Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 62



Nghĩ cũng buồn, hai người chung giường mà chẳng yêu thương nhau, để đến lúc người kia cần người giải tỏa cũng chẳng dám ở gần, chẳng dám thả lỏng bản thân để làm liều thuốc giải cho anh. Từ lúc nào tôi đã cảm thấy muốn được gần anh, nhưng để tôi xả thân làm thuốc giải tôi lại không dám, trên hết tôi sợ đến khi tỉnh rượu anh càng khinh bỉ tôi hơn, anh sẽ cho là tôi lợi dụng anh để gắn bó thể xác với anh hòng níu chân anh. Không… tôi có chết cũng không thể làm như vậy được. Nhưng mà… tôi hành động như vậy liệu… anh có giận tôi chút nào không? Anh từng nói… lỡ vượt rào cũng chẳng sao cả… đằng nào cũng đã là vợ chồng hợp pháp rồi, bảo cả hai chưa quan hệ cũng chẳng ai tin, còn gì để tiếc nhau nữa, thế mà lúc anh cần tôi lại bỏ mặc anh. Tôi khẽ lắc đầu, thà bị anh giận cũng được, còn hơn… hơn là anh cho rằng tôi cố ý, thậm chí lỡ như hậu quả là một bào thai thì còn tồi tệ hơn nhiều. Kệ đi, đừng nghĩ gì hết nữa!

Tôi kệ được thật, chẳng biết ngủ được từ lúc nào, đến khi nghe có tiếng chuông điện thoại của Bách mới giật mình. Là cô ta gọi cho anh, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói quan tâm ấm áp của anh vang lên khiến lòng tôi đau nhói. Anh còn chẳng thèm rời khỏi phòng, mặc kệ tôi nghĩ sao thì nghĩ, chính xác là… anh muốn tôi hiểu tôi và anh chẳng thể có bất cứ tương lai nào, mọi điều anh làm đều chỉ vì tôi là vợ hờ anh cần che mắt mà thôi.

– Tối nay anh đến… nhớ uống thuốc đấy! Ừ… đêm cũng sẽ ở lại với em.

Bách ngắt máy ngồi tựa lưng vào tường, tôi gượng dậy, bặm môi cam chịu buồn bã nói:

– Có lẽ… việc mình đóng giả bị ai đó phát giác rồi anh ạ.

Tôi muốn nói với anh về việc anh bị ai đó cố tình hạ rượu, ai đó biết toàn bộ việc tôi và anh chỉ diễn trò, thế nhưng giờ khi anh tỉnh táo hoàn toàn mới có thể cất lời. Việc này cần một cái đầu tỉnh táo để suy xét.

Bách sững lại, anh cau mày hỏi:

– Sao lại nói thế?

– Việc anh bị chuốc loại rượu… kích thích kia… anh không nghi ngờ gì à?

Bách vò đầu, anh nhíu mày, gò má hơi ửng hồng đáp:

– Chẳng lẽ có đứa cố tình à, tưởng uống phải loại ba kích ngọc cẩu gì chứ!

– Vâng… tôi nghe được hai lão hình như bên phòng Kỹ thuật nói chuyện với nhau, sếp của bọn họ sai họ chuốc cho anh… thèm… thèm chuyện ấy để… tôi với anh… giả thành thật! Tay sếp đó biết tôi và anh… chẳng làm gì cả!

Miệng nói mà lời cứ ngắc ngứ chẳng trơn tru… cơ thể tôi bất giác nóng lên trước vấn đề đỏ mặt này. Bách đanh mặt, đôi đồng tử long lên, chửi thề một tiếng:

– Mẹ kiếp! Cô cứ ở đây đi, tối tôi đến đón!

Nói xong anh bước nhanh xuống dưới nhà, tôi muốn bước theo anh cũng không được, đành bất lực trở lại phòng nằm chờ đợi. Đến sáu giờ chiều, Bách gõ cửa phòng:

– Kiều Anh… còn ở phòng không?

– Tôi còn… anh vào đi!

Bách mở cửa phòng, tôi cũng ngồi dậy nhìn vẻ tức giận không che giấu ở anh. Ném chiếc camera nhỏ xíu lên bàn học của tôi, anh ngồi phịch xuống giường.

– Lão Lâm bày trò chứ ai vào đây! Tôi về nhà tìm mãi mới thấy camera, giấu ở trên đèn ngủ trần, thảo nào… đúng là ngồi đầu giường mình bao lâu nay! Khốn nạn thật! Anh em chẳng lẽ lại kiện!

– Anh Lâm biết từ bao giờ, sao cứ coi như không biết vậy? Còn mụ Lan, mụ ấy có biết không? Tôi nghĩ mụ ta không biết, nếu mụ ta biết đời nào mụ ta chịu để yên cho tôi ở đó!

Bách hừ một tiếng, anh nói:

– Lão Lâm với bà Lan không êm đâu, lão ấy trông thế mà… Thôi, tóm lại camera là lão sai người bày trò, có lẽ lão thắc mắc khi tôi và cô cưới nhau nhanh như thế. Lão chẳng rình mò tôi bao năm qua cô không biết đó thôi!

– Vâng… chán thật! Nhưng sao anh ấy không nói với ai nhỉ?

– Cô nghĩ xem, nếu tôi và cô lấy nhau thật thì ai có lợi nhất? Cô nghe đến cái tên Minh Hằng rồi phải không? Lão sợ tôi với nó lấy nhau như hổ mọc thêm cánh, năm lần bảy lượt bày trò ngăn cản, mà tôi chẳng chấp!

– Thế không lẽ bà Thanh cũng giả vờ tác thành cho anh với Minh Hằng à? Tôi nghĩ bà ấy với Lâm là một phe.

– Ừ, thoáng qua thôi cũng thấy. Tôi ở nhà bà ấy cũng nói tôi không có nhà, còn nói xấu tôi đủ kiểu với con nhỏ đó, thế mà chẳng hiểu sao nó vẫn không chịu buông…

– Vâng… tôi hiểu rồi… thế nên ông Lâm muốn tôi và anh là thật để… anh chẳng có được nhà thông gia hỗ trợ…

Cảm giác tủi thân dâng đầy trong lồng ngực, có điều đó là sự thật mà tôi phải chấp nhận. Tôi bặm môi nhận định:

– Thế thì… việc tay quản lý resort cố tình nói sai để tôi đi lạc chắc không phải… tôi nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy, có lẽ… anh ta nói nhầm một chữ thôi… hơn nữa cái lá đó mà sai thì anh ta cũng bị liên lụy mà… kệ anh ta anh ạ.

– Ừ… nếu hắn cố tình thì sẽ không việc gì nói ra cô đi đâu cả. Thôi không nhắc đến hắn nữa. Chỉ là… cô cần biết trong ngôi nhà đó, hai mẹ con nhà kia không muốn tôi vượt bọn họ… Lão Lâm và bà Lan cũng vì tài sản mà chưa thể ly dị được, bọn họ có thể sẽ chẳng bao giờ làm thế. Chính vì vậy mà bà Lan lúc nào cũng khó ở trong người đấy!