Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 55



Bữa ăn khá mệt mỏi với nhiều lời chúc tụng bia rượu đến từ những nhân viên trong tổng công ty dành cho ban lãnh đạo. Ngồi cạnh Bách tôi cứ lo thon thót mỗi khi anh nhận lời của một ai đó đến bàn lãnh đạo chúc rượu chúc bia, khẽ giật áo anh tôi nói nhỏ bên tai:

– Uống ít thôi, tôi thấy anh uống nhiều rồi đấy!

– Có sao đâu, vui mà!

Vui… vui cái gì chứ? Cứ tưng bừng đi rồi khổ ra! Tôi bực bội không thèm khuyên ai kia nữa. Bách cười cười, đến khi mặt anh đỏ lựng lên, anh xin phép không uống nữa bọn họ vẫn không chịu buông tha, tôi bực mình chủ động rót nước ngọt vào cốc cho anh. Có vẻ anh nghe tôi, quyết định cầm ly nước ngọt thay bia để cụng chén với họ. Dần dà bọn họ cũng không ép anh uống nữa. Chứng kiến cảnh đó, anh chủ tịch Công đoàn trêu chọc:

– Có vợ lo lắng cho như thế uống làm sao được nữa Bách nhỉ? Cô Kiều Anh không biết chứ so về tửu lượng thì không ai ở đây thắng được chồng cô đâu mà phải sợ!

Tôi chẳng muốn nói gì, cứ cho là thế thì cũng hại sức khỏe vô cùng. Bách nâng cốc nước ngọt lên tỏ ý đồng tình:

– Giờ em có vợ rồi, không tưng bừng với các anh được, thông cảm nhé! Vợ không vui tối lại nằm đất anh ạ!

– Haha… nhà phải có nóc biết lo lắng cho chồng! Chúc mừng!

Một hồi bữa ăn cũng kết thúc, tôi thở phào cùng mọi người đứng dậy. Nhìn khuôn mặt đỏ gay của Bách, chẳng biết anh có say không mà đi đứng hơi loạng choạng. Tưởng tửu lượng anh khá lắm cơ mà, hơi bực mình nhưng tôi cũng để ý có gì còn đỡ cho anh. Xe điện chờ ở ngoài, xuống xe lên nhà sàn rồi Bách nằm vật ra giường. Không khí nồng mùi cồn khiến tôi khó chịu, có điều mệt mỏi sau bữa ăn nên cũng đành nằm cạnh anh. Nhớ lại lúc nãy, Bách uống bia nhưng vẫn để ý tôi ngồi ở góc bàn, thi thoảng lại gắp mấy món ở xa cho tôi, chợt lòng tôi dâng lên mật ngọt. Xem ra con người anh cũng biết để ý quan tâm đến người khác, dù chỉ là diễn nhưng như vậy cũng xem như là dễ chịu, không đến nỗi để tôi phải chịu ấm ức. Chỉ là… nếu như không phải diễn thì… hẳn là sẽ hạnh phúc lắm phải không? Đừng ngu ngốc! Tiếng nói trong óc tôi vang lên khuyên nhủ, những lời anh nói với cô gái kia vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi như hàng rào dây thép gai ngăn cản tôi, khuyên tôi hãy tỉnh táo biết mình là ai, biết mình đang trong hoàn cảnh nào để mà vững vàng…

Á…

Bách bất ngờ choàng tay kéo tôi về lòng. Anh say thật rồi, chỉ say nên mới hành động ngớ ngẩn như vậy. Anh nhầm tôi là cô ta sao? Tôi muốn đẩy anh ra mà không được, lí nhí nói trong vòng tay anh:

– Anh Bách… tỉnh lại đi! Anh đang hành động hết sức sai lầm đấy!

Bách không nghe, cứ ôm siết lấy tôi, hai mắt nhắm nghiền. Thình thịch… tiếng tim tôi đang đập dồn dập như vừa chạy marathon mười ki lô mét. Tôi nuốt ực một ngụm nước bọt, quyết định nằm im chịu trận. Mọi khi anh bị tôi ôm không biết anh nghĩ sao, còn tôi lúc này… chỉ muốn được ở mãi trong vòng tay êm ấm vững chãi của anh mới chết tôi chứ!

Chỉ ôm thôi thì không phải là đàn ông đích thực! Bàn tay Bách bắt đầu xoa lưng tôi, sau đó tiếp tục di chuyển xuống dưới nắn bóp mông tôi. Thế này không ổn rồi, nằm im trong vòng tay anh thì được chứ để anh nhầm lẫn linh tinh rồi hại đời tôi thì không được! Một cước tôi đạp thẳng vào chân Bách đẩy anh xa khỏi người tôi, có điều… lực mạnh quá mà cái giường lại nhỏ, thành ra… Bách ngã chổng kềnh ra khỏi giường.

Bách giật mình mở cặp mắt đỏ hoe mơ màng chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy mình đang nằm ở sàn nhà. Tôi áy náy nhìn anh cười cười nói:

– Anh tỉnh chưa? Ban nãy anh nhầm tôi với ai nên ôm tôi… Phản xạ tự bảo vệ của tôi thôi!

Bách vỗ vỗ đầu, anh không ý kiến gì, trèo lên giường ngủ tiếp. Tránh để tình huống tương tự xảy ra, tôi quyết định chính tôi sẽ nằm dưới sàn. Một hồi chẳng biết tôi thiếp đi lúc nào, lại thấy… có người tôi ôm chặt cứng từ phía sau ở dưới sàn. Huhuhu… sao anh cứ mắc bệnh ôm khi say vậy hả Bách? Anh có cho tôi sống nữa không hả? Say mất kiểm soát thế này mà tửu lượng khá cái nỗi gì, có mà yếu còn thích ra gió thì có! Tôi nghĩ trong đầu, còn chưa kịp đẩy anh ra, hai bàn tay lớn từ eo tôi đã vươn lên chụp lấy hai quả đào nắn bóp. Mẹ ơi… tên này say mà sao dê xồm vậy hả trời! Có lẽ bình thường anh cũng làm vậy với cô ta, thế nên say rồi là tha hồ hành động. Nhưng tôi đâu phải bồ bịch của anh chứ, tôi vùng vằng thoát khỏi người anh, dứt khỏi anh rồi ngồi bên cạnh nhìn anh nằm nghiêng hai tay đặt song song trên nền nhà. Gương mặt tuấn tú đã không còn hồng rực, từ lúc nào trở về vẻ trắng trẻo, có điều… vẫn không thể nào nằm cạnh gã say dê xồm này được! Tôi quyết định mặc kệ Bách, vùng dậy bước vào toilet rửa mặt. Giờ hai giờ rồi, tôi muốn đi dạo ngắm cảnh rừng núi cây cỏ nơi sơn cước mát mẻ trong lành này, anh thích ngủ đến mấy giờ thì ngủ!