Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 41



Giang Vãn Ninh nhón chân lên, lúc cánh môi cách Văn Thiệu chưa đầy mười centimet, bỗng nhiên đầu cô bị người ta dùng đầu ngón tay trỏ vào.

“Lát nữa hôn.” Văn Thiệu cười như không cười mà nhìn cô: “Em giải thích câu chú hỏi em trước khi đi trước đã.”

“Hả?” Giang Vãn Ninh mờ mịt chớp chớp mắt.

Từ lúc vào nhà cho đến bây giờ, Văn Thiệu chưa từng nhắc đến chuyện này, cô tưởng rằng mình đã sống sót vượt qua được rồi chứ, sao anh vẫn còn tính sổ thế!

Giang Vãn Ninh bĩu môi: “Thế nào, trước kia ngày nào em cũng nói thích anh, anh thì lúc nào cũng thờ ơ, bây giờ anh lại muốn tính toán chi li hả?”

Văn Thiệu biết rất rõ, không thích anh là lý do Giang Vãn Ninh dùng để lấy lệ với Giang Thành Quân, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn tính sổ chuyện này.

“Phải tính.” Văn Thiệu bóp bóp khuôn mặt cô, không còn thịt nữa, sau này phải cho ăn lại rồi.

Giang Vãn Ninh không cam lòng lắm mà nhìn anh: “Vậy thì anh muốn tính thế nào…”

“Em tự nghĩ đi.” Văn Thiệu bóp mặt cô xong thì lại nhéo tai cô.

Hôm nay cô không đeo trang sức, vành tai mềm mềm, nhéo rất đã.

Giang Vãn Ninh nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên ôm lấy anh.

Cô áp đầu vào lòng Văn Thiệu cọ cọ, giọng nói ỏn ẻn: “Ôi chao, em sai rồi còn không được sao? Em yêu anh nhất, Văn Thiệu, lần đó cũng là do bất đắc dĩ thôi…”

Văn Thiệu cúi đầu nhìn mái tóc xù của cô, nghĩ thầm, quả thật là con mèo nhỏ, cách làm nũng cũng giống y như mèo vậy.

Anh khẽ cười: “Em nói lại lần nữa đi.”

“Nói gì?” Giang Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt viết đầy mấy chữ “em đang giả bộ”.

“Lời vừa rồi.”

Giang Vãn Ninh cắn môi dưới: “Em sai rồi.”

“Không phải câu này.”

“Lần đó cũng là do bất đắc dĩ…”

“Không đúng.”

Văn Thiệu xích lại gần cô, trong giọng nói mang theo ý mê hoặc: “Nhanh lên.”

“Ồ…” Giang Vãn Ninh đụng đầu vào lòng anh, không chịu nhìn anh: “Anh phiền quá.”

Trước kia nói thích mãi mà cô chưa thấy ngại ngùng bao giờ, nhưng hôm nay đã xác định được tâm ý của Văn Thiệu, Giang Vãn Ninh lại thấy xấu hổ.

Giọng nói của cô nghèn nghẹn, gằn từng chữ một: “Em, yêu, anh, nhất…”

Văn Thiệu nhẹ nhàng cong khóe môi, nhưng vẫn dùng tay nâng mái đầu xù kia lên, để cô đối mặt với mình.

“Phải nhìn anh nói.”

Giang Vãn Ninh “hừ” một tiếng: “Anh học theo cách nói chuyện của em!”

“Ừm, học theo em đó thì sao?” Văn Thiệu vẫn nâng khuôn mặt cô, ý rằng, nếu Giang Vãn Ninh không nói thì sẽ không buông cô ra.

“Em! Yêu! Anh! Nhất!” Giang Vãn Ninh nói lớn tiếng.

“Thế này được rồi chứ?”

Sau khi nói xong, cô chui ra khỏi cánh tay anh, chạy về phòng khách.

Giang Vãn Ninh ngồi trên ghế sô pha uống hai ngụm nước để bình tĩnh lại một chút, rồi bắt đầu dụi mắt.

Văn Thiệu không nhanh không chậm đi ra, ngồi bên cạnh cô.

“Lại làm sao?”

“Vẫn chưa hôn.” Văn Thiệu đưa mặt đến gần.

Giang Vãn Ninh:???

Tự dưng người này được mở huyệt không cần mặt mũi đấy à?

Say cỡ này rồi sao?

Nhưng Văn Thiệu đã chủ động muốn hôn, tất nhiên là Giang Vãn Ninh sẽ không thể từ chối anh được.

Cô tiến tới, hôn mạnh một cái lên mặt Văn Thiệu.

“Thế này được chưa? Anh…”

Còn chưa nói hết lời, một giây sau, Văn Thiệu đột nhiên ép người tới gần, đè cô xuống ghế sô pha. Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, lần này Văn Thiệu hôn rất chậm, rất nhẹ nhàng.

Anh vừa hôn vừa xoa nắn cổ cô.

Giang Vãn Ninh cũng không biết cổ cô có gì hay mà sờ, còn chẳng có thịt nữa, chạm vào chỉ khiến cô tê dại.

Trong chốc lát, cơ thể vốn đang căng thẳng của cô dần thả lỏng, mềm ra như một vũng nước, cô nửa nằm trên ghế sô pha, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của anh.

Văn Thiệu dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, mạnh mẽ xông vào. Nụ hôn của anh không có kỹ xảo gì, nhưng hơn ở sự kiên nhẫn, anh nhẹ nhàng gặm cắn, vuốt ve, thỉnh thoảng còn cọ vào cánh môi cô, động tác cực kỳ mềm mại.

Giang Vãn Ninh nắm bắt mỗi một khoảng trống để hít thở, nhưng từng ngụm không khí tươi mới cũng không thể khiến cô bình tĩnh lại được, ngược lại thì mùi hương trên người Văn Thiệu càng làm cho cô động lòng hơn.

Là mùi hương cô thích, người cô thích…

Bấy giờ, khi được hơi thở của Văn Thiệu bao bọc lấy, ý thức của Giang Vãn Ninh dần trở nên mơ hồ.

Hô hấp bắt đầu không còn nghe khống chế của cô, nhịp tim bắt đầu gia tăng.

Hai tay của cô bám vào bả vai của Văn Thiệu, cuốn lấy cổ của anh, muốn để hai người gần nhau thêm một chút, muốn nụ hôn này sâu hơn, lâu hơn một chút…

Mãi cho đến bây giờ, cô đã bị Văn Thiệu hôn đến mức nằm xụi lơ lên ghế sô pha, thì cô mới hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là “bị người ta hôn đến mức run run chân”.

Cô hận không thể hôn môi với anh cả một ngày một đêm.

“Ưm…” Vô tình Giang Vãn Ninh đã phát ra một tiếng ngâm nga, khiến Văn Thiệu dừng hành động của mình lại.

Nhận ra động tác của anh dừng lại, Giang Vãn Ninh ôm cổ anh, chủ động nâng nửa người trên lên, cọ vào mặt anh.

“Muốn hôn nữa.”

Đôi môi cô hơi chu lên, đuôi mắt hạ xuống, giọng điệu làm nũng.

Văn Thiệu liếm môi dưới, sau đó chống hai tay lên thành ghế sô pha, muốn đứng dậy.

Giang Vãn Ninh không chịu buông tay, ôm cổ anh dùng sức kéo anh xuống.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau, Giang Vãn Ninh ngẩng đầu lên hôn khóe môi anh, giọng điệu vừa yêu kiều vừa mềm mại: “Văn Thiệu…”

Tiếng Văn Thiệu hít thở đầy kiềm chế, giọng nói cũng rất khàn: “Để anh đứng dậy đã.”

Giang Vãn Ninh uất ức nhìn anh, mặc dù không muốn nhưng vẫn chậm rãi buông tay ra, cánh tay treo hờ trên cổ anh.

“Sao anh…” Giang Vãn Ninh nhỏ giọng lầm bầm: “Hôn được một nửa lại ngừng.”

Văn Thiệu mím môi, đột nhiên dán vào người cô.

Giang Vãn Ninh cảm nhận được sự thay đổi ở nơi nào đó, chậm rãi mở to hai mắt ra.

“Sao anh, giữa ban ngày mà sao anh lại, lại…”

Văn Thiệu xoay người ngồi dậy, cảm thấy lời nói này của cô khá thú vị.

Giọng điệu anh bình tĩnh hỏi lại cô: “Việc này mà cũng có thể tích lũy để đến buổi tối hả?”

“Hả? Buổi tối?” Sau khi Giang Vãn Ninh chợt nhận ra thì cô cũng đã ngồi thẳng người dậy, còn né tránh sang bên cạnh, có vẻ hơi bối rối: “Buổi tối không về nhà thì có lẽ, có lẽ không được lắm…”

Cô sợ sáng ngày mai Giang Thành Quân sẽ vác đao đến đây.

Văn Thiệu: …

Anh không có ý này, có điều, đề nghị tối nay không về nhà cũng không tệ.

“Vậy, vậy bây giờ anh, muốn, muốn thế nào?”

Giang Vãn Ninh nuốt nước bọt, ánh mắt lay động, không dám nhìn anh.

“Em vào trong phòng, ở đó có một con thỏ tặng cho em.”

Thỏ?

Sao anh lại nói đến thỏ một cách đầy khó hiểu vậy nhỉ?

Mất một lúc Giang Vãn Ninh mới nhận ra, anh đang muốn đẩy mình ra đấy ư?

À!

Hiểu rồi.

Nhưng mà…

“Hay là đi vào phòng anh đi, thế thì tốt hơn, rèm cửa, rèm cửa phòng khách vẫn chưa kéo lại.” Cô nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất: “Nếu không thì anh vào nhà vệ sinh cũng được, em có thể đeo tai nghe gì gì đó mà?”

Văn Thiệu cau mày, rốt cuộc cô gái này đang nghĩ gì tròn đầu vậy?

Được rồi…

Tránh cho cô đi vào phòng rồi trốn trong đó mãi không chịu ra.

“Ở ngăn cuối của tủ có hai chai nước hoa, cũng là tặng cho em.”

Nói đến chuyện này thì cũng thú vị, rõ ràng hôm đó đã đưa đến đúng người, thế mà Văn Thiệu còn phải ép người của công ty đi đòi lại, lại làm ra chai mới khác.

“Ồ…” Giang Vãn Ninh lấy ra hai chai nước hoa kia, vuốt ve nắp chai: “Lúc sáng anh cũng vừa biết chai do em thiết kế à?”

“Ừm.”

Lúc trước Văn Thiệu không hài lòng với bản thiết kế của công ty, bèn kêu bọn họ tìm người ở bên ngoài.

“Trong công ty có một cô gái là fan của em, nhìn thấy tranh của em trên Weibo.”

Khi đó họ đã nộp cho anh hơn mười bản thiết kế, Văn Thiệu liếc mắt một cái là nhìn trúng kiểu dáng này.

Anh cảm thấy rất giống tòa Phật tháp lục giác ở chùa Thanh Nguyên.

“Anh nhìn thấy tấm ảnh đó thì nghĩ ngay là em sẽ thích thiết kế này.”

Không ngờ lại do chính tay Giang Vãn Ninh vẽ ra.

“Anh cố ý bỏ thêm mùi viên hương xông quần áo của anh vào sao? Khi đó em ngửi thấy còn so sánh nhiều lần với chai mẫu kia nữa, sợ mũi em có vấn đề.”

Giang Vãn Ninh mở nắp muốn xịt một ít, lại bị Văn Thiệu ngăn cản.

Văn Thiệu kéo cô vào lòng, để Giang Vãn Ninh tựa đầu vào người mình: “Đừng nhúc nhích.”

“Làm gì vậy?” Giang Vãn Ninh cảnh giác nhìn nơi nào đó đã bị anh dùng gối ôm che khuất, không dám dựa đầu vào.

“Không phải để em dùng hằng ngày.”

Lúc đi với anh, Giang Vãn Ninh chỉ cần ngửi mùi trên người anh là được.

Văn Thiệu đậy nắp chai nước hoa lại rồi để qua một bên.

“Chờ đến lúc anh đi công tác, hoặc là thỉnh thoảng không ở bên cạnh em thì em hẵng dùng.”

Như vậy thì, cho dù anh không ở bên em, mùi hương này vẫn có thể thay anh bầu bạn với em.