Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 69



Thẫn thờ nằm ôm gối, hai giờ chiều, điện thoại của tôi có tiếng tin nhắn. Hằng vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, chị ta nhắn cho tôi: “Tôi cho cô ba ngày suy nghĩ, cũng là ba ngày để cô rời xa anh Bách. Sau ba ngày tới tôi còn thấy cô ở bên anh ấy, chắc chắn cả thế giới sẽ biết chiêu trò của hai người. Khi ấy không chỉ anh Bách mà chính cô cũng phải đối diện với pháp luật đấy!”

Tôi bực bội chặn số điện thoại của Hằng. Sao trên đời lại có con người trơ trẽn đáng ghét đến như vậy? Tình yêu là gì, là gì mà có thể khiến một cô gái xinh đẹp có tất cả như Hằng trở nên đê hèn như vậy? Còn tôi… tôi cũng là một kẻ hèn hạ khi không dám rời bỏ Bách, ngay cả khi… anh không yêu tôi.

Năm giờ ba mươi, cửa phòng có tiếng lạch xạch. Bách về rồi, nhớ ra ban nãy tức giận Hằng tôi bước nhanh mà giờ chân hơi âm ỉ đau, nếu bước ra mở cửa cho Bách sợ anh phát hiện ra, tôi coi như đang ngủ.

Bách cởi cà vạt, cổ áo sơ mi nới lỏng thêm một cúc, treo áo vest cùng cà vạt lên mắc, bước về giường nằm xuống cạnh tôi. Cảm giác mềm mềm âm ấm lướt qua má tôi, trời đất… Bách thơm má tôi!

Đành giả bộ tỉnh giấc khi bị Bách đánh thức, tôi khẽ mở mắt, quay người về phía anh mỉm cười hỏi:

– Anh… về rồi à?

Khuôn mặt Bách kề sát má tôi, lo lắng nhìn tôi anh cau mày hỏi:

– Chân còn đau không?

– À… đi lại nhẹ nhàng được anh ạ. Hết đau thì chưa hết ngay được.

– Ừ, thay đồ đi, tối mình đến khu chung cư kia xem nhà rồi đi ăn luôn.

Tôi ậm ừ gật đầu, thay chiếc váy hồng sang chảnh mà… cô nhân tình bé bỏng của anh chọn cho tôi. Chẳng phải… anh muốn tôi thật lộng lẫy khi đi bên anh cho xứng với anh sao? Có váy đẹp thế này, dù ai chọn cũng được, miễn là anh thích…

– Cô ấy chọn… vừa quá anh nhỉ? Hơn nữa… thật sự rất đẹp…

Tôi kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng, gượng cười nói với Bách. Anh chăm chú nhìn tôi trong bộ dạng dịu dàng với mái tóc tết hờ một bên vai, môi son hồng cùng tông váy. Dường như đáy mắt thoáng sáng lên, anh gật đầu nói:

– Cô hợp với nó đấy. Đi thôi!

Tôi không thể vừa lòng với câu nói này, tôi muốn hỏi Bách, cô ta có vị trí gì trong mối quan hệ giữa tôi và anh, tôi muốn hét vào mặt anh, tôi không muốn chung chồng, thế nhưng… tôi có quyền gì mà đòi hỏi? Anh đâu có yêu tôi, tôi cho phép anh làm chuyện đó, chỉ đơn giản vì… tôi muốn vậy, và anh cũng muốn vậy, đừng nghĩ mình một bước thành kẻ được tôn thờ trong lòng anh.

Bách lái xe đưa tôi đến khu chung cư cao cấp mới hoàn thành có tên The Rose Residence, gọi đơn giản là khu chung cư Hoa Hồng. Một người phụ nữ tầm tuổi bốn mươi ăn mặc sang trọng tự giới thiệu là người của công ty địa ốc xuất hiện ở tiền sảnh tháp A, vui vẻ dẫn tôi và anh đi xem vài căn hộ đang rao bán. Nếu như không có buổi gặp chiều nay với Hằng, nếu như không có cảm giác ghen tuông dấy lên trong lòng với cô người mẫu trẻ thì… có lẽ lòng tôi đã rộn ràng lắm trước suy nghĩ căn hộ xinh xắn là tổ ấm mới của tôi và anh sắp thành hiện thực.

Bách gật gù trước một căn hộ hai phòng ngủ diện tích khoảng 100m2 có view ra hồ điều hòa nhân tạo lộng gió, ban công căn hộ khá rộng. Nội thất căn hộ cũng đã sẵn sàng với tông màu nâu nhạt hòa hợp. Bách nheo nheo mắt nói với chị môi giới:

– Tôi bàn bạc với vợ tôi một chút rồi sẽ trả lời chị.

– À… vâng… Hai người cứ tự nhiên, tôi xuống dưới kia một lát, chốc sẽ quay lại.

Chị ta bước nhanh khỏi căn hộ, đóng sập cửa lại. Nơi này chỉ còn tôi và Bách. Để kệ tôi thỏa mắt ngắm nghía căn hộ dù trong lòng tôi chẳng cảm thấy gì, Bách ngồi xuống sofa nhìn theo tôi quan tâm hỏi:

– Chúng ta đã xem bốn căn hộ ở bốn hướng, cô thấy thế nào?

– Tôi thấy… căn nào cũng đẹp… thật đấy.

Tôi chẳng biết diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào, thực sự thì… cũng chẳng biết căn hộ thế nào là đẹp hơn, bởi lẽ… căn nào cũng đẹp như trong một giấc mơ vậy. Tôi chưa từng bước chân vào những căn hộ thế này, chỉ từng xem vài video trên mạng giới thiệu.

Bách nhếch nhẹ khóe môi, tủm tỉm đứng dậy tiến về phía tôi, lúm đồng tiền duyên dáng ẩn hiện. Tôi cứ thế ngơ ngẩn nhìn anh. Thật lòng mà nói… tôi thích anh nhất ở nét duyên này, ngốc nghếch thật! Mê trai nên khổ rồi Kiều Anh ạ, cứ nghĩ chẳng biết mê trai là gì, không ngờ một ngày…

Có chút lúng túng tôi ngoảnh mặt về phía hồ nước lấp loáng trong ánh hoàng hôn màu cam, tận hưởng cơn gió hè mát rượi ở vị trí cao mười sáu tầng. Vòng tay lớn từ phía sau luồn vào eo, kéo tôi sát lại cơ thể nam tính vững chãi, Bách thì thầm bên tai tôi:

– Căn này thích nhất, đồng ý chứ?

Tôi gật nhẹ đồng tình. Bàn tay gian tà bóp hai quả tròn qua lớp áo váy, Bách cười cười hôn chụt vào má tôi, âm giọng nhẹ nhàng cất lên hứa hẹn về một tương lai với tôi ở nơi đây:

– Ban công này nếu thiết kế thành một vườn hoa nhỏ sẽ rất đẹp, có chỗ đủ để một bộ bàn trà, hướng nhìn ra hồ đồng thời là hướng nam sẽ rất mát. Có thích không?

Tôi lại gật gật, cứ như con rối với bao nhiêu cảm xúc tơ vò trong lòng. Nhắm mắt lại, tôi hít sâu một hơi như để nhắc nhở bản thân mạnh mẽ hơn, quay người lại đối mắt anh, nghiêm túc hỏi:

– Anh Bách, em muốn hỏi anh một câu, có được không?