn sánh bằng.

...Người đời truyền miệng hằng trăm năm nay, cả mấy đời nhà họ Trần bị nguyền rủa bởi thầy bà tà đạo, mỗi đời con cái đều chết sớm chỉ để lại một người con nối dõi. Đến đời cuối cùng là nay sẽ tuyệt tử tuyệt tôn không một ai kế vị nhà họ Trần nữa, đến nay mẹ sống đã nữa đời người mới biết sự tình là thật."

"Không phải đẻ thêm là được sao ạ?" Cô thắc mắc, một chuyên vô lí như thế có thể giải quyết bằng cách đẻ thêm con cái mà.

"Con nói thì đúng thật, nhưng không rõ sao vừa rồi chuẩn đoán ông Trần không thể có con được nữa, vô sinh ấy. Hazz chẳng biết cái tin đồn đó bị rò rỉ, họ sống ác lại đồn thổi cho biết hết."

Cô nghe xong có chút rùng mình, hai vai co quắp lại, hơi lạnh từ đâu luồng tới sóng lưng Cẩm Dung. Cái cảm giác rùng rợn khó tả, xen kẽ một chút u buồn vì sự đau khổ mà con cháu nhà họ phải trải qua, đến nay cũng chẳng thể thoát được. Năm cô còn nhỏ nghe đồn trong không gian nhà họ Trần đều có đầy đủ linh hồn của những người bị chết trẻ của nhà họ vất vưởng trong đó. Đến đây cô sợ hãi hơn nữa mau chóng ăn cho nhanh.

Tối đến cô nằm trong gian phòng của mình, bên cạnh là Cẩm Tú đang hiu hiu vào giấc ngủ. Thật thì cô cũng sợ hãi tối nay mình sẽ gặp phải thứ gì đó không phải là người, dù cho đó giờ cô chẳng tin có ma cỏ gì đâu.

Cô cảm thấy lưng có chút lạnh nên quay nghiên người lại về hướng Cẩm Tú, thì bị một cảnh tượng làm cô sắp tè ra quần. Ngay trước mặt cô một cái mặt trắng toát của một người đàn bà độ cỡ 40 tuổi nghiêng mặt đối mặt với cô. Cái mặt với ngũ quan trắng bệt, da phình như bị ngâm nước đã từ rất lâu, con mắt người đàn bà đó trợn ngược lên trên chỉ để lại tròng trắng.

Bà ta hả họng cười man rợn, cái vết nhơn nhớt từ miệng bà già này chảy ra thành dòng đến cô còn nhìn rõ mồn một, nó màu đen xì lại nhìn phát gớm, tiếng cười khanh khách ghê rợn phát ra vài tiếng vang vọng:

"Cưới con trai ta!"

Tay chân cô cứng ngắt, mặt cắt không còn một giọt máu. Chưa kịp định hình nhìn kĩ đó là ai thì cái bà già đó đã vụt mất chỉ để lại khuôn mặt người chị Cẩm Tú đang ngủ say, lúc nãy thật làm cô điếng mình, nói không được huống chi hét lên như lời mẹ nói. Cô tự hỏi với lòng rằng lúc nãy chỉ là ảo giác thôi sao? Hay đó chính là sự thật, nói thật thì hôm nay mắt cô nhìn lầm rất nhiều thứ, thứ không phải người lúc nãy chắc cũng chỉ là hoa mắt mà thôi.

Cẩm Dung nuốt nước bọt rồi nhít người dí sát vào Cẩm Tú để lấy một chút hơi an toàn, hơi ấm của con người khác xa cái khí lạnh lúc nãy.