Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 64



Bách coi tôi cùng lời nói của tôi như không khí, điềm nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu mới. Nhìn bảnh bao thế này… là đến với cô ta đây mà, ban chiều chẳng phải anh đã hứa hẹn gì với cô ta hay sao? Nghĩ đến chuyện này tôi lại thấy tủi thân, cảm giác ngượng ngùng cũng chẳng còn. Vì Bách coi tôi như không khí, thế nên việc gì anh phải vào nhà tắm thay cho tốn thời gian, không khí thì có gì phải ngại, đúng không?

– Cô chẳng thấy nơi cần thấy nhất rồi còn gì?

Bách nhướng hàng mày rậm nhìn tôi đầy vẻ cợt nhả, anh đúng là… hết nói nổi!

– Cái… cái gì mà cần thấy hả? Ai… ai cần?

Nhớ lại thứ đó của Bách, tôi ngượng chín người lắp bắp cố sức cãi lại. Cái đồ… vô duyên đến thế là cùng! Bách không trả lời, với lấy cái ví cùng điện thoại trên bàn, đóng sầm cửa lại. Đến điên lên với con người khó hiểu này mất, tôi hừ một tiếng, đem bộ quần áo mềm mại vào phòng tắm. Lúc nãy từ nhà bố mẹ tôi về, trong phòng ăn nhà chồng đã sắp mâm ngồi đợi nên chúng tôi ngồi vào luôn, chưa kịp tắm táp gì, giờ tôi mới được thả lỏng mà tận hưởng dòng nước mát lịm tinh khiết dưới vòi hoa sen. Chân đau thoa thuốc tốt có một buổi mà đã cảm thấy dễ chịu đi nhiều, chẳng biết đến lễ kỷ niệm của Kim Thành tôi có bình thường trở lại được không đây? Bao nhiêu việc cần đi lại mà phải chịu yên cũng sốt ruột, lại còn bị người nọ người kia nhìn vào không vừa lòng nữa…

Tắm táp sạch sẽ xong xuôi, nhìn vào mắc quần áo tôi chợt nhớ ra, khi nãy đem đồ đến cửa phòng tắm tôi lại chạy về giường lấy ba lô quần áo bẩn, giờ bộ quần áo để thay vẫn còn ở giường. Haizz, tôi quấn tạm cái khăn tắm ngắn quanh người bước ra. Bộ dạng này không thể xuất hiện trước bất cứ ai cả! Hở trên hở dưới nhìn thật là… May mà phòng không có ai!

Cạch!

Cửa phòng ngủ mở ra. Tôi mới bước hai bước khỏi nhà tắm, chợt đứng sững nhìn người trước mặt. AAAAA… Tôi lập tức hét lên vội chạy lại nhà tắm đóng sập cửa. Bách kia, đừng nói là anh rình mò tôi ở ngoài kia đấy nhé! Thời buổi camera khắp nơi chẳng biết đường nào mà lần!

Tiếng Bách bên ngoài bực bội thanh minh:

– Tôi quên chìa khóa nên vào lấy, cứ làm như báu lắm ấy!

Không báu… không báu thì cũng không đến lượt anh! Tôi ấm ức rón rén mở cửa lần hai, không thấy Bách mới bước nhanh ra giường lấy quần áo vào mặc. Ghét… bực… ấm ức… lại cảm thấy có gì mất mát thiệt thòi, không từ nào diễn tả được cảm xúc trong lòng tôi lúc này, chỉ khó chịu bực bội trong người. Chuyện tách ra riêng cũng chưa bàn bạc được, anh vội đến với cô ta thế kia tôi chẳng muốn làm phiền, thôi để nói sau vậy…

Thiếp đi từ lúc nào, tôi giật mình nghe tiếng mở cửa lần hai, nhìn đồng hồ mới có mười một giờ. Bách… không ở qua đêm với cô ta sao? Chắc là… cô ta ngủ rồi… anh không cần ở lại đó nữa sao? Tôi không muốn nghĩ thêm, cũng chẳng muốn đối diện, chỉ giả vờ đã ngủ say.

Bách lạch xạch mở gói trà đông trùng hạ thảo, tìm bộ ấm chén trong phòng nghe lục cục. Tôi muốn nằm im nhưng lại cảm thấy sốt ruột, cuối cùng đành lên tiếng:

– Bộ ấm chén ấy cất dưới bếp rồi… Hôm trước tôi rửa xong úp ở đó.

– Cô chưa ngủ à?

– Có ngủ cũng phải dậy với anh!

Tôi hơi bực vùng dậy, đem cả gói trà xuống bếp, pha trà cùng nước sôi vào một cốc có nắp cho tiện mang lên. Vừa mở cửa phòng, cơ thể trần như nhộng… chính xác là còn quần lót của Bách lại hiện ra. Tên kia… sống với anh đến lúc này anh coi tôi là không khí không cần đếm xỉa rồi đúng không hả?

Đặt cạch cốc trà nóng xuống bàn, tôi ngồi xuống sofa bĩu môi nói:

– Anh cứ thế đến khi tôi lên cơn thì đừng có mà trách!

Ý tôi là lên cơn điên đập cho anh một trận, thế mà có người lại hiểu khác thì phải, bất giác cười nói:

– Tôi cũng muốn xem cơn của cô máu lửa thế nào, đủ khiến tôi hứng thú không?

AAA… muốn hất cốc trà nóng vào mặt tên nhăn nhở kia thật đấy! Nói một đằng lại hiểu sang một nẻo, còn ẩn ý dâm dê trong đó!

– Anh nghĩ ai cũng ham hố như đàn ông bọn anh à? Không… như anh à?

Tôi đỏ mặt gắt lên. Bách ung dung mặc lại bộ đồ mềm mại ở nhà lên người, hơi cười thả một câu:

– Chẳng phải thế à? Đàn bà từng trải rồi tôi chưa thấy ai chê chuyện đó!

Có vẻ Bách đã thẳng thắn đối diện với bản năng trước tôi. Anh là đàn ông, tốn bao nhiêu tiền của kế sách cùng nhẫn nhịn mới chung phòng chung giường với tôi, đúng ra trong mối quan hệ của tôi và anh thì chuyện này là bình thường, dù có tình yêu hay không. Với Bách, tôi là đàn bà một đời chồng, chính xác thì ai cũng nhìn là thế cả.

– Tưởng chê đây bẩn?

Tôi bĩu môi lần hai, dài giọng. Với tên này, ngại ngùng cũng chẳng để làm gì, cứ thẳng thắn mà nói.

– Bẩn tâm bẩn tính thì ghét chứ còn… bẩn gì… cũng được.