Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 42



Ly quắc mắt nhìn tôi như thể tôi là một con ngu nhất quả đất này vậy, chị ta hừ một tiếng không thèm nghe tiếp, mở máy tính làm việc. Chị Trâm thì lúc nào cũng hiền hòa chẳng muốn thẳng tay với ai, có khi ra quyết định cho Huyền nghỉ việc chị còn áy náy trong lòng, chị liền lên tiếng ủng hộ tôi:

– Dù sao cái Huyền cũng là con chú Định, giờ cho nó nghỉ việc là được rồi, tổng giám đốc xem thế nào…

Khánh biết tiếng nói của mình không có trọng lượng trong chuyện này, chỉ gật đầu bặm môi đồng tình với chị Trâm.

Bách lắc đầu, thở hắt ra nói:

– Vậy chị ghi rõ nguyên nhân tại sao lại cho cô ta nghỉ việc vào quyết định, viết xong… cô Kiều Anh đem lên tôi ký!

Bách chỉ đích danh tôi khiến tôi hơi giật mình, chưa kịp ngẩng lên nhìn anh đã quay đi. Thủy Tiên ghi chép lại sự việc xảy ra lúc nãy, thấy sếp tổng bước khỏi phòng cô ta gấp lại tập giấy bước nhanh theo. Mọi người trong phòng chẳng ai ý kiến gì về việc Bách đích thân sai tôi, họ cho đó là điều đương nhiên.

Tôi thẫn thờ ngồi lại bàn làm việc, một hồi chị Trâm in tờ quyết định rồi nói:

– Kiều Anh đem lên cho sếp tổng ký giúp chị!

Tôi vâng dạ, đọc lướt qua nguyên nhân chị Trâm ghi rõ “dối trá, giả mạo giấy tờ” có lẽ cũng đủ về tội trạng của Huyền, cầm tờ giấy bước về thang máy. Bách nói tôi lên gặp anh nhưng đâu nói cách để tôi lên được tầng 20 chứ? Tôi không muốn gọi điện thoại cho Bách đành xuống nhờ bảo vệ lần hai, được cái chú Hải cũng có vẻ nhiệt tình trong khoản này.

Lúc này Huyền đang ngồi ở phòng bảo vệ, bọn họ nể chị ta nên chỉ để chị ta ngồi đó xơi nước chờ sếp tổng ra quyết định. Tôi hất nhẹ hàm với Huyền:

– Chị không cần phải lo gặp công an, xong quyết định này chị cầm về mà treo trên đầu giường!

Chị ta nhìn tôi nửa ấm ức nửa xấu hổ, quay mặt đi hướng khác. Tôi bảo chú Hải:

– Cháu nhờ chú bấm giúp cháu thang máy tầng 20 với ạ!

– Ừ, đơn giản như đan rổ, cô đi với tôi! Còn con bé này… có cần giữ nó ở đây nữa không?

– Chú cứ kệ chị ta không cần giữ nữa, thích đi đâu thì đi, quyết định cho chị ta nghỉ việc xong xuôi cháu trả cho chị ta.

Chú Hải gật đầu, ra hiệu với mấy thanh niên to cao đang ngăn cản việc Huyền bỏ trốn. Bọn họ hiểu ý liền mở cổng ra, Huyền bực bội đứng dậy, cúi mặt bước khỏi tổng công ty.

Đến cửa thang máy ở sảnh tầng 1, chú Hải bấm số 20 cùng thẻ từ, sau đó còn cười cười nói với tôi bằng âm giọng nịnh nọt:

– Để tôi làm một thẻ từ cho cô thích lên với chồng lúc nào thì lên.

– À… cũng không quan trọng đâu chú ạ, việc này sai quy định phải không chú? Có việc cần lên cháu nhờ chú chú có ngại không ạ?

– Tôi ngại gì, việc của tôi mà, chẳng qua tôi sợ cô ngại đi lại thôi! Sai quy định thì sai nhưng sợ gì, cô khác chứ?

– Thôi… cứ đúng quy định mà làm chú ạ!

Chú Hải không nói gì nữa quay đi. Tôi đóng lại thang máy lên tầng 20, Thủy Tiên một vẻ bực mình khi thấy tôi mà tôi mặc kệ, cầm trên tay tờ quyết định gõ cửa phòng Bách.

– Vào đi!

Có vẻ Bách đã quan sát qua camera thấy tôi lên đây rồi. Tôi mở cửa phòng bước vào gặp anh. Khẽ nhướng mày Bách nhìn theo tay tôi để tờ quyết định lên bàn trước mặt anh.

– Anh đọc xem được chưa thì cho phòng chúng tôi xin chữ ký!

Bách cầm tờ giấy đọc lướt qua, không nghĩ nhiều cầm bút ký một mạch. Mực xanh mướt in trên giấy, chữ ký rồng bay đẹp như con người anh vậy, chợt nhớ đến tờ chứng nhận kết hôn… lúc ấy tôi còn chẳng thèm để ý chữ ký của anh. Khi anh ký vào tờ giấy đó, tâm trạng anh chắc hẳn không thoải mái như lúc này… Thế còn khi ký vào tờ đơn ly hôn, tâm trạng anh sẽ như thế nào?

– Đây cô cầm lấy!

Tôi hơi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ cầm lại tờ giấy, miệng nói nhỏ:

– Cảm ơn tổng giám đốc.

– Việc của tôi thôi, không cần cảm ơn.

– Không biết bố của chị Huyền kia… sẽ nghĩ sao anh nhỉ?

– Không cho ra đồn là may, còn nghĩ gì nữa?

Bách cau mày bực bội. Tôi gật nhẹ, không muốn làm phiền anh thêm định quay đi.

– Sao cô lên được đây?

– À… tôi xuống nhờ bảo vệ.

Bách khẽ nhếch khóe miệng gật đầu. Chẳng lẽ… anh đã chờ tôi gọi cho anh sao?

– Từ sau cô tự lên đi.

Tôi ngạc nhiên nhìn Bách. Ý anh là…

– Tôi sẽ nói bảo vệ làm cho cô một thẻ từ.

Trái tim tôi bất giác đập nhanh một nhịp, thực lòng không nghĩ anh lại nói vậy. Có chút lúng túng tôi gật đầu nói:

– Vậy… cũng được, có giấy tờ gì tôi đem lên đưa anh ký. Chị Trâm cũng hay sai tôi.

– Ừm.

– Vậy xin phép tổng giám đốc tôi xuống phòng đây ạ!

Không chờ Bách trả lời tôi bước nhanh khỏi phòng, chẳng muốn anh thấy tâm trạng hồi hộp của tôi lúc này. Qua cái mặt khó chịu của Thủy Tiên tôi lắc đầu thở hắt ra một hơi, nhanh chân bước ra thang máy, đoán chắc cái mặt cô ta phía sau đang chẳng đẹp đẽ chút nào.