Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 36



Tối ngày tám, máy bay hạ cánh.

Văn Thiệu không về nhà họ Tôn mà bảo tài xế lái xe đi thẳng tới núi Thanh Nguyên.

Khi đến núi thì đã là đêm khuya, tuy đã có đèn xe soi sáng nhưng nơi này vẫn tối đen như mực, chạy thẳng đến cửa sân cũng không thấy đèn.

“Sếp Văn, có phải đã đến nhầm chỗ rồi không?” Tài xế nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.

Văn Thiệu mở cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài: “Không sai.”

“Có phải chỗ đó có thêm cái cây không?” Tài xế chỉ vào một cái cây lớn bỗng xuất hiện trong sân: “Trước kia đâu có?”

Mấy sân viện ở đây không khác nhau là bao, sân của Văn Thiệu ở giữa, lần nào tài xế đến cũng phải phân biệt dựa vào cây hạnh trong sân.

Văn Thiệu mở cửa xuống xe, lẳng lặng nhìn cái cây lớn đó.

Trước kia đúng là không có, nói cách khác, cái cây này được trồng sau khi anh đi.

“Giúp tôi đưa hành lý vào trong.” Văn Thiệu đi thẳng vào sân của Giang Vãn Ninh.

Cửa sân đang đóng, nhưng ổ khóa trên đó thì không còn nữa.

Không có dấu vết cạy mở, là do chính cô lấy đi.

Văn Thiệu có chút linh cảm trong lòng, anh đẩy cửa đi vào, quả nhiên, anh nhìn thấy một căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi quay lại, tài xế nói trong nhà anh có dấu vết đã bị động vào.

“Biết rồi, anh đi về nghỉ ngơi đi, vất vả cho anh rồi.”

Văn Thiệu đứng dưới cái cây lớn đó, hái một chiếc lá xem xét tường tận, hình như là cây lê.

Người có thể trồng cây trong sân của anh nhân lúc anh đi công tác, ngoại trừ Giang Vãn Ninh ra thì không ai có thể làm được chuyện này nữa.

Nếu là cây lê, vậy hiển nhiên đây là cây lê ngỗng.

Giang Vãn Ninh biết anh khổ cực tìm lê ngỗng mà vẫn không tìm được, cô đã đặc biệt tìm cho anh một cây rồi dời đến đây để trồng.

Văn Thiệu ngồi trên ghế đá trong sân một lúc, sau đó lại đi vào phòng ngồi.

Ban đêm ngủ không ngon, sáng hôm sau, sau khi thức giấc, Văn Thiệu mơ hồ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì vội khoác chiếc áo rồi đi ra ngoài.

“Ôi, Tổng giám đốc Văn!” Lão Từ chỗ quyên góp đứng trong sân, tay còn cầm một cái túi in logo của chùa Thanh Nguyên.

Sau khi Văn Thiệu nhìn thấy ông ấy thì bước chân hơi chậm lại: “Có chuyện gì sao?”

Anh đến gần, nhìn thấy biểu cảm của lão Từ có chút quái lạ: “Ông nói đi.”

Lão Từ cười ngượng ngùng hai tiếng, xấu hổ đến mức đôi mắt cứ đảo loạn lên: “Việc đó, là, là thế này…”

“Giang Vãn Ninh bảo ông tới à?”

Văn Thiệu như đã đoán được điều gì đó, sắc mặt tối đi trông thấy.

“Vâng, cô Giang nhờ tôi đưa đồ cho cậu.” Lão Từ đưa cái túi trong tay qua, mặc dù ông ấy lớn tuổi hơn Văn Thiệu, nhưng lần nào giao tiếp với anh cũng giống như đang nói chuyện với lãnh đạo vậy.

Có lẽ là do khí chất đặc thù của người giàu, nói tóm lại, lão Từ vừa thấy anh là sẽ kìm lòng không đặng mà bắt đầu làm tay sai.

Hôm trước, khi Giang Vãn Ninh tới, lão Từ từ chối liên tục. Ông ấy không muốn nhận việc đắc tội với người khác như thế này, nhưng cuối cùng, nói hết nước rồi mà vẫn không thể từ chối được.

Lão Từ sợ hôm nay Văn Thiệu đợi uổng công nên trời chưa hửng sáng là đã xuất phát lên núi.

“Cô Giang, cô ấy còn nói…” Lão Từ đã chuẩn bị nhiều lần: “Cô ấy còn nói, đã quyết định cắt đứt liên lạc, hay là đừng gặp nhau nữa.”

“Đồ thì vẫn nên trả lại cho cậu, cô ấy cầm thì cảm thấy có gánh nặng tâm lý. Cô ấy nói… Người ta chia tay đều phải trả quà lại, huống chi hai người cũng chưa từng yêu đương, càng không tiện nhận đồ của cậu.”

Sắc mặt của Văn Thiệu càng ngày càng khó coi, anh mở túi ra, nhìn thấy bên trong đó là hai hộp trang sức.

Một trong số đó chính là chiếc nhẫn ngọc lục bảo, cái còn lại…

“Đây là gì?”

Một chuỗi Phật châu mười tám hạt.

“Đại sư Tịnh Huyền cho cô ấy.” Lão Từ nhận ra chuỗi phật châu này, ông ấy đoán: “Có thể là… cô Giang tặng cho cậu cầu bình an chăng?”

Văn Thiệu giật khóe miệng, vậy là anh còn phải cảm ơn lòng tốt của Giang Vãn Ninh nữa ư?

Nếu cô thật sự có lòng tốt, vậy thì hôm nay nên tự tới mới phải, để anh chết thì cũng chết được rõ ràng.

Nửa tháng trước cô không giải thích gì mà trở nên lạnh nhạt, gần nửa tháng không trả lời tin nhắn WeChat của anh, đã hẹn gặp mặt lại bảo người khác tới…

Văn Thiệu muốn gặp mặt hỏi cô nguyên nhân mà cũng không có cơ hội, hơn nữa, hôm nay cô đã không muốn xuất hiện, vậy hẳn là bây giờ đã chặn WeChat của anh rồi.

“Làm phiền ông rồi.”

“Không cần, không cần, khách sáo…” Lão Từ chỉ về phía chiếc xe điện nhỏ ở ngoài: “Vậy tôi đi trước đây?”

Ông ấy quay đầu, đi được hai bước rồi đột nhiên dừng lại: “Tổng giám đốc Văn, con gái thì phải dỗ dành, cậu không thể sĩ diện quá được…”

Văn Thiệu hơi gật đầu, đưa mắt nhìn ông ấy đi ra ngoài.

Buổi trưa, anh dọn dẹp đồ đạc xuống núi.

Không quay về nhà họ Tôn mà là đi tới căn nhà gần công ty của mình.

Lúc chạng vạng tối, Lưu Tề Vũ mang cơm tối tới, còn lấy đồ bên phía công ty hương phẩm ra.

“Sếp Văn, đây là nước hoa làm riêng mà anh muốn.” Lưu Tề Vũ đưa đồ qua: “Đây là chai mới thứ hai bọn họ làm cấp tốc, còn đây là chai nhà thiết kế kia đã dùng một lần.”

Lưu Tề Vũ thấy sắc mặt anh không tốt lắm thì bèn hỏi: “Buổi sáng gặp được cô Giang chưa?”

“Chưa.” Văn Thiệu giật khóe miệng, đưa tay nhét hai chai nước hoa kia vào tầng dưới cùng của tủ, khi đóng cửa tủ, dường như là anh cũng thấy tức giận, đóng một cái “ầm”.

“Vậy thì, rốt cuộc là vì sao cô ấy…” Lưu Tề Vũ cảm thấy cực kỳ quái lạ, rõ ràng trước đó tình hình giữa hai người vẫn rất tốt đẹp, trông Giang Vãn Ninh có vẻ cực kỳ yêu Văn Thiệu, sao lại đột nhiên lạnh nhạt như vậy?

Cô yêu người khác rồi à?

Nhanh đến vậy sao?

Văn Thiệu không đáp gì, anh đứng dậy vỗ vai Lưu Tề Vũ: “Ra ngoài với tôi một chút.”

Anh rất ít khi uống rượu, ngay cả lúc hứng thú cũng rất ít dụng vào.

Nhưng giờ phút này, không biết sao nữa, Văn Thiệu đột nhiên nghĩ đến cảnh gặp được Giang Vãn Ninh ở quán bar vào lần đó.

Bọn họ đi tới quán bar khi ấy, đi xung quanh nhìn một vòng rồi mới quay lại hàng ghế dài.

Lưu Tề Vũ gọi một bình bia, cậu ta uống một ngụm, sau đó đưa qua cho Văn Thiệu.

Văn Thiệu không nhận, quét mã gọi rượu Tây.

“Ngoại trừ phải đi nhà xí ra thì việc uống nhiều thứ đó quá còn có thể làm được gì?”

“Anh có bị gián đoạn trí nhớ không?” Lưu Tề Vũ hơi lo lắng, lỡ như Văn Thiệu uống đến mức say bất tỉnh nhân sự, với tay chân nhỏ bé này của mình, có thể khiêng anh về hay không vẫn là một vấn đề.

Nhưng nghĩ lại thì, có lẽ không cần cậu ta khiêng đâu…

Lưu Tề Vũ có suy đoán riêng trong lòng, cậu ta lập tức nói: “Anh uống đi, yên tâm, em ở đây.”

Văn Thiệu nhìn Lưu Tề Vũ một cái là biết cậu ta đang suy nghĩ về mưu ma chước quỷ gì, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy, nếu như uống say rồi có thể lừa Giang Vãn Ninh tới đây thì cũng tốt thôi…

Mấy ly rượu Tây vào bụng, gò má Văn Thiệu hơi nóng lên.

Anh cũng nói nhiều hơn bình thường một chút, cả người trông sống động hơn, hoạt bát hơn.

Lưu Tề Vũ cảm thấy Văn Thiệu uống say rồi thì mới chính thức hạ phàm, giờ phút này, anh giống như hàng ngàn hàng vạn chàng trai thất tình khác, cũng bất lực như thế, chỉ có thể mượn rượu giải sầu mà thôi.

“Sếp Văn, nếu như anh không vui thì anh, anh nói với em… nói ra thì sẽ tốt thôi.” Lưu Tề Vũ đánh bạo đi qua, kề vai sát cánh với anh: “Không sao, cô Giang không cần anh nữa thì chúng ta tìm người khác!”

Văn Thiệu nhìn cậu ta: “Cậu từng bị đá rồi hả?”

“Vâng… từng bị rồi, hai, hai lần.” Lưu Tề Vũ dụi dụi vành mắt: “Em thảm hơn anh nhiều, em, hai lần em đều bị bạn gái đá, bọn họ đều yêu người khác.”

“Ồ, vậy là cậu thảm lắm đó…” Đúng là Văn Thiệu đã đỡ hơn một chút, anh vỗ vai Lưu Tề Vũ: “Không sao, tháng sau tăng lương cho cậu.”

“Vậy anh! Nói lời nhớ giữ lấy lời đó!” Sau khi thấy Văn Thiệu gật đầu, Lưu Tề Vũ nâng ly rượu lên: “Nào, cạn!”

Không biết hai người đã uống bao lâu, đầu óc Lưu Tề Vũ ngất ngây, bỗng dưng cậu ta thấy buồn nôn, thế là chạy ngay về phía nhà vệ sinh.

Sau khi nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, cậu ta uống mấy ngụm nước đá, cuối cùng thì cũng tỉnh táo hơn một chút.

Đứng ở cửa nhà vệ sinh, Lưu Tề Vũ gọi một cuộc điện thoại cho Giang Vãn Ninh.

“Alo, cô Giang…”

Giang Vãn Ninh đã rửa mặt xong và đã lên giường, sau khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến từ Lưu Tề Vũ, trái tim cô bỗng siết chặt lại.

Vốn dĩ là cô không muốn bắt máy, nhưng cô không chịu nổi khi nhìn thấy cậu ta gọi hết cuộc này đến cuộc khác. Hơn nữa, cô cũng không nhịn được nữa, muốn nghe ngóng tình hình dạo gần đây của Văn Thiệu.

“Alo, có việc gì à?” Giọng điệu của Giang Vãn Ninh nghe rất lạnh lùng.

“Có, chuyện đó, sếp Văn uống say rồi, cô có tiện tới đây một chút không?”

“Uống say rồi thì anh…” Giang Vãn Ninh nói được một nửa thì bỗng dừng lại.

Cô nghe thấy tiếng bước chân và tiếng quần áo ma sát ở phía bên kia, cùng với tiếng Lưu Tề Vũ che điện thoại lại.

“Alo, alo, cô Giang, cô vẫn còn ở đó chứ?” Chỉ chốc lát sau, âm thanh của cuộc trò chuyện khôi phục lại như bình thường, lần này thì giọng của Lưu Tề Vũ nghe gấp gáp hơn rất nhiều.

Cậu ta nhìn Văn Thiệu ở bên cạnh, xê dịch điện thoại đến bên tai của anh.

“Đây.”

“Sếp Văn uống say rồi, bây giờ tôi không tiện đi qua đó, cô có thể giúp đỡ không?”

Vẻ mặt Giang Vãn Ninh hơi ngớ ra, cô lập tức trả lời lại với tốc độ rất nhanh: “Không tiện.”

“Nhưng mà…”

“Trợ lý Lưu, anh cảm thấy quan hệ hiện giờ của tôi và anh ấy phù hợp làm chuyện như vậy sao?”

“Anh không tiện qua đó thì tìm người tiện đi đi, gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi với anh ấy đã nói rõ ràng với nhau rồi.”

Sau khi Giang Vãn Ninh nói xong, không đợi bên kia trả lời thì đã phát hiện ra cuộc gọi bị cúp máy rồi.

“Sếp Văn, sao anh lại cúp máy?”

Văn Thiệu nhét điện thoại vào tay cậu ta lại: “Gọi người lái thuê.”

“Nhưng mà…”

“Sáng ngày mai tôi phải về nhà họ Tôn, ngày mốt Tôn Thanh Châu đính hôn, ngày mai vợ chưa cưới của nó sẽ về nhà ăn cơm, ông cụ muốn tôi về cùng.” Mặc dù khuôn mặt của Văn Thiệu hơi đỏ nhưng vẻ mặt tỉnh táo, không hề giống người đã uống quá nhiều.

Anh dặn dò đâu vào đấy: “Mấy ngày nay cậu vào công ty một chút, tôi nghe nói Weibo của nhà thiết kế thân chai có rất nhiều người theo dõi?”

“Đúng, cô ấy vẽ tranh, lượt xem Weibo còn rất cao.”

“Vậy cậu bảo người đi liên lạc thử xem, hỏi cô ấy có thể làm tuyên truyền cho chúng ta không.”

“Được.” Lưu Tề Vũ đi theo Văn Thiệu ra ngoài: “Sếp Văn, anh, anh không say à?”

Văn Thiệu cố gắng nhắm mắt lại: “Vẫn ổn.”

Đúng là uống hơi nhiều, nhưng vẫn chưa tới mức đầu óc không hoạt động được.

Nếu như anh uống nhiều quá thật, thì vừa rồi – khi Lưu Tề Vũ gọi điện thoại cho Giang Vãn Ninh, sau khi Văn Thiệu nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô, chắc chắn anh sẽ không cướp máy và ngắt cuộc gọi.

Mà thông qua điện thoại, anh sẽ hỏi cô xem, rốt cuộc là vì sao?

Có điều, Văn Thiệu đã không còn cố chấp với đáp án này nữa, có lẽ trời sinh anh đã không có tình cảm duyên phận sâu nặng với người khác, bất kể là tình thương của bố mẹ hay là tình yêu, anh đều không thể giữ được, cũng không cách nào chung sống với nó.

Hôm sau, khi trời vừa sáng, Lưu Tề Vũ đã kéo theo tài xế đến và chờ dưới nhà Văn Thiệu.

Vì gặp cháu dâu tương lai, anh đặc biệt thay áo sơ mi và quần tây khá nghiêm chỉnh. Có điều, biểu cảm đó không hề giống như gia đình có việc vui, vẻ mặt lạnh nhạt hơn hôm qua nhiều.

“Chào buổi sáng sếp Văn.” Lưu Tề Vũ mở cửa xe cho anh, mang theo ý cười mà hỏi thăm anh: “Đêm qua anh ngủ ngon không? Đầu không đau chứ? Em đã mua cháo tốt cho dạ dày cho anh rồi.”

Văn Thiệu liếc cậu ta, cảm thấy cậu ta ân cần quá mức: “Có việc gì thì nói đi.”

Mấy chữ này giống như băng đá vào ngày đông Tam Cửu [*] vậy, đâm thẳng vào lồng ngực nóng bỏng của Lưu Tề Vũ.

[*] Ngày Tam Cửu: ngày thứ 19 đến ngày thứ 20 sau tiết Ðông Chí.

Nhìn dáng vẻ giống như Diêm Vương này của anh, Lưu Tề Vũ đâu còn dám nhắc đến chuyện tăng lương nữa?

“Không có gì, không có gì…” Lưu Tề Vũ cúi đầu nhìn máy tính: “À không, có việc, có việc!”

Cậu ta mở một giao diện Weibo rồi đưa qua: “Anh xem, đây là Weibo của nhà thiết kế thân chai nước hoa.”

Văn Thiệu tùy tiện lướt lướt hai cái, lướt đến bình luận về nước hoa mà trước kia nhà thiết kế này viết.

Lướt xuống nữa thì còn thấy rất nhiều bài bình luận về hương.

“Cô ấy biết về nước hoa à?”

“Đúng, fans của cô ấy đều dám chắc nghề chính của cô ấy là blogger bình luận nước hoa, nghề phụ mới là vẽ truyện tranh.”

Ngay sau đó, Lưu Tề Vũ lại lướt đến một giao diện khác: “Anh xem truyện tranh của cô ấy…”

“Tôi không đọc truyện tranh, cậu…”

Văn Thiệu vừa muốn đẩy máy tính về thì Lưu Tề Vũ lại bướng bỉnh ngăn cản: “Anh nhìn thử xem.”

Văn Thiệu cau mày, chỉ đành liếc mắt nhìn qua.

Cảnh tượng trong tranh rất quen thuộc …

Khung cửa sổ, bàn thấp, lư hương, người đàn ông mặc đạo bào thời Minh đang vót vụn trầm hương qua khung cửa sổ, còn có cô gái đang nhìn lén từ bên ngoài.

Văn Thiệu sững sờ hai giây, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Tề Vũ.

Lưu Tề Vũ gật đầu: “Sáng hôm nay, trên đường tới đây, em đã cày xong tất cả truyện tranh của cô ấy rồi, người vẽ bộ truyện này ấy à, hoặc là cô Giang, hoặc là có người gắn camera trên người hai người.”

Mặc dù đã sắp xếp thành bối cảnh cổ đại, nhưng độ trùng khớp của các sự kiện quá cao.

Lưu Tề Vũ nhanh chóng rời khỏi chương đầu tiên, nhấn vào chương mới nhất: “Sếp Văn, anh lại đây nhìn cái này thử xem.”

Chương mới nhật được cập nhật vào rạng sáng hôm nay.

Trải qua mấy tháng chung đụng, nhân vật nữ chính và nam chính đã có tình cảm rất sâu đậm.

Nhưng, vào một ngày nào đó, nhân vật nữ chính đột nhiên rời khỏi chùa mà không nói một lời, chỉ để lại mấy lá thư chia tay và tín vật đính ước. Sau khi nam chính nhìn thấy thì lập tức cho người quay về kinh thành nghe ngóng tình hình, biết được gia đình nữ chính sa sút, phải xuất giá để bảo vệ cơ nghiệp nhiều năm của gia đình.

“Sếp Văn, anh nói xem, có phải cô Giang…” Lưu Tề Vũ cảm thấy, nếu là như vậy thật, thì có lẽ người ta có thể hiểu cho sự lạnh nhạt và tuyệt tình đột ngột xuất hiện này của Giang Vãn Ninh.

“Có phải bố mẹ cô ấy ép cô ấy lấy chồng không? Em nói anh này, anh cũng thật là, nếu anh nói trước với cô ấy anh là người nhà họ Tôn, không chừng bố mẹ cô ấy đã ép cô ấy gả cho anh rồi.” Dù gì thì, đưa mắt nhìn khắp cái đất Giang Thành này, tài lực và thế lực của hai nhà Tôn – Thẩm không ai có thể sánh được.

Văn Thiệu không đáp, anh tiếp tục lướt xuống hai trang thì chương này kết thúc.

Anh liếc nhìn các bình luận thúc giục cập nhật chương, đều bảo nam chính quay về kinh thành cướp dâu đi.

[Mẹ nó, thảm quá đi, anh trai hòa thượng của chúng ta đã chuẩn bị hoàn tục rồi kia mà, không ngờ lại mất nàng dâu luôn, xông lên cho tôi! Xông về cướp hôn đi!]

[Nhưng nam chính chỉ là một hòa thượng mà thôi, nhà nữ chính sắp suy tàn rồi, hắn có thể lấy gì để cướp dâu đây?]

[Các chị em à, tác giả đã nói là BE, cho nên, có khả năng hòa thượng này không phải là hòa thượng thật, mà là có thân phận đặc biệt gì đó. Dù sao, trong lịch sử cũng có Hoàng đế từng làm hòa thượng mà, không chừng anh trai hòa thượng của chúng ta là Vương gia lưu lạc bên ngoài đó.]

[Bà tác giả độc ác quá đi, tại sao lại muốn dừng cập nhật một kỳ cơ chứ, hu hu hu hu hu, khó chịu quá.]



Văn Thiệu khép máy tính lại: “Lưu Tề Vũ.”

“Vâng, sếp Văn.”

“Cậu đi thăm dò xem, trong một tháng gần đây có doanh nghiệp nào ở Giang Thành xuất hiện khủng hoảng tài vụ quá lớn hay không.”

Lưu Tề Vũ nghe vậy thì lập tức mở một tài liệu khác trên máy tính ra: “Sếp Văn, em đã điều tra ra rồi!”

Văn Thiệu hít sâu một hơi, hiếm khi văng tục: “Con mẹ nó, cậu tra xong rồi sao không nói cho tôi biết ngay từ đầu luôn đi, chờ đích thân tôi đi phá án đấy à?”