Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 8



Ra đến sân, tôi thở hồng hộc một hồi, vừa vì thoát khỏi hai đôi mắt dò xét, vừa vì bước như chạy theo cặp chân dài của Phạm Hoàng Bách. Anh ta cao trên mét tám, nếu làm người mẫu chắc chắn sẽ rất đắt show, còn tôi, cao có mét sáu tư, xem chừng kém anh ta đến hai chục cm, cách cả một cái đầu, cặp chân vì thế cũng kém đi vài bậc.

– Cô về mà chuẩn bị đám cưới đi!

Phạm Hoàng Bách bực bội buông một câu, còn không thèm nhìn tôi lấy một cái, lập tức bước về phía xe hơi của anh ta. Tôi chán nản nhìn theo chiếc xe con đen bóng sang trọng phóng khỏi cổng, thở hắt ra một hơi. Người thanh niên ban nãy mở cửa xe để tôi vào trong, anh ta vẫn chờ tôi dưới sân. Nhìn anh ta quen quen, hình như có mặt trong sáu người đàn ông mặc âu phục đen theo người đàn ông trung niên tối qua.

Trên đường về, tôi tò mò quay sang người lái xe hỏi:

– Anh cho tôi hỏi… cái chú hôm qua vào nhà tôi trao đổi là ai thế? Mà… anh là ai tôi cũng không biết? Cả người tên là Vinh, anh biết anh ta không?

– Ông Quang là luật sư riêng của cậu Bách. Còn tôi là vệ sĩ trong nhóm vệ sĩ của cậu ấy. Vinh… ý cô là cái anh chàng có nốt ruồi bên má hay đi cùng cậu Bách không?

– Đúng rồi đấy, anh ta là gì với Phạm Hoàng Bách vậy?

– Anh ta là trợ lý của cậu Bách, mà từ chiều qua thì hắn đã bị cậu Bách sa thải rồi. Tôi nghe nói hắn cũng bị cậu ấy kiện đấy. Tội phát tán tin đồn sai sự thật gây hạ thấp uy tín người khác thì phải.

Thì ra là vậy, xem ra Phạm Hoàng Bách đã bị tay trợ lý cho vào tròng. Ai có thể ngờ kẻ mình tin cậy nhất lại là kẻ phản phúc hãm hại mình được chứ? Tội nghiệp cho anh ta! Tôi khẽ chẹp miệng. Có điều, dù ít dù nhiều Vinh cũng gây được lòng tin cho Bách bao lâu nay, so với con nhỏ bún đậu mắm tôm chửi bậy như tôi thì Vinh vẫn đáng tin hơn tôi, thế nên việc Bách hiểu lầm tôi tôi không có cách nào biện minh được. Cũng có thể hai gã đó còn cố tình bày thêm trò gì khiến Bách hoàn toàn tin tôi là kẻ ra tay, bực thật! Hai thằng tiểu nhân mặc váy đã rắp tâm hãm hại thì tôi có mười cái miệng cũng không chứng minh nổi!

Những ngày tiếp theo, tôi nghe theo mọi sự sắp xếp của ông Quang. Ông ta ngoài nhiệm vụ là luật sư riêng cho Phạm Hoàng Bách thì còn như một người chú chăm sóc ân cần, tôi có cảm giác như vậy.

– Ông Quang, bao giờ tôi và Phạm Hoàng Bách có thể ly hôn?

Tôi lạnh nhạt hỏi ông Quang một câu khi ông ấy đến nhà gặp tôi trao đổi vài việc. Ông ấy đẩy gọng kính, thái độ không lộ cảm xúc trả lời:

– Khi nào thích hợp, tôi sẽ cho cô biết. Sẽ không quá một năm.

– Cảm ơn ông.

– …

– Còn việc kiện Lê Tuấn Đạt tội danh tổ chức đám cưới vi phạm pháp luật, tôi cảm thấy… có thể Kim Thành làm được việc này vì các ông có tiền, nhưng như vậy là ép người quá đáng, không công bằng cho gia đình anh ta vì… trong hoàn cảnh mà các ông vẽ ra, chính gia đình tôi và bản thân tôi cũng có lỗi. Thế nên, tôi mong ông bỏ tội danh này cho hắn đi. . Truyện Khoa Huyễn

Ông Quang phì cười nhè nhẹ gật đầu:

– Được, sẽ theo ý cô. Tuy nhiên tôi đảm bảo hắn sẽ phải ngồi tù vì tội tung tin đồn thất thiệt, đối tượng của hắn là tổng công ty Kim Thành, hoàn toàn không đơn giản cho hắn. Cô có thương xót hắn cũng không được đâu.

– Tôi còn mong hắn ngồi tù mục xương luôn, chẳng qua… tôi muốn công bằng một chút thôi.

Một đám cưới hoành tráng xứng tầm với gia tộc họ Phạm, chủ nhân của tổng công ty điện tử Kim Thành lừng lẫy là điều không thể tránh khỏi, dù tôi và Phạm Hoàng Bách có muốn hay không. Phạm Hoàng Bách muốn che giấu mối quan hệ giả vờ này đến cùng với chính người nhà anh ta, có lẽ vì… anh ta là kẻ cô độc trong chính ngôi nhà của mình. Chắc hẳn rắn độc ẩn nấp khắp mọi nơi xung quanh anh ta, sẵn sàng nhào cắn anh ta bất cứ lúc nào nên anh ta mới phải tạo vỏ bọc như vậy. Nghĩ thế bất giác tôi cảm thấy thương hại anh ta, thế nhưng ngay sau đó gạt đi lập tức. Thương cái nỗi gì chứ? Anh ta là kẻ ngu ngốc tin tưởng quá mức vào tay trợ lý để rồi bị hắn hãm hại, còn cố chấp không chịu tin tôi cũng là kẻ bị hại mà ra sức ghét bỏ tôi! Hừm! Cứ nhìn ánh mắt anh ta hướng về tôi là tôi lại muốn chạy trốn khỏi anh ta.

Chồng tôi đấy, người vừa trao nhẫn cho tôi trên khán đài lung linh rực rỡ là Phạm Hoàng Bách, tổng giám đốc Kim Thành đấy! Lẽ ra tôi phải vui lắm mới phải, vậy mà nước mắt cứ lăn dài trên má. Người không hiểu lại tưởng tôi khóc trong hạnh phúc, ừ thì, ai nhìn vào chẳng nghĩ là tôi sướng như Lọ Lem rơi vào vòng tay hoàng tử. Sự thật thì sao? Tôi chuẩn bị thêm một đời chồng, thậm chí trước khi rời đi còn phải đối diện chuỗi ngày bi đát trong ngôi biệt thự rộng lớn kia với một người đàn ông được gọi là chồng nhưng khinh bỉ tôi hơn bất cứ ai trên thế giới này.

– Cười lên!

Phạm Hoàng Bách đanh giọng, anh ta hôn phớt lên má tôi, chỉ thoáng qua mà tôi cảm nhận được cơn rùng mình ghê tởm của anh ta. Nếu không vì cha mẹ tôi đang đứng bên cạnh, tôi đã mặc kệ tất cả, tung hê tất cả để trở về thế giới tự do của riêng mình.

Cứ vậy, đêm tân hôn anh ta say khướt trở về phòng, nằm dài trên sofa. Những ngày tiếp theo cũng vậy, cho đến lúc này, sau đêm anh ta đòi hỏi tôi phục vụ một cách khốn nạn mà không được đáp ứng, anh ta biến mất cả đêm, đến trưa mới tha thân xác phờ phạc bước vào bàn ăn của gia đình họ Phạm.