Làm Vợ Cậu Cả

Chương 8: Dụ Dỗ



Hôm khác, vào buổi sớm chiều cô vừa mới học xong mà không có tiến triển thì cùng con Bình đi dạo quanh nhà. Đi sao mà đến cái cổng đợt trước cô khi khuâng ra sau núi, cô ớn lạnh nhìn nó.

"Bình này, em có biết cái đợt mợ bị gả về nhà này. Em có thấy mấy người khiêng kiệu khiêng mợ đi ra sau núi không?"

Con Bình rõ lạ, nó nói lại: "Lúc nào ạ? Lúc đó em thấy cái kiệu đặt ở giữa cổng thôi ạ, mà em cũng thấy lạ cả canh giờ mới thấy mợ ra mà còn bị xỉu từ đời nào, cậu cả thì tự nhiên trong trỏng bế mợ ra."

Nó nói rồi tự rùng mình, rồi phiến chuyện thêm với cô về vụ đó: "Lúc đó cả phủ sợ hết thảy, tự dưng cậu cả đã bị đem ra sau núi chuẩn bị chôn cất rồi, mà lại từ trong kiệu chạy ra, lúc đó em sợ muốn gặp ông bà ấy ạ."

Cô nghe hết thảy chuyện lúc đó, vì lúc đó cô ngất lịm rồi, cái việc mà cậu cả là người chết lại lọt đâu ra ở trong kiệu thì cô hãi thật. Dạo này không ai dám bàn về chuyện đó cả, cô nghĩ bà Trần dùng tiền và quyền bịt mồm bọn chúng rồi, có con Bình nó đi theo hầu cô nên mới nói vậy thôi.

Bên cái bờ tường ấy, tự dưng cô lại nhìn ra đó, cái tường có cái khung cửa dẫn ra sau núi. Tự dưng cô thấy ai đó, cái người đó dị hợm đến lạ, lại là bà già đã hù cô ở trong phòng, cái lúc cậu đi tắm chỉ có mình cô. Bà ta cười man rợ, cái tay thì đặt víu lên tường cô thấy cái tay bà ta dính chất nhờn gì đó... Hình như là máu, cái chất lỏng đo đỏ đấy dính cả lên tường.

Cô ngớ ra, chẳng lạ gì bà ta không phải là người, nhưng cô không biết bà ta là quỷ hay ma nữa, mà ban ngày ma quỷ cũng ở đây được sao? Cô tự hỏi. Bây giờ có con Bình đứng cạnh mà cô vẫn cứng người, tất cả các cơ bó chặt lại không cử động được. Tự dưng bà ta ở xó đó nói gì đó trong miệng, cô dần đi đến hướng đó, cứ như bà ta đang thôi miên gọi cô ra đó vậy. Cô như người mất hồn đi dần dần lại chỗ đó, cái chỗ âm khí càng ngày càng nặng.

Con Bình thấy cô đi lại gần đó thì hỏi: "Mợ đi đâu vậy mợ?"

"..."

Cô không trả lời, nó thì như người thường không nghi ngờ gì mà đứng đó nhìn cô đi, xem thử cô làm gì. Bà già ma đó đứng góc đó, cô càng gần thì mặt bà ta lại quỷ dị hơn, mặt bà ta nổi ra gân máu, chạy dọc da thịt rồi lại chọc lủng thịt đi ra ngoài, bà ta thì cứ cười mãi, cái con ngươi cô như mất hồn nghe theo lời bà ta đi lại.

"Cẩm Dung!"

Cô giật mình, chớp mắt vài cái thì không thấy bà ta nữa. Cô quay lại thì biết người gọi không phải con Bình mà là cậu Bách Hoàng, cái tiếng lại đàn ông đến lạ gọi cô về thực tại nhanh chóng chỉ bằng một tiếng. Cậu ôm khư khư con gấu nhồi bông thô sơ, nhìn cũ kĩ.

"Cậu đến đây làm gì thế?" Cô nhíu mày, chợt quên bén chuyện lúc nãy, cô hỏi cậu.

"Mợ...mợ có muốn đi phủ dạo với tôi không?"

Cậu cả ấp a ấp úng mở lời với cô, ý cậu là đi ra ngoài đi chơi với cậu, cái tiếng được tiếng không, không rõ ràng nhưng cô vẫn hiểu. Đây là lần đầu tiên từ khi cô gả về cậu mới mời cô đi chơi đấy, thường ngày còn không thấy mặt cậu đâu.

Thôi thì với danh nghĩa cậu cũng là chồng cô, từ chối thì kì lắm: "Được"

____________________

Cô và cậu ra ngoài, ra cái chợ của thôn, cái thôn này lớn quá chừng mà nhà cậu là giàu lớn nhất cái thôn này nên ai vừa mới nhìn cách ăn mặc với cái mặt của cậu là nhận ra ngay. Chuyện cậu đào mộ dậy vẫn còn đồn khá nhiều, bởi ta nói có tiền cũng chẳng bịt mồm được mấy bà tám ở thế gian này.

"Cậu cả đó, cậu cả đào mộ sống dậy mà còn bị khờ."

"Xem kìa, ru rú trong tay vợ thế kia làm gì có thể làm quan lớn."

"Sống được nhưng khờ, khổ thế."

Đi một vòng mà nghe từ lời này đến lời khác nói về cậu, toàn lời phỉ bán, nói cậu khờ, đủ loại. Cô đi mà mắt nhắm lại, cô cũng khó chịu vì cậu là đàn ông nam nhi mà cứ ru rú vầy ai mà không nói cho được, cậu rủ cô đi mà cứ như cô dắt cậu đi chơi chỗ lạ vậy.

"Đấy, con nhỏ nhà nghèo nàn ở tuốt ngoài thôn đổi đời sau một hôm đấy. Sướng chết rồi! Nhà nó giờ xây sửa lại còn hơn nhà trong thôn mình."

Cô cười tự đắc lòng thầm nghĩ, nếu như cô không cược sinh mạng thì xem thử mấy người đó còn nhìn thấy cô mà đàm tếu không, đúng là miệng đời cái gì cũng nói cho được.

*Bộp

Một bà cụ va phải người cô, va một cái mạnh mà khiến cô té ngồi bệt xuống đất, chà cái té này khá đau khiến mông Cẩm Dung ê ẩm. Bà ta nhanh chóng xin lỗi, nhìn bà không ốm nhưng lôi thôi quá, cậu Bách Hoàng nhìn cô mà không nói gì, con Bình thấy mợ bị va phải thì nói bà:

"Bà đi đứng sao đấy, mợ tôi té rồi kìa."

Cô nhanh chóng nói con Bình: "Thôi, mợ không sao. Em đỡ mợ dậy đi, cớ sao phải mắng bà thế kia."

Con Bình nó đỡ cô dậy, cái tay giữ chặt cho cô khỏi choáng: "Mợ nói thế nào, bà này bà ấy đi mà xô mợ té mạnh thế kia."

"Không sao đâu chắc bà không cố ý, với bà cụ xin lỗi rồi mà em cho qua đi." Cẩm Dung khuyên nó thì nó bớt giận hơn, sau đó cô cho bà ít tiền.

"Này, bà cầm đi mua gì ăn nhé!"

Bà già này lạ lắm, bà ta cúi mặt mãi, tay chân thì run cực độ, cô còn không thấy mặt bà ấy nữa. Cái thân thể thì lôi thôi như nhiều năm không tắm, mà kì lạ là mùi hương trên người bà cụ này thì không hôi, lại toát ra một chút hương nhan khói. Bà cụ nhận tiền rồi chấp tay đội ơn, đi ngay.

Mấy cái người trong thôn cứ lóng ngóng hóng chuyện nãy giờ, thấy bà ta đi thì họ cũng vơi đi, tránh bị con Bình nó trách. Thật thì con Bình nó nóng tính quá, chắc tại nó xót cho cô quá, từ lúc vào nhà này nó cứ thấy cô bị thương mãi nên mới làm quá lên thế.

Còn nói đến cậu Bách Hoàng thì cô thở dài, liếc cậu một cái đâm chiêu. Thôi cô không quan tâm dù sao cô không thương cậu, cậu chắc cũng chẳng biết thương yêu là gì đâu mà nói làm gì, coi như người dưng chung nhà cũng được.