Làm Vợ Cậu Cả

Chương 33: Tấm Lòng Của Cẩm Tú



Chiều hôm đó khoảng chập xế, cô có đi ngang cái nhà bếp đặng đưa đồ cho Cẩm Tú, đi tới nơi thì nghe tiếng trò chuyện hình như là của Bách Hoàng và Cẩm Tú. Chợt thấy gì đó lạ lắm, theo linh tính mách bảo thì ghé sát tau vào nghe:

“Cậu…thật sự không nhớ ra tôi sao?”

Nghe tiếng Cẩm Tú, nói nhớ là nhớ chuyện gì? Bộ cô có bỏ qua cái kí ức gì về hai người này lúc trước hay sao mà nghe giọng điệu chị cô lạ thế, Cẩm Dung không có kí ức nào rằng hai người này từng quen biết nhau.

Nghe có mùi mờ ám cô sáp tai lại hơn, bên kia vọng lại giọng nói của Bách Hoàng:

“Thật sự không nhớ ra, tôi chỉ nhớ có mình người đó thôi. Mà sao chị lạ thế? Bộ năm đó chúng ta có hứa hẹn gì sao?”

“À… Cũng không phải chuyện gì. Hình như tất thảy chỉ có tôi nhận ra cậu ngay từ lần đầu tiên vậy, đúng là có duyên thì sẽ gặp lại.” Cẩm Tú nói chuyện giọng chất chứa có chút nỉ non.

“Đúng vậy!”

Cô nghe Bách Hoàng cười cười rồi đáp lại rõ mồn một, mà cái người cậu nhớ chẳng lẽ là tiểu thư Liên sao? Hình như lúc trước cô có nghe hai người họ cũng ở cùng nhau ở kinh thành đã lâu không gặp lại, hóa ra cái tên này cũng chỉ là nhớ một mình tình cũ, vậy mà lúc trước còn đèo bồng theo cô để giả vờ tránh nạn qua mặt bà Trần.

Cô không nghe nữa, bỏ cái rỗ gần chỗ cửa rồi chạy một lèo về phòng, vừa ngồi vừa suy nghĩ. Hình như Cẩm Tú có gì đó không đúng lắm, lúc nhỏ cô hay nghe Cẩm Tú nói thích một cậu nhóc lớn hơn một, hai tuổi ở Kinh Thành, mà cô cũng ở kinh thành…cũng có biết người nào ngoài cái tên cô thân kia đã mất tung tích, nhưng Cẩm Tú lúc đó không tiếp xúc với cậu ta nhiều.

“Chẳng lẽ Cẩm Tú đã chơi thân với ai đó mà cố tình giấu mình?”

Nghĩ lại lúc đó còn nhỏ cô không quan tâm lắm, nhưng bây giờ nghe giọng điệu lúc nãy thì cô nghĩ người Cẩm Tú nói thích năm đó chắc chắn Bách Hoàng rồi. Nhưng cô không đủ bằng chứng thì ai lại đi đoán già đoán non, cô cũng không muốn chuyện này xảy ra nên đành để hôm sau xem lại từng cử chỉ hành vi mới được.

Sáng sớm dạo sau, cô vẫn rình mò như mấy hôm trước, nhưng dạo này vẫn không có thấy gì lạ mấy. Hôm nay đến đây rồi, Cẩm Dung từ bỏ vì cảm thấy bản thân quá đa nghi vì họ trong thời gian này vẫm chưa làm gì quá đáng.

Chưa ngủ chung…theo cô thì chưa quá đáng ở đó, còn lại thì lúc nào chị cô cũng luôn muốn chăm sóc cậu hết mực, luôn dịu dàng.

Cẩm Dung thì chỉ nghĩ đó chỉ là chị dâu muốn “chăm sóc” cho em chồng như ý nguyện khi về nhà của cô mà thôi, chẳng biết cô ngốc thật hay giả ngốc mà không thấy gì bất thường của hai người họ gần đây, lúc rời đi:

“Cậu Bách Hoàng!”

Thâm tâm của Cẩm Dung: “Ủa? Giọng của chị? Đáng nghi! Phải nghe thêm chuyện này nữa.”

Cô nghe thấy giọng nói gọi chồng cô là máu thám tử của cô nổi lên liền, Cẩm Dung chạy lại nấp ở góc tường nghe lén. Giọng ri rí cả một khoảng mà tới đoạn này cô thấy cậu tức giận lắm rồi.

“Cậu à…”

Đúng lúc cô vừa nhìn lén thì thấy Cẩm Tú đang làm gì đây? Chị cô đang ôm lấy Bách Hoàng từ đằng sau, cái cơ thể nhỏ mà ôm lấy cái thân của cậu cả, nếu không nhìn kĩ sẽ bị qua mặt mà không thấy Cẩm Tú đâu.

Cẩm Dung kinh ngạc hết mức, cô bịt mồm nhưng vẫn cố nén xem chuyện là như thế nào.

“Chị làm gì vậy, bỏ tay ra đi! Tôi là chồng của em gái chị đó!” Bách Hoàng cau mày kinh ngạc nói lớn.

“Tôi không quan tâm! Tại sao? Tại sao tôi mới là người yêu cậu mà cậu lại chưa từng quay đầu với tôi, dạo này tôi không đủ tốt để cậu nhận ra sao?” Cẩm Tú nỉ non với Bách Hoàng.

Ánh mắt Cẩm Dung sâu xa vô cùng, rất khó tin khi Cẩm Tú là chị gái cô lại có thể ở sau lưng đâm một nhát chí mạng như thế, lại có thể nói lời yêu thương trong khi vợ chồng người ta chưa bỏ hay chán ghét nhau gì.

Cẩm Dung cáu móng chặt vào cái cây cột gỗ, vừa bất ngờ vừa giận đến nổi cào luôn vào cột. Dù cái nghi ngờ của cô là đúng, nghĩ lại bấy lâu nay cô luôn thấy Cẩm Tú đối với Bách Hoàng lạ hơn sau khi cô tỉnh dậy, nhưng không ngờ cô lại đang dâng thịt cho hổ thế kia.

Từng bữa ăn chuẩn bị cô đã không chú ý rằng thực đơn bị thay đổi phong phú hơn ngày trước, cứ ngỡ là do nhà khá giả nên mới như thế…và còn nữa, hình như Cẩm Tú đã nuôi dưỡng tình cảm đã một thời gian rồi, những lúc cô không quan tâm Bách Hoàng, cô lãng đi những biểu hiện kì quặc của Cẩm Tú đối với cậu ra sao. Cô cố chịu lắng nghe xem Cẩm Tú muốn nói gì nữa.

Bách Hoàng bên kia chết lặng, cậu nhanh chóng gạt phắt cái ôm đó rồi kéo giật Cẩm Tú ra, đặt hai tay lên vai Cẩm Tú khuyên nhủ:

“Chị đừng vì một phút nông nổi mà nói như thế, nếu như vợ tôi ở đây…chị tính giải thích làm sao?”

“Tôi mặc kệ… Tôi…vì sao tôi phải nhường nhịn cho nó? Rõ ràng con Dung nó không thương cậu, cậu biết rõ mà sao cậu lại còn cố chấp như vậy? Rõ ràng tôi mới là người thương cậu mà!”

Cẩm Tú nỉ non, khóc òa, chị ta nắm tay áo Bách Hoàng kéo giật quỳ sụp xuống mà gào khóc.

“Nó lúc nào cũng chiếm tình yêu thương của mẹ hết, từ nhỏ tôi đã làm chị không có gì cả, đến bây giờ tôi phải nhường cậu cho nó…đến bây giờ tôi phải giả vờ không thương cậu! Tôi…tôi không có gì cả…”

May sao hôm nay mẹ tôi đã đưa thằng Minh đi bóc thuốc bổ, chứ để mẹ cô thấy lại còn đau lòng hơn, cô thật sự đến lúc này đã thất vọng với Cẩm Tú.

Không ngờ chị em máu mủ ruột rà, cùng một mẹ đẻ ra mà Cẩm Tú lại có thể suy nghĩ như thế, làm tam quang lệch lạc hết những câu chuyện xung quanh. Bách Hoàng nóng, mặt lộ cảm xúc bực mình hết mức, cậu kéo tay áo ra nhưng vì là đàn ông, nam nhi không muốn làm đau Cẩm Tú nên nhẹ tay lại.

“Chị không phải nhường! Ngay từ đầu Cẩm Dung không bị đưa đến nhà họ Trần mém tí mất mạng, chị có chịu gả thay mợ ấy không? Chị có đồng ý lấy một người chết và hiến tế mạng sống cho người mình yêu không? Có không?” Bách Hoàng quát Cẩm Tú rất lớn, Cẩm Tú giật mình cô cũng không kém, cô mém tí thì ngã bật ra sau rồi, hoàng hồn cô vuốt vuốt ngực vài cái.