Lần Này Đổi Lại Anh Bảo Vệ Em

Chương 2



...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Sáng ngày hôm sau, khi mọi người còn đang say giấc thì cậu đã tỉnh dậy, đưa tay lên tủ lấy điện thoại, mở ra nhìn xem chỉ mới có 3h sáng mà thôi. Cậu mệt mỏi đặt điện thoại xuống, cố gắng chìm lại vào giấc ngủ, nhưng lăng qua lộn lại một lúc vẫn không thể ngủ được '' Chậc.... Lại dậy sớm hơn gà rồi, trọng sinh vẫn không thoát được à ''.

Cậu ngồi dậy bật đèn, lục tìm trong vali của mình ra ba quyển sách mới, chỉnh độ sáng của đèn cho phù hợp rồi bắt đầu đọc sách.

Lúc trước, cậu vì nhà không có tiền nên đã không thể học lên đại học. Nên vì vậy mà cậu đã phải đi làm, tự kiếm tiền một phần gởi về cho gia đình, phần còn lại thu thập những cuốn sách mà mình thích để đọc. Đó là 1 trong những niềm vui ít ỏi của cậu khi đó, dù cho sau này cuộc sống của cậu tốt lên, cậu vẫn thích dùng tiền mua những quyển sách hay để thời gian rảnh đọc.

Cậu đọc xong 1 quyển sách, nhìn lại đồng hồ cũng đã 7h49p. Nên cậu buông sách xuống, đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Khi thay đồ xong, cậu liền rời phòng bước xuống lầu. Người hầu nhìn cậu, cung kính gọi thiếu gia, sau đó dẫn cậu đến phòng bếp. Trong phòng bếp lúc này, Nam Mộc đã ở đó đợi cậu xuống cùng ăn. Khi anh thấy cậu xuống thì mỉm cười nói '' Em ngủ có quen không ''.

Cậu kéo ghế ngồi xuống rồi trả lời anh '' Vâng, cũng được ạ ''.

Anh giơ tay kêu người hầu đem đồ ăn lên, vừa đợi anh vừa nói '' Vậy em có dự tính gì không, em có muốn học đại học hay không, anh có thể đăng kí giúp em một trường đại học tốt ở đế đô ''.

'' Không cần đâu ạ, em có dự định của riêng mình rồi ''.

Anh nhìn cậu, hơi do dự một lúc mới hỏi '' Em có thể nói cho anh biết dự định đấy không ''.

Cậu nhìn một bàn đồ ăn, bụng cũng đã kêu inh ỏi. Nên cậu nhanh chóng trả lời anh '' Em định vào giới giải trí làm diễn viên '', dù sau lúc trước mình cũng đã trở thành ảnh đế rồi, giờ cũng chỉ có nghề đó kiếm tiền nhiều mà thôi.

Anh kinh ngạc nhìn cậu, rồi nghiêm mặt nói '' Giới giải trí bề ngoài là tuy hào quang là thế, nhưng bên trong lại vô cùng dơ bẩn. Em chắc chắn ''.

Cậu đang ăn nên không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu đáp lấy lệ.

Nam Mộc nhìn cậu, rồi lại như suy nghĩ điều gì. Sau một lúc mới nói '' Vậy tùy em, nhưng nếu có việc gì cần giúp cứ nói với anh. Vào đó đừng để bị ức hiếp ''.

Đôi tay đang gấp đồ của cậu chợt khựng lại, nhưng rất nhanh cậu lại như bình thường '' Được ''.

Khi cậu ăn xong, thì thấy anh đưa một chiếc điện thoại cùng một tấm thẻ đen '' Đây là quà gặp mặt, cùng tiền tiêu vặt một tháng anh cho em. Cứ sài thoải mái, nếu cần thì cứ nói anh ''.

Cậu ăn xong rồi đứng dậy, cũng chẳng giả vờ gì, đưa tay cầm lấy điện thoại cùng thẻ '' Vậy cảm ơn anh, à em ra ngoài đi dạo đây. Tạm biệt ''.

Nam Mộc nhìn cậu rời đi, thì nở nụ cười '' Đúng là không khách sao luôn, haha ''.

Còn cậu bước ra khỏi nhà, dựa trên kí ức lúc trước, tìm đến địa điểm của một trường công lập nổi tiếng trong ngành sân khấu điện ảnh. Cẩn thận quan sát các quán cafe, tìm kiếm một lúc thì cậu đã thấy người mình cần tìm. Đẩy cửa đi vào quán, cậu tìm đại một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, gọi nhân viên cho mình một ly cafe.

Đúng như cậu đoán, khoảng hơn 5p sau, có một người tiến đến bàn cậu chào hỏi '' Xin chào, chị có thể ngồi đây được không ''.

Cậu ngước mặt lên nhìn, thấy người đến chính là cô thì mỉm cười nói '' Được ''.

Cô ngồi xuống, quan sát cậu từ trên xuống dưới, cảm thấy cậu vô cùng hợp mắt mình, nên nhanh chóng vào hỏi thẳng cậu '' Chào em, chị tên là Trần Ly. Chị thấy em rất đẹp, không biết em có hứng thú vào giới giải trí hay không ''.

Nghe cô nói xong, cậu ngước lên nhìn, trên mặt thoáng hiện lên vẻ khó xử. Cô nhìn thấy liền biết mình hơi đột ngột liền kích động giải thích '' À, chị không phải người xấu. Chỉ là chị đang tìm một người phù hợp với chị, vừa hay lại là em nên mới ngỏ ý mà thôi ''.

Cậu xua tay nói với cô '' À thật ra thì em rất muốn làm diễn viên, nhưng em chỉ mới học cấp 3 là nghỉ rồi, còn chưa qua trường lớp đào tạo nữa nên là thôi đi ạ ''.

Cô nghe cô nói vậy thì thoáng hiện lên vui vẻ '' Không sao, chị có thể giúp em mời thầy về dạy dỗ. Em chỉ cần chăm chỉ học hỏi là được ''.

Cậu vờ như đang do dự, rất lâu sau mới phản ứng '' Em có một điều kiện, em không muốn quy tắc ngầm ''.

Cô ngỡ ngàng với lời cậu nói, nhưng rồi lại tỏ vẻ chắc chắn nói '' Việc này thì em yên tâm, chị chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn dơ bẩn này với nghệ sĩ của mình ''.

Cả hai cùng nhau trò chuyện một lúc, khi đôi bên cảm thấy ổn rồi Trần Ly đem bản hợp đồng ra, cậu cũng tiếp nhận từ tay cô. Khi định đặt bút kí thì tay khựng lại, ngước lên nhìn cô nói '' À còn có chuyện này em nghĩ nên nói với chị trước, gia đình em không hòa thuận, có khi sẽ bị liên lụy đến. Còn việc quan trọng là, em.... Thích con trai ''.

Cô bật cười, giơ tay xoa đầu cậu nói '' Gia đình là chuyện nội bộ, tới thì chúng ta nghĩ cách. Còn việc em yêu con trai là chuyện cá nhân của em, chỉ sẽ không quản, nhưng nếu em muốn công khai thì phải nói với chị trước một tiếng. Tự tin lên, thời đại nào rồi mà không dám công khai giới tính của mình. Trong giới giải trí cũng có rất nhiều người như vậy, thành đôi ở đến già cũng có. Vậy nên.... Cứ thoải mái nhá ''.

Cậu được cô an ủi, mọi muộn phiền lúc này đều tan biến đi. Lần này, trên môi cậu mới nở ra nụ cười dương quang chói lọi.

Vừa hay, những người ngồi bàn kế bên chụp được. Nhìn ảnh cậu trong điện thoại, khiến người khác đều khổng khỏi suýt xoa trước vẻ đẹp diễm lệ ấy '' Đẹp thật ''. Cô muốn những người khác cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp này, nên đã đăng lên mạng.

Còn người đẹp này lại không hay biết gì, kết thúc cuộc trò chuyện xong liền đến một quán cafe quen thuộc lúc trước, tiến thẳng vào bên trong. Tìm vị trí yêu thích của mình, lấy ra một quyển sách đem theo lúc sáng ra, gọi thêm ly cafe rồi yên tĩnh đọc sách.

Ở một nơi nào đó, trên cao tầng của một tập đoàn lớn mạnh. Bên trong có hai người đang đối thoại về việc gì đó, nhưng khi nói đến việc giảm lãi xuất thì tổng tài đó tức giận đập bàn nói '' Nếu có bấy nhiêu việc mà các người làm cũng không được, thì ngay lập tức đến phòng nhân sự đi. Đừng ở đây mà phạm 3 lần trong cùng một lỗi, hiểu hay không ''.

Cô trợ lý vô cùng run rẫy, cuối gầm mặt xuống mà toát mồ hôi lạnh, cô liên tục nói lời xin lỗi. Rồi nhanh chóng đem bản kế hoạch về sửa chữa.

Cô ra tới ngoài rồi mà đôi tay vẫn không ngừng rung rẫy, trong lòng cô nghĩ đúng thật là đáng sợ mà. Có gương mặt đẹp như vậy, nhưng tại sao tích cách lại lạnh nhạt cùng đáng sợ đến thế chứ.

Cô đứng đó hít hơi thật sâu mới ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng mặt thư ký của tổng tài '' Anh cẩn thận nha, tổng tài đang tức giận ''.

Thư ký khó hiểu nhìn cô '' Lại làm gì để lão tổ tông đó giận rồi ''.

'' Phạm 3 lần cùng một lỗi ''.

Thứ ký nhìn cô cười trừ '' Vậy thì may cho cô rồi, thường ngày như vậy thì đã bị đuổi từ lâu rồi. Haizzz... Thôi không nói nữa, cố gắng lên ''.

Anh đẩy cửa bước vào, thấy vị tổng tài của mình đang trong giờ làm việc lại thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì chỉ lắc đầu nói '' Sếp, lại đi quán đó à ''.

( Người được gọi là tổng tài này tên là Dạ Huyền, người được mệnh danh là con cưng của trời. Vừa tài giỏi, gia thế lớn, chỉ mới hơn 24 tuổi đã nắm giữ tập đoàn lớn mạnh nhất nước A, đặc biệt lại có một gương mặt vô cùng đẹp, từng góc cạnh hoàn hảo. Nhưng tích cách phải nói là không theo lẽ thường, luôn cho người khác cảm giác áp bức).

Dạ Huyền không trả lời hắn, chỉ nhanh chóng thu dọn xong, liền cất bước mở cửa ra về. Lái xe đi qua con đường quen thuộc, tìm đến một quán cafe cách trung tâm không xa. Vừa mở cửa bước xuống, anh đã nhìn thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc bước ra khỏi quán, anh không dám tin mà dụi mắt rất nhiều lần, xem xem mình có bị hoa mắt không.

Còn Nam An khi đọc xong quyển sách, nhìn ra ngoài thấy trời đã chuyển mây đen. Liền quyết định trở về nhà sớm, nếu không mưa xuống lại khỏi về.

Khi cậu bước ra khỏi cửa, đi được vài bước thì nghe có người kêu tên mình '' An An... ''.

Cậu quay đầu lại nhìn, thì thấy một người đàn ông rất đẹp, nhìn rất quen nhưng nhất thời lại không nhớ ra được, chỉ đứng tại chỗ nhìn người đó.

Cậu đợi một lúc vẫn không thấy anh nhúc nhích, nên cậu nghĩ chắc là nhầm người, định quay lưng đi. Nhưng chưa được 2 bước thì cậu cảm nhận được bàn tay mình đã bị ai đó nắm rất chặt, chặt đến mức cậu cảm thấy rất đau.

Quay đầu lại định mắng người thì lại thấy người lúc nãy, đang định nói thì thấy mắt anh ngắn lệ, tay đang nắm cậu lại vô cùng siết chặt, miệng thì cứ lấp bấp lặp lại câu '' Đừng đi, đừng đi mà ''.

Cậu bị nắm đau nên khó chịu, định vùng ra thì bất ngờ bị anh siết chặt thêm. Thấy vậy cậu ra sức vùng vẫy nhưng lại không hề hắn gì. Chậc... càng nhúc nhích, đôi tay nắm cậu càng siết chặt hơn.

Một lúc lâu khi cảm xúc đã bình ổn, anh mới buông cậu ra. Lên tiếng nói '' Xin lỗi, là bệnh cũ tái phát. Tôi không cố ý ''.

Cậu hất tay anh ra, Nhìn anh đem gương mặt đẹp ngời ngợi đó ra để xin lỗi, cậu càng cảm thấy tức giận hơn. Một cước đá thẳng vào bụng của anh nói '' Đồ thần kinh, đúng thật là ra ngoài không coi ngày hay sao không biết nữa ''.

Một mạch bỏ đi không thèm quay đầu nhìn anh lấy một cái.

Còn anh bị đá một cước lại không tức giận, trên mặt chỉ có vui vẻ mà thôi, giống như một đứa trẻ đã tìm lại được thứ mình yêu thích đã đánh mất '' An An.... Cuối cùng em cũng xuất hiện rồi, lần này anh nhất định sẽ không để mất em nữa. ''.