Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tớ không về nữa, ngày mai cậu về trước đi.”

Quyết định xong xuôi, Giang Vãn Ninh định ngày mai sẽ tìm người đưa chút đồ tới để cải thiện điều kiện nơi ở.

“Cậu không về thì tất nhiên là tớ không thể về được rồi!” Tuy rằng Trần Thư Nhiễm không biết cô đang có ý đồ gì, nhưng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, cô ấy không thể để Giang Vãn Ninh một mình trên núi rồi tự về nhà được.

Giang Vãn Ninh còn muốn khuyên nhủ cô ấy thêm, còn Trần Thư Nhiễm thì đã gửi lì xì tỏ ý xin lỗi đến người dẫn đoàn và bảo anh ta hủy bỏ chuyến xe vào sáng mai.

Buổi tối, vì để tránh cho làn da tiếp xúc với vỏ chăn và ga giường, trước khi đi ngủ, Giang Vãn Ninh đã dùng quần áo bọc toàn thân từ trên xuống dưới của mình thành đòn bánh tét.

Trần Thư Nhiễm vừa chạm vào gối là ngủ ngay, chỉ còn lại một mình cô nằm ngẩn người trên giường.

Suy nghĩ nát óc cả nửa đêm, Giang Vãn Ninh cũng không thể nghĩ ra được bí quyết theo đuổi nào.

Cô không có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ có kinh nghiệm được người ta theo đuổi, từ sự nghiệm chứng đến từ bản thân mình, cô xác nhận đúng là không có tác dụng gì.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, đại não sinh động của Giang Vãn Ninh mới quay trở về bình thường, cô nhắm mắt lại một chốc, nhưng chẳng lâu sau đã bị tiếng bước chân bên ngoài đánh thức mất rồi.

Bốn giờ sáng hằng ngày là thời gian diễn ra bài tập buổi sáng của chùa Thanh Nguyên, hôm qua, đa phần người trong đoàn đều nói là mình phải tham gia nó mỗi ngày.

Giang Vãn Ninh chẳng hề hứng thú với hoạt động nào sớm hơn mười giờ, vừa chuẩn bị nhắm mắt ngủ thêm một lúc, bỗng cô bị Trần Thư Nhiễm vỗ vỗ mấy cái vào lưng.

“Ninh Ninh…” Trần Thư Nhiễm buồn ngủ đến mức mắt không mở ra được, nhưng vẫn nhớ tới việc giúp cô theo đuổi trai: “Có khi nào người đàn ông ngày hôm qua cũng đi tập luyện buổi sáng không?”

Giang Vãn Ninh bị giật mình bởi lời nói này của cô ấy, chỉ trong nháy mắt, cơn buồn ngủ đã biến mất không thấy hình bóng.

Đúng nhỉ! Hôm qua anh mặc quần áo của hòa thượng mà!

Cô hăng hái lại ngay, xoay người xuống giường chuẩn bị rửa mặt trang điểm.

Không đúng lắm…

Giang Vãn Ninh đột nhiên trừng lớn hai mắt, trái tim nhảy đến cổ họng rồi lại nặng nề rơi xuống.

Chẳng lẽ anh là người xuất gia?

Khuyên người xuất gia hoàn tục nhập hồng trần, nghe trái đạo đức quá, cô không làm chuyện này được.

“Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm.” Giang Vãn Ninh ngồi chồm hổm bên cạnh giường đất, điên cuồng đánh vào cánh tay của Trần Thư Nhiễm: “Cậu dậy đi, tự nhiên tớ lại phát hiện ra một vấn đề.”

Trần Thư Nhiễm nặng nề thở dài, cô ấy đưa tay vỗ vỗ gương mặt mình, gắng sức để mình tỉnh táo lại.

“Cái gì vậy?” Cô ấy ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ lắm mà vẫn nhìn Giang Vãn Ninh, người đang lo lắng.

“Cậu nói xem, liệu anh ấy có phải là hòa thượng không?” Giang Vãn Ninh sắp khóc mất rồi.

“Không đâu.” Trần Thư Nhiễm trả lời với giọng điệu chắc nịch.

Giang Vãn Ninh yên lòng hơn không ít, lại hỏi: “Vì sao lại không?”

Trần Thư Nhiễm nặng nề thở dài, cô ấy nghĩ, với trí thông minh này thì về cơ bản, Giang Vãn Ninh vẫn nên nói lời tạm biệt với việc theo đuổi người ta đi thôi.

Mặc dù đã buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được nhưng cô ấy vẫn cố gắng liếc mắt nhìn Giang Vãn Ninh: “Không phải là anh ta có tóc à?”

Cho dù hôm qua cô ấy chưa đi vào trong, cũng không thấy rõ tướng mạo của người kia lắm nhưng Trần Thư Nhiễm vẫn có thể chắc chắn chuyện này.

“Ừ nhỉ…”

Đúng là người đàn ông kia có tóc, đường mép tóc còn rất thấp nữa chứ!

Giang Vãn Ninh toét miệng cười vui vẻ, cô đắp kín mền cho Trần Thư Nhiễm: “Cậu ngủ đi, cậu ngủ đi.”

Hai tiếng sau, Giang Vãn Ninh bước vào cổng lớn của chùa Thanh Nguyên.

Cửa Phật thanh tịnh, Giang Vãn Ninh cảm thấy ăn mặc mộc mạc một chút thì vẫn tốt hơn.

Cô chỉ trang điểm nhàn nhạt, cũng chọn trang sức không quá nổi bật. Bên ngoài áo len dệt kim ôm sát người là chiếc áo khoác dáng dài màu be, búi tóc lỏng lẻo. Chẳng qua là, cô không mang theo lô cuốn tóc trong chuyến đi này nên độ phồng của phần tóc trước trán không ở trạng thái tốt nhất.

Còn chưa đi được hai bước, mà từ phía xa xa, Giang Vãn Ninh đã nhìn thấy nhóm người trong đoàn, họ đang đi theo tăng nhân trong chùa bước về phía Bắc, thấy thế, cô bèn chạy chầm chậm theo sau, xếp ở cuối hàng.

Người bạn cùng đoàn ở phía trước có lòng tốt nói cho cô biết rằng, bài tập buổi sáng đã kết thúc rồi, bây giờ phải đến nhà ăn dùng cơm.

Một đoàn người đi đến cửa nhà ăn, theo thứ tự mà lấy đồ ăn và dùng bữa.

Khi ăn không có một ai nói chuyện, Giang Vãn Ninh ăn cháo, đôi mắt quan sát khắp phòng, chẳng hề thấy bóng người quen thuộc, cô thấy hơi thất vọng.

Từ năm giờ chiều hôm qua đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, cô thật sự đói lắm, ăn cháo đậu đỏ xong thì ăn thêm hai cái bánh bao rồi mới dừng lại.

Đưa đĩa đựng thức ăn về chỗ cất, Giang Vãn Ninh thoả mãn lau miệng.

Nước có ga kết hợp với nhau, quả thật là hạnh phúc nhân đôi.

Lúc đi ra, trong lúc vô tình, cô đã nhìn thấy nóc nhà của nhà ăn bị thiếu mất một miếng, xem ra là, điều kiện của chùa Thanh Nguyên không quá tốt. Không chỉ có mỗi nóc nhà hỏng hóc, mà cửa sổ phía Nam đã vỡ thành hai mảnh thuỷ tinh cũng không được thay mới, chỉ dùng băng keo rồi dán giấy vào chỗ vỡ để miễn cưỡng dùng tiếp.

Nhìn thấy những thứ này, Giang Vãn Ninh bỗng nhẹ lòng hơn khá nhiều, ít nhất thì phòng của cô không bị dột mưa.

Bây giờ đã qua bảy giờ, ánh mắt trời xuyên qua khe hở này mà chiếu vào, tia sáng đó không nghiêng không lệch, mà nó vừa vặn rơi vào tiểu sư phụ đang thu đĩa ăn.

Giang Vãn Ninh bị cảnh này hấp dẫn, đứng ở cửa nhà ăn lẳng lặng nhìn vài giây đồng hồ.

Cô còn chưa kịp ngộ ra được đạo lý gì thì đã nhìn thấy người dẫn đoàn cầm theo hai cái hộp được đóng gói đi về phía cô, vừa đi vừa vẫy tay với cô.

“Cô Giang, tôi đang chuẩn bị đưa bữa sáng đến cho các cô đây.” Người dẫn đoàn vừa cười vừa đi ra ngoài cùng cô: “Dậy sớm thế? Có phải tối hôm qua ngủ không ngon không?”

Hôm qua anh ta đã đoán ra được là hai người Giang Vãn Ninh không ăn nhập gì với những người khác, cho nên, theo một lẽ hiển nhiên, anh ta cảm thấy bọn họ sẽ không dậy sớm rồi tới dùng cơm như thế này. Hơn nữa, hôm qua, khi Trần Thư Nhiễm bảo anh ta hủy đặt xe thì còn gửi cho anh ta bao lì xì, theo lễ nghĩa cần thiết, anh ta chăm sóc bọn họ nhiều hơn cũng là điều phải chăng.

Giang Vãn Ninh chỉ cười mà không đáp, dù sao thì cô cũng không thể nói thẳng ra là mình dậy sớm như vậy chỉ để vô tình gặp được đàn ông.

“Cô Giang bỗng nhiên cảm nhận được sự tốt đẹp của ngọn núi này rồi à?” Người dẫn đoàn hỏi cô.

“Xem như là thế đi.”

Ngoại trừ điều kiện ở nơi dừng chân không tốt lắm, thì đúng là những thứ còn lại không có gì để bắt bẻ cả.

Chất lượng không khí cao cấp, giá trị nhan sắc của đàn ông cũng thuộc hàng đỉnh cao. Mùi vị của đồ ăn không tệ, chỉ là hơi chay, có điều, ít nhiều gì thì cũng còn có món làm từ đậu, có thể bổ sung thêm protein.

Cô nhờ người dẫn đoàn đưa bữa sáng về cho Trần Thư Nhiễm, còn mình thì dựa theo ký ức ngày hôm qua mà đi một mạch về phía Bắc, lại tới sân nhỏ ngày hôm qua.

Người đàn ông ngồi dưới tán cây, anh cầm một quyển sách đã ố vàng. Góc của sách đã bị hư hại hết, cũng không biết là đồ cổ từ năm nảo năm nao nữa.

Anh đã thay bộ trang phục không ra ngô ra khoai của hôm qua ra, vẫn là quần tây dài màu đen, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vạt áo được nhét vào lưng quần.

Vai rộng eo hẹp, bàn chân đặt ở dưới bàn vô cùng ngay ngắn. Mặc dù anh đang ngồi nhưng Giang Vãn Ninh cũng có thể nhìn ra được tỉ lệ dáng người tuyệt hảo của anh.

Giang Vãn Ninh dừng ở cửa sân, đưa tay gõ một cái nhẹ nhàng: “Chào anh.”

Người đàn ông ngước mắt nhìn qua, Giang Vãn Ninh lập tức nở nụ cười, đường cong nụ cười mà cô tự thấy là đẹp mắt nhất, nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện thì người đàn ông đã cúi đầu đọc sách tiếp.

Nụ cười của Giang Vãn Ninh cứng đờ, chẳng lẽ cô không hay ho hơn sách ư?

Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, một lần nữa chủ động tấn công: “Em đến cùng đoàn du lịch, không quá quen thuộc với nơi này, xin hỏi anh có biết đường đi đến cửa hàng đồ ăn không?”

Người đàn ông nhàn nhạt đáp: “Ra khỏi cửa sau đó rẽ phải.”

Anh không ngẩng đầu lên, cũng không cho cô lấy một ánh mắt dư thừa nào.

Giang Vãn Ninh khẽ thở ra một hơi, nhìn người đàn ông không hề lay động vì cô, cảm nhận được chút cảm giác thất bại hiếm thấy.

Giang Vãn Ninh hít sâu một hơi, mở miệng lần nữa: “Xin hỏi…”

Động tác lật giấy của người đàn ông dừng lại, anh quay đầu lại nhìn cô, nếp gấp giữa lông mày càng sâu hơn.

“Còn chuyện gì nữa à?”

Giang Vãn Ninh nắm chặt tay lại, thầm động viên bản thân: “Em có thể lưu phương thức liên lạc của anh không?”

Trong đôi mắt nai của cô chứa hơi nước, sự hy vọng trong mắt đầy đến mức tràn ra, cứ nhìn chằm chằm vào anh như thế.

“Không thể.” Anh từ chối vô cùng quả quyết, không hề suy nghĩ và do dự gì.

Giang Vãn Ninh sửng sốt, cô bị từ chối rồi…

Một giây sau, đột nhiên người đàn ông đứng dậy.

Một bước, hai bước…

Giang Vãn Ninh đứng tại chỗ nhìn anh tới gần, nhịp tim vừa mới ổn định lại không lâu trước đây chợt tăng tốc.

Hơi thở dừng lại, cô không nhúc nhích mà cứ nhìn anh.

Giờ phút này, Giang Vãn Ninh mới thấy rõ áo sơ mi của anh để mở hai nút áo, có lẽ là cảm thấy trong núi thanh tịnh không có ai tới nên anh đã tùy ý một chút.

Mặt hơi nóng lên, cô nhìn chằm chằm vào làn da ở trước ngực của người đàn ông, không biết anh có mặc áo ba lỗ bên trong áo sơ mi hay không nữa…

Nghĩ vậy, Giang Vãn Ninh nuốt nước bọt một cái, thầm mắng mình một câu, sau đó cố gắng đuổi những suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu.

Người đàn ông không hề chú ý tới dáng vẻ như nai vàng ngơ ngác của cô, anh nhìn không chớp mắt, trực tiếp đi ngang qua cô, bước tới cửa.

Anh lấy một bức thư từ trong hộp thư ở cửa, sau đó đưa tay giữ lấy rìa cánh cửa, làm ra tư thế chuẩn bị đóng cửa.

Giang Vãn Ninh sững sờ nhìn anh, anh trắng quá… Áo sơ mi màu đen làm nổi bật thân thể trắng sáng của anh, ngón tay dưới ống tay áo rộng rất thon dài, vô cùng cân xứng, khớp xương rõ ràng nhưng không hề mang lại cảm giác đối nghịch.

Người đàn ông nhận ra tầm mắt của cô, quay đầu nhìn cô…

Khuôn mặt của Giang Vãn Ninh có tỷ lệ chuẩn rất đoan chính, đôi mắt sáng ngời, môi đỏ răng trắng.

Khuyên tai kim cương trên tai đong đưa theo động tác của cô, trông vô cùng linh động.

Chiếc áo khoác dáng dài màu vàng nhạt làm lộ ra dáng người cô – cao gầy mà mỏng manh, chiếc áo ngắn phối bên trong phong phanh dán sát vào người, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn.

Ánh mắt lướt qua người cô, người đàn ông nhanh chóng dời ánh mắt đi, nhìn chằm chằm về phía nơi xa mà xuất thần.

Giang Vãn Ninh bắt được ánh mắt của anh, cảm thấy phản ứng của anh khá thú vị.

Cô hơi nhướng mày cười cười, thầm nghĩ, đúng là đàn ông trong rừng sâu núi thẳm, ngây thơ quá.

Thấy cô còn đứng đó chưa chịu đi, người đàn ông sắp mất kiên nhẫn, anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ cửa một cái, giục cô rời đi.

Anh đã làm đến mức này rồi, dù Giang Vãn Ninh có mặt dày hơn thì cũng không có cách nào ở lại nữa.

“Đã làm phiền anh rồi.”

Đi ra khỏi sân, Giang Vãn Ninh mở to mắt nhìn anh đóng cửa lại, động tác không chứa chan bất kỳ sự lưu luyến nào.

Cô hơi híp mắt lại, tính hơn thua đã “trốn đi nhiều năm” nay có dịp bùng lên lại.

Không cho đúng không?

Giang Vãn Ninh tin chắc rằng, sẽ có một ngày nào đó anh phải chủ động giơ mã QR WeChat lên trước mặt cô.

Cô hít sâu một hơi, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trần Thư Nhiễm.

Giang Vãn Ninh hướng ánh mắt về phía cánh cửa sân vừa mới bị người ta đóng chặt lại, cúi đầu nhấn nút ghi âm, giọng điệu nhẹ nhàng mà lại tùy ý: “Không tán được anh ấy về tay, tớ thề không xuống núi.”

Vừa gửi tin nhắn ghi âm đi, Giang Vãn Ninh nghe thấy một tiếng cười phì.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc áo váy ngực [*], trên đầu cài trâm hoa hải đường đứng cách chỗ mình không xa.

[*] Áo váy ngực (齐胸襦裙/ Tề hung nhu quần): là một kiểu “áo váy ngực”, khi váy được kéo lên đến ngực, quấn vào ngang nách thì có luôn tác dụng là thay thế yếm.

undefined

Giang Vãn Ninh híp mắt, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô trực tiếp dán mác tình địch cho cô ta.

“Hoa hải đường” xách làn váy, đi bước nhỏ tới, cô ta nhìn sang Giang Vãn Ninh, giọng điệu mang theo vẻ đùa cợt: “Ngay cả cửa cũng không thể vào mà còn không biết xấu hổ, còn dám ở đây phát ngôn bừa bãi nữa chứ.”

Dứt lời, cô ta lại xách váy đi đến trước cửa sân, quen cửa quen nẻo mà tìm chuông cửa được giấu phía sau hộp thư, ấn một cái.

Giang Vãn Ninh thì chẳng gấp gáp gì, cứ nhàn nhã mà nhìn cô ta.

Chuông cửa vang lên hai tiếng, chỉ thấy “Hoa hải đường” không chờ nổi mà vỗ vỗ cửa gỗ, cất giọng nói: “Anh Văn Thiệu, em mang bữa sáng đến cho anh này!”

Giang Vãn Ninh nghe được xưng hô của cô ta với người đàn ông bên trong, nghĩ thầm, xem như là không uổng công chuyến này đến đây.

Mấy giây sau, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên: “Không cần.”

Ngay cả khe cửa anh cũng không thèm mở ra.

Giang Vãn Ninh cố ý cười phì ra thành tiếng.

Người bên cạnh đều nói cô thù rất dai, có thù tất báo. Vừa rồi bị giễu cợt, đương nhiên là Giang Vãn Ninh nuốt không trôi cơn tức này.

Thấy “Hoa hải đường” đang thở gấp nhìn mình lom lom, Giang Vãn Ninh học theo dáng vẻ của cô ta mà nhún vai, mang theo sự tiếc hận mà rằng: “Đặc biệt đến đưa bữa sáng, ai ngờ đâu, ngay cả cửa còn không thể vào được.”



Sau khi quay về từ cửa hàng đồ ăn, Giang Vãn Ninh trực tiếp đến gõ cửa phòng của người dẫn đoàn.

“Cô Giang?” Người dẫn đoàn đang ngủ bù, nghe thấy có người gõ cửa thì vội vã luống cuống khoác cái áo lên rồi đi ra.

Giang Vãn Ninh đưa cho anh ta một túi đồ ăn vặt và nước uống mình vừa mua ở cửa hàng đồ ăn, khách sáo nói: “Xin lỗi đã quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi tới là có chuyện muốn hỏi anh.”

Khi nhờ người khác làm gì thì thái độ phải tốt, Giang Vãn Ninh thi hành nguyên tắc này vô cùng nhuần nhuyễn.

Người dẫn đoàn thấy khó hiểu trước dáng vẻ này của cô: “Không sao không sao, cô cứ nói đi…”

Giang Vãn Ninh cười một tiếng, nói: “Chắc là anh rất quen thuộc chỗ này nhỉ? Là thế này, phía Bắc chùa Thanh Nguyên có mấy cái sân nhỏ trông điều kiện không tệ, muốn hỏi là anh có biết chỗ đó là của chùa hay là của tư nhân không?”

Vừa rồi, lúc đi về, cô nhìn thấy sân nhỏ bên cạnh sân của người đàn ông còn trống nên đã động lòng.

Gần quan thì được ban lộc, hơn nữa, nếu cô dọn đến bên cạnh sân của người đàn ông, thế thì mỗi lần muốn đi tìm anh, cô có thể bớt đi được một đoạn đường.

“Ồ… Cô nói chỗ bên rừng cây hạnh ấy à? Đó là của chùa, điều kiện cũng tốt hơn chỗ này nhiều, có điều, chỗ đó không cho người ngoài thuê, thi thoảng sẽ có khách quý tới ở.”

Khi công ty vừa mới mở rộng đoàn này thì cũng muốn thuê mấy căn phòng bên đó làm phòng VIP, lấy tiền phòng nhiều hơn một chút, nhưng nhà chùa không đồng ý cho bọn họ thuê.

Giang Vãn Ninh tiếp tục hỏi: “Khách quý? Ai có thể được xem như là khách quý?”

“Những người có tiền xung quanh đây đều thích đến chùa Thanh Nguyên thắp hương, thi thoảng sẽ ở lại tầm hai ngày. Còn có xí nghiệp gần đây trợ giúp chùa sửa chữa đổi mới, hoặc là người có duyên nào đó? Cụ thể thì tôi không rõ lắm, trước đó chỉ nghe người ta nói có Tổng giám đốc của công ty nào đó, hàng năm sẽ tới ở trong một khoảng thời gian.”

Giang Vãn Ninh như có gì cần suy tư mà gật đầu: “Vậy à…”

Vậy thì dễ xử lý rồi.

Nếu tạm thời không tán được khách quý, vậy thì trước mắt cứ trở thành khách quý ở sát vách anh là được rồi.

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Ninh: Giống như lúc tôi đi mua túi xách vậy, muốn lấy được hàng hiếm thì bước đầu tiên là phải dùng tiền để trở thành VIP!