Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 52



Tiếng chị Trâm đề xuất ý kiến vang lên, cả đội vỗ tay rào rào. Tôi không có ý kiến, thực ra ban đầu tôi thích chia tiền hơn nhưng cách xử lý này cũng được, còn có người nhà của mọi người trên xe cũng tính là người một đội, chia sòng phẳng ra cũng khó.

– Hay đến trang trại nhà tổng giám đốc liên hoan đi, làm con bê thui rơi vào độ mười triệu, còn lại là những thứ linh tinh mà lại có nơi vui chơi cho mọi người, anh Bách thấy được không?

Tôi ngạc nhiên khi Ly cho ý kiến. Có thể chị ta từng tham gia một buổi liên hoan tương tự như vậy nên mới nói ra điều này. Ban nãy lúc thi đấu chị ta nấp đâu chẳng thấy, giờ nhận giải lại có mặt, còn nêu ra một ý kiến rất chi là liên quan. Mọi người tò mò nhìn về Bách, trong đáy mắt có chút mong chờ.

Quân cười cười thuyết phục Bách:

– Anh Bách thấy được không, tất niên năm ngoái ông Nam mời cả tổng công ty về trang trại nhà anh ai cũng nhớ, ở đấy vừa thoáng mát trong lành vừa rộng rãi, ăn uống tẹt ga, giờ nghĩ đến lại thích, có hai chục triệu này tha hồ mà xài theo ý mình!

Bách suy nghĩ vài giây, quyết định gật đầu:

– Được, cuối tuần sau mọi người cùng đến đi!

Tiếng reo hò hưởng ứng vang lên, khuôn mặt ai cũng rạng ngời phấn khởi. Đội 1 có Phạm Hoàng Lâm xếp thứ hai, anh ta không vui nhếch miệng nhìn về đội chúng tôi. Chuyến đi này vợ con anh ta không đi, mình anh ta trong đội nên thái độ anh ta từ lúc đến đây có vẻ hơi ỉu. Dù anh ta có nắm giữ chức vụ phó tổng giám đốc Kim Thành đi chăng nữa thì cũng không thể nhận được nhiều sự cổ vũ như em trai anh ta được.

– Mọi người cởi bỏ áo thi đấu để ban tổ chức thu gom lại, sau đó sắp xếp đội hình đứng trước khán đài chụp ảnh lưu niệm nhé!

Trưởng ban tổ chức vỗ tay kêu gọi qua loa, các đội nhanh chóng cởi bỏ áo thi đấu đưa vào tay người thu gom, lục tục đứng xếp thành mấy hàng trên các bậc. Tôi nghĩ mình sẽ đứng cạnh Bách, thế nên bước theo anh.

– Nam cao nhất đứng ở giữa, nữ đứng dần sang hai bên cho đẹp đội hình nhé!

Ý kiến của người chụp ảnh khiến mọi người tự giãn ra theo chiều cao để tránh cảnh lố nhố người cao người thấp. Tôi biết mình làm sao đọ được chiều cao trên mét tám của Bách nên chủ động tách khỏi anh đứng sang bên, không ngờ anh lại đi theo tôi.

– Anh… vừa là tổng giám đốc, vừa cao nhất đám, đứng giữa đi!

Tôi quay đầu lại khẽ giục Bách, anh không trả lời, chợt kéo tay tôi bước hẳn lên phía trên. Bách và tôi ngồi giữa ở hàng đầu tiên, như vậy chẳng cần xem xét chiều cao nữa.

– Đúng rồi, vợ chồng tổng giám đốc ngồi khoanh chân ở giữa đi, hai ngôi sao sáng nhất buổi thi đấu hôm nay đấy! Mấy bạn bé cũng ngồi như thế xung quanh hai cô chú đi nào!

Âm thanh nịnh nọt của anh chủ tịch Công đoàn kiêm trưởng ban tổ chức vang lên, nhiều tiếng cười rộ đồng tình, không thiếu ánh mắt ghen tỵ trong đó. Bọn trẻ con được bố mẹ sắp xếp ngồi xung quanh Bách và tôi. Vậy là… bức ảnh chuyến đi chơi thi đấu đội nhóm kỷ niệm bốn mươi năm thành lập và phát triển tổng công ty Kim Thành được lưu lại. Trong ảnh, tôi và Bách ngồi cạnh bên nhau giữa không khí vui tươi rộn rã của tuổi trẻ, của niềm vui rộn ràng không sao lý giải trong lòng tôi. Miệng nhoẻn nụ cười tươi rói bên cạnh anh, hai tay tôi còn đưa lên phía trước kiểu bắn tim lí lắc, ánh mắt lấp lánh không vướng bận in dấu trong tấm ảnh. Người bên cạnh tôi nét mặt giãn ra, hình như anh cũng nở một nụ cười thì phải, nhẹ nhàng lắm… như có như không…

– Cảm ơn các anh chị em, giờ là mười giờ ba mươi, các đội tự sắp xếp nghỉ ngơi ở các nhà sàn từ A1 đến A5 nhé, đúng mười một giờ ba mươi tất cả có mặt ở nhà hàng để ăn trưa!

Tiếng loa của trưởng ban tổ chức vang lên, các đội dần tản ra khỏi khu vực sân khấu. Giờ là nghỉ tự do rồi nhỉ, tôi bước ra lấy ba lô, còn chai nước dở đưa cho Bách xử nốt.

– Hình như đoàn mang thiếu nước anh ạ, tôi thấy hết nước rồi, chốc phải mua thôi!

– Ừ. Có mệt không?

Tôi có chút sững lại trước câu hỏi quan tâm của Bách, cười cười đáp:

– Tôi… sợ anh mệt thôi…

– Anh cứ hỏi thừa, chị ấy có làm cái gì đâu mà mệt!

Thủy Tiên vô duyên bước đến cạnh Bách, Quân từ lúc nào đã bám theo cô ta rồi, xem ra tôi và Bách có thêm hai cái đuôi.

– Chị Kiều Anh, chị định lên nhà sàn nào?

Khánh nhẹ giọng bước đến gần tôi. Tôi có một cô em cùng phòng đáng yêu thế này, đương nhiên sẽ rủ Khánh nhập bọn, mỉm cười nhìn Khánh tôi nói:

– À… nhà sàn nào trống nhất thì vào. Chắc mình đến nhà sàn A5 đi, số cuối ở xa mọi người ngại đến em ạ.

– Leo lên tận kia á, mệt chết đi được!

Thủy Tiên kêu ca. Mặc thái độ của cô ta Bách lên tiếng:

– Lên A5.

Ý Bách chính là ý chốt, nhất nhất ai cũng nghe theo, dù có ở tổng công ty hay lúc này nhóm nho nhỏ mấy người. Thủy Tiên đương nhiên không ý kiến, cô ta bước đi bên kia Bách. Nhiệm vụ của cô ta cùng cả khao khát lộ liễu của cô ta chưa lúc nào khiến cô ta rời khỏi Bách quá lâu.