Lần Nữa Lại Yêu

Chương 18: Đành như thế thôi



Trong lòng tựa hồ có bão, Gia Hiên sợ....cô sợ bốn bức tường câm lặng ngày cuối tuần. Chợt nhớ đến cái hẹn với Tâm Hiếu, cô mỉm cười rồi trở dậy và sửa soạn. Trong ánh nắng yếu ớt của mùa đông, cô thấy anh ngồi thả lỏng trên chiếc Sh màu đen, trầm lặng. Người đàn ông này dù ở bất kỳ nơi chốn nào cũng khiến người ta có cảm giác anh rất cô đơn! Phải có bao tình yêu để khiến một người đàn ông như vậy từ chối lần nữa lại yêu hết lần này đến lần khác? Hoá ra có thứ tình yêu được gọi là mãi mãi đó thôi? Hay đơn thuần đó chỉ là cách người ta đặt tên cho nó còn sự thực thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ nhất lòng mình? Sau khi ly hôn, sự tin tưởng trong cô đã không còn như lúc trước. Cô hoài nghi với tất cả, với chính cuộc sống này, và với chính con người của cô.

Mỉm cười với Gia Hiên, Tâm Hiếu quay đầu xe và khẽ nói:

“ Hôm nay thời tiết rất ủng hộ chúng ta đúng không? Cũng lâu lâu rồi anh mới thấy nắng buổi sớm.”

Gia Hiên lại gần anh rồi cười đáp lại:

“ Dạ. Anh chờ em lâu chưa?”

Anh lắc đầu rồi đưa mũ bảo hiểm cho cô. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đường Phạm Hùng đi theo hướng Xuân Thuỷ - Cầu Giấy và quặt lái sang Kim Mã. Hiên không nhớ ai đã từng nhắc cho cô về Kim Bạch Vạn nhưng cô vẫn chưa bao giờ đặt chân tới đây. Tiếng điện thoại đổ chuông trong túi xách. Số của mẹ cô:

“ Hiên à. Hôm nay chú thím mời nhà mình đi ăn. Con có bận gì không về nhà cùng đi với bố mẹ!”

“ Dạ. Con đang đi gặp bạn. Lúc khác con về nhà sau vậy! Mẹ cho con gửi lời hỏi thăm chú thím.”

Trong tiếng gió đông đang ù ù bên tai, cô nghe thấy Tâm Hiếu nói vọng lại:

“ Có phiền em không?”

“ Dạ không. Phiền gì đâu ạ. Em còn cảm ơn anh không hết ấy chứ! Bố mẹ em sợ em buồn nên gọi về ăn cơm cùng thôi ạ.”

Đôi bàn tay nhỏ xinh đút vào túi áo dạ đơn giản, không kiểu cách. Điểm nhấn duy nhất của chiếc áo là chiếc đai ngang eo thắt chặt làm tôn dáng của Gia Hiên. Giữa dòng người đang qua lại cô vô tình trở thành một điểm nhấn vô cùng nổi bật. Quần Jeans sáng màu, áo choàng đỏ và bốt cao. Ánh mắt hờ hững nhìn chậu cúc tây trước cửa Kim Bạch Vạn. Tâm Hiếu gửi xe xong vội trở ra, trầm giọng anh nói với cô:

“ Sao em không vào trong trước. Đứng ở đây hít bụi à?”

Gia Hiên ngượng ngùng:

“ Em chờ anh. Em sợ vào một mình không biết gì quê lắm!”

Không gian của Kim Bạch Vạn khiến Gia Hiên tưởng như mình đang dùng cơm ở Trung Quốc chứ không phải Việt Nam. Nghe nói ông chủ quán này là một người Hoa, cách bài trí những chiếc bàn ăn theo phong cách cổ xưa, những bức trướng được thêu nổi chữ Nho mà cô không thể hiểu hết nghĩa. Như đứa trẻ lần đầu bước chân tới trường mầm non, ánh mắt Gia Hiên nhìn kỹ từng chi tiết nhỏ nhất. Tâm Hiếu lật menu rồi gửi lại thực đơn cho nhân viên và gọi món. Anh cười với Hiên:

“ Cả tuần chắc là em đều ăn thịt rồi, nên anh toàn gọi những món thanh đạm, nhẹ nhàng. Trước đây anh từng đi công tác ở Trung Quốc, khi về đã rất nhớ mùi vị của xá xíu và há cảo nơi ấy. Không biết quán này làm có ngon không nữa. Nhưng mình cứ dùng thử được không?”

Hiên gật đầu với anh, hài bàn tay của cô khẽ chà xát vào nhau để thôi buốt giá. Cô tròn mắt nhìn nhân viên bày món. Tâm Hiếu chỉ cười rồi gắp thức ăn cho cô. Những cử chỉ quan tâm của anh khiến người ta thấy vô cùng ấm áp...Khẽ cắn nhẹ miếng màn thầu vẫn còn nóng, nhấp môi ngụm trà hoa cúc rồi cô nhìn anh:

“ Có phải người tốt luôn chịu thiệt thòi đúng không anh?”

“ Sao em lại nói thế?”

“ Vì em thấy anh rất tốt. Tự nhiên em nghĩ không hiểu vì sao chị kia lại không chọn anh. Em thấy buồn cho anh cũng là buồn cho chính mình nữa!”

Anh chỉ cười rồi gẩy đũa, khẽ trả lời:

“ Em ăn đi. Đừng nghĩ quá nhiều, sẽ chóng già. Cuộc đời tươi đẹp. Tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong số đó mà thôi!”

Khi bữa ăn của họ vẫn đang tiếp tục, thì Tâm Hiếu bỗng sựng đôi tay cầm đũa khi ánh mắt anh nhìn thấy người vừa bước vào. Đặt đôi đũa xuống rất nhẹ, anh đứng dậy cúi đầu chào người đang bước về gần mình:

“ Cháu chào cô chú. Cô chú cũng tới đây dùng cơm ạ?”

Gia Hiên chưa kịp quay lại nhìn thì giọng nói của người đàn ông sau lưng cô khiến cô giật mình. Giọng nói ấy đã quá quen thuộc với cô suốt 27 năm qua. Người đó, là cha cô! Ông Gia Lân gật đầu cười với Tâm Hiếu:

“ Không nghĩ người trẻ cũng tới đây. Chắc dùng cơm với bạn gái hả? Cháu cứ tự nhiên.”

Gia Hiên khẽ đứng dậy, cô mím môi và cúi đầu khẽ gọi:

“ Ba. Mẹ. Chú thím.”

Tâm Hiếu thoáng ngạc nhiên nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười và khẽ nói:

“ Cháu không biết em Hiên là con gái chú.”

Mẹ Gia Hiên nhìn Tâm Hiếu và thầm đánh giá, bà khẽ động tay chồng và dịu dàng:

“ Thôi, chúng ta qua bên kia dùng cơm. Để cho bọn trẻ tự nhiên. Lúc nào rảnh cháu nhớ tới nhà cô chơi.”

Tâm Hiếu gật đầu vâng dạ với người lớn. Mãi đến khi bố mẹ Gia Hiên đã an vị xuống một chiếc bàn cách đó khá xa, anh mới nhìn Hiên cười:

“ Không nghĩ em là con gái của chú Lân.”

“ Em cũng ngạc nhiên lắm. Không nghĩ anh quen bố mẹ em. Sao từ trước tới giờ em không gặp anh nhỉ?”

“ Anh tới nhà em chơi luôn đấy. Nhưng thực ra toàn đi cùng sếp.”

Cười đầy ngại ngùng, anh hắng giọng rồi tiếp tục:

“ Liệu anh có khả năng được gọi đến và được bố em cho một cục tiền rồi nói: “ Cậu hãy rời xa con gái tôi. Người như cậu không thích hợp để có thể đặt chân vào nhà tôi”.”

Gia Hiên bật cười, cô khẽ nói:

“ Bố em sẽ nói thế này: “ Chú rất quí con. Chú rất mong con có thể làm con rể của chú. Thằng lớn nhà chú xác định ở Mỹ không về, nên con và con gái chú nếu xác định thì hãy dọn về đây sống cùng chúng ta”.

Tâm Hiếu nghiêng đầu dò hỏi cô:

“ Thật sao? Vậy anh phải bám em ngày càng nhiều hơn mới được!”

Cô lắc đầu rồi lại động đũa vào những món Tàu trước mặt. Thực ra trước đây khi kết hôn bố cô đã từng nói những lời đó với Hải Minh, song anh kiên quyết muốn có một cuộc sống riêng. Và hơn nữa gia đình anh càng không bao giờ cho phép con trai họ tới ở rể nhà vợ. Bố mẹ cô đã từng tin yêu anh ta thế nào Gia Hiên đều hiểu rất rõ. Có lẽ anh ta thật sự đã từng làm rất tốt bổn phận của một người con rể đối với bố mẹ cô, thậm chí anh ta còn làm công việc quan tâm hỏi han tới bố mẹ tốt hơn cả anh trai cô! Phải chăng vì đặt quá nhiều niềm tin và hy vọng vào anh ta nên khi hay tin cô đã ly hôn, bố cô vô cùng thất vọng và căm phẫn?

.........................................

Thái Văn xỏ tay vào chiếc áo Vets rộng rồi bước chân ra khỏi nhà! Một chiều thứ bẩy cô đơn hơn bao giờ hết. Bước chân anh lạc lối tới Yersterday. Những trang giấy vẫn thơm mùi vani nhè nhẹ, những dòng chữ hoàn toàn cô đơn, co mình trong không khí của mùa đông đang đến. Cô đã không còn đến đây như những ngày trước. Anh biết! Nhưng điều đó đâu còn quan trọng khi thật sự anh đã biết cô là ai! Tình cảm của anh dành cho cô ngày một lớn, nhưng điều đó đồng nghĩa với áp lực anh tự tạo cho mình cũng tỷ lệ thuận với tình cảm đã bỏ ra. Bởi yêu một người con gái từng bị thương tổn do tình yêu mang lại, điều Thái Văn cần đó là thời gian và kiên nhẫn. Anh có thể chờ.....chờ cho đến khi cô quên đi những nỗi đau mà Hải Minh mang lại, chờ cho đến khi cô có thiện cảm và nuôi dưỡng tình yêu với anh. Nhưng anh sợ, trong khoảng thời gian anh chờ đợi cô thì cô sẽ ngã vào vòng tay của một người đàn ông khác. Là anh không có niềm tin vào bản thân hay bởi vì tình cảm vốn quá đỗi mong manh nên bàn tay anh cố với chỉ càng nhận ra khó nắm giữ vô cùng? Từng nét chữ của anh viết nhanh xuống dưới:

“ Đôi khi, anh ước ao rằng em ở cạnh anh lúc này để anh hiểu mình vẫn còn một điểm tựa ở đâu đó xung quanh. Em ở đâu?”

Tai đeo chiếc headphone cắm vào Ipod, bước chân Văn rời khỏi Yesterday tìm về khu nhà quen thuộc. Khoảng không gian tĩnh mịch, khoảng trời đã chuyển sang tông màu tối từ lúc nào không hay, cố gắng tìm một ánh sao le lói nhưng chỉ là vô vọng. Chẳng hiểu vì sao lòng chất chứa muộn phiền, vô tình những câu hát của Quốc Minh trong “Đành như thế thôi” vang vọng bên tai đã làm anh chìm đắm trong những vết thương lòng không tài nào thoát ra nổi. Hoá ra cô đơn vô cùng đáng sợ, nó có thể khiến một người đàn ông vui vẻ thường ngày trở thành người đa sầu, đa cảm lúc nào không hay! Bước chân chậm lại, anh nhìn thấy cô đang cười với một người đàn ông khác ngay chính trên con đường về nhà mình. Dưới ánh đèn của khu chung cư, anh thấy núm đồng tiền của cô lộ rõ, những sợi tóc thơm mùi oải hương đang thả bay. Phải chăng điều anh lo lắng đã vô tình thành sự thật?

Gia Hiên vẫy tay với Hiếu, cô đang định quay người bước vào khu nhà thì thấy Văn. Mỉm cười với anh, cô khẽ nói:

“ Anh...”

Hờ hững, những bước chân chậm lại, tháo bỏ chiếc headphone, anh trầm giọng đáp lại cô:

“ Ờ. Hôm nay em có hẹn à?”

Cánh cửa thang máy mở ra, họ cùng bước vào, không khí chật hẹp khiến Văn vô cùng ngột ngạt. Gia Hiên vẫn tự nhiên nói cười:

“ Lần trước ở nhà anh, chị Nguyễn nói giới thiệu bạn chị ấy cho em, không ngờ chị ấy nói là làm! Em có gặp anh ấy mấy lần nhưng tới tận hôm nay đi ăn vô tình gặp ba mẹ em mới biết, đều là người quen cả! Anh bảo thế có tình cờ không?”

Văn vẫn lạnh lùng, anh chỉ à, ừ với cô. Gia Hiên khẽ cúi đầu và nói tiếp:

“ Chuyện đêm qua em xin lỗi! Em không biết anh ta lại đến tìm em!”

Cô khẽ ngẩng đầu lên thấy Văn vẫn thất thần, anh vẫn im lặng không nói điều gì. Gia Hiên khẽ lay tay anh và gọi:

“ Anh Văn. Anh không khoẻ à? Anh sao thế?”

Thái Văn lấy lại bình tĩnh, anh khẽ nói:

“ Anh không sao.”

Tiếng thang máy mở ra, bước chân về căn nhà quen thuộc bỏ rơi ánh nhìn của Hiên ở phía sau. Cánh cửa đóng lại, Thái Văn dựa người vào vô thức. Anh không biết mình đang làm sao nữa...Nghe tiếng cô cười nói về một người đàn ông khác, tự nhiên anh thấy một khoảng cách vô hình giữa cô và anh. Có phải với cô ấy anh vẫn chỉ là một anh hàng xóm không hơn? Lục tìm chiếc zippo, tự châm cho mình một điếu Mild Seven, hơi thuốc phả. Khẽ ho vài tiếng, lại tiếp tục rít từng hồi để cố gắng trấn tĩnh lại suy nghĩ của bản thân mình. Khung cửa sổ lộ thiên trong phòng khách vẫn không hề đóng lại, những cơn gió thổi tung rèm cửa màu xanh dương bay bay. Người đàn ông độc thân đắm mình trong khoảng không sẫm tối của căn phòng. Thứ ánh sáng duy nhất thuộc về nơi đây chỉ là ánh đỏ lập loè của đầu lọc thuốc đang hút dở. Tiếng chuông cửa vô tình không ngừng kêu bên ngoài. Thẫn thờ với tay lên công tắc điện, anh mở cửa chỉ là không ngờ người đứng ngoài đó là cô....

( Còn tiếp)