Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 57



Tôi mở cửa nhà sàn, nhìn vào bên trong thấy Bách đang gãi cổ trên giường. Chết thật, nhìn như nghiện thế kia… căng thật đấy! Giờ mà vào cùng có khi bị anh tóm sống rồi làm loạn không chừng.

– Kiều Anh…

Má ơi, anh còn đang gọi tên tôi nữa. Không biết anh có gì định sai bảo tôi đây, có điều tôi không thể đáp lời anh được. Đóng sập cửa, tôi còn khóa lại. Đi một lúc chắc không sao, đi tìm thứ gì đó giải rượu cho anh mà không để bất cứ đứa con gái nào có thể đột nhập vào đây, đặc biệt là Thủy Tiên.

Khu vực này cách xa đường quốc lộ, chỉ có nơi duy nhất tôi hỏi được là ban quản lý. Anh quản lý đang ngồi trước máy tính, nhíu mày khi thấy tôi. Tôi lại gần hỏi:

– Anh cho hỏi, mình có thuốc giải rượu không ạ?

– Có ai say à cô?

– Vâng… chồng em anh ạ.

Anh ta nghĩ một hồi liền nói:

– Say thế nào, có nặng lắm không, cần đi viện không?

Tôi lắc đầu xua tay:

– Không cần, chỉ cần có gì đó giải rượu càng nhanh càng tốt thôi!

– Thuốc giải rượu thì không có, nhưng bà con dân tộc ở đây có loại lá hay lắm, xay ra lấy nước cho người say uống một hồi là tỉnh, rượu nào cũng chấp hết!

Mắt tôi lập tức sáng lên, dù nghe hơi sờ sợ nhưng anh ta hẳn là có kinh nghiệm với mấy việc này. Tôi nghi hoặc hỏi lại:

– Có chắc là thế không, lỡ uống linh tinh lại toi mạng ý anh!

– Cô này, tôi sống ở đây bao năm, chính tôi còn uống mấy lần, chết là chết thế nào? Cô có muốn tìm lá thuốc giải cho chồng cô không thì tôi chỉ cho!

Nghĩ vài giây tôi gật đầu nói:

– Anh cho em xem cái lá ấy với, cả hái ở đâu nữa?

Anh ta nheo nheo mắt tìm ảnh lá cây trong điện thoại. Tàu lá xanh bóng nhìn hơi giống lá xương sông, khá dễ phân biệt vì có viền trắng bao quanh lá. Tôi cẩn thận cầm điện thoại chụp lại cho yên tâm.

– Lá này có trong núi, cô cứ đi theo con đường mòn kia, đến nơi có con suối ghi tên Suối Mơ thì dọc theo suối về bên tay phải, bước theo bậc thang độ ba mươi mét sẽ thấy khóm lá này, xum xuê lắm thích hái bao nhiêu thì hái.

Tôi gật đầu, chưa kịp bước đi anh ta đã nói:

– Suối cũng khá xa đấy, cô chờ xe điện về rồi lên cho đỡ mỏi chân!

Nhìn nhà để xe điện trống hoác tôi thở dài nói:

– Chờ xe về biết đến bao giờ, em đi thẳng theo đường kia là thấy phải không? Độ bao xa?

– Tầm nửa cây, cô chạy thì có khi nhanh hơn chờ xe điện!

– Vâng, cảm ơn anh, em đi đây!

Tôi đội mũ lưỡi trai che nắng, bước nhanh theo con đường mòn. Nghe anh ta nói thì việc này cũng đơn giản. Nửa cây chạy bộ cho nhanh, coi như tập thể dục. Chạy một hồi tôi thấy có con suối rêu bám bên cạnh đề tên “Suối Mơ” như lời anh quản lý nói, gật đầu nhìn về bên tay phải. Dốc cao cũng hơi ngài ngại nhưng còn một đoạn thôi, cố gắng một chút sẽ có được thứ lá tôi cần. Tôi hít một hơi, coi như leo núi, bước từng bước theo những bậc cầu thang đá, lòng thầm cảm phục những người góp sức xây dựng ở nơi này, cheo leo hiểm trở như vậy mà nhờ có họ việc leo núi cũng trở nên dễ dàng hơn. Cảnh núi non hùng vĩ đan xen gió nguồn xào xạc, tôi ngây người ngắm nhìn núi rừng suối chảy, tận hưởng cảm giác mát tê người này ở thành phố làm sao có được. Sao anh ta nói ba mươi mét mà tôi bước mãi cũng chẳng thấy đám lá đó vậy, hay anh ta chỉ nhầm gì không? Dáo dác vừa đi vừa nhìn, bất chợt… soạt một tiếng! Tôi sụt chân, cả người trượt xuống một mé vực dốc, đau đến thấu gan thấu phổi, khi cả người dừng ở đáy hố sâu cỡ hai mét, nhìn lên trên tôi khóc không thành tiếng. Cơ thể tôi xước xát, đầu gối chảy máu còn cổ chân tôi… ui da… đau đến cắn răng cắn lợi. Khả năng tôi bị trặc chân rồi, có điều có mình tôi ở cái hốc này thì ai biết đây. Điện thoại của tôi… tôi nhìn quanh chẳng thấy đâu, ban nãy tôi để trong túi quần, lúc ngã chắc nó bay luôn đi đâu rồi. Bách thì đang nằm khó chịu ở trong nhà sàn mà tôi lại khóa trái cửa, không biết anh ra sao nữa. Giờ tôi chỉ biết gào to, dù hi vọng mong manh nhưng vẫn chỉ còn mỗi nước ấy:

– Có ai không, có ai ở đây không? Có người rơi xuống hố! Cứu!

Gào mãi mỏi mồm khô cổ bỏng họng mà chẳng một lời hồi đáp, tôi tìm cách tự nắn chân mà không thể. Đau… đau quá… Chắc hẳn mọi người không thấy tôi về sẽ đi tìm thôi, nhưng mà… còn những mấy tiếng mới đến giờ cơm, lúc ấy cũng tối thui rồi liệu họ có tìm được ra đến đây không? Sao tôi lại xui xẻo thế này không biết? Mà có khi tại tôi chủ quan quá một mình trèo đèo lội suối không nghĩ đến tình huống rủi ro mới xảy ra cớ sự này, giờ chẳng biết trách ai chỉ biết trách mình thôi.

Tôi ngồi bó gối, tâm trạng mờ mịt, ánh sáng trên đỉnh đầu dần dần sụp xuống rồi chỉ còn thấy một màu xám xịt. Chẳng có tiếng người tìm kiếm, đến khi xung quanh tối chẳng còn thấy gì cũng chẳng có ai cả. Chẳng lẽ… mọi người không nghĩ đến việc tôi ở đây mà tìm đến được sao?