Lần Nữa Lại Yêu

Chương 2: Giấc mơ rồi sẽ thành hiện thực, nhưng ác mộng thực chất cũng là những giấc mơ...



Hà Nội vừa vào thu, tiết trời vẫn còn hanh hao khó chịu. Tiểu Nguyễn nhăn mặt trước cái nắng cuối chiều trước cổng trường mầm non, đón con rồi cô về thẳng nhà mình. Vừa xuống xe, Bim Bim đã reo lên:

“ A. Chú Phillip. Chú còn nợ con 20 tập Doremon!”

Cái mặt anh xị xuống rồi trừng mắt với bé con:

“ Quỉ sứ. Phải gọi là ba, là ba nghe chưa? Ba chờ hai mẹ con đã được gần nửa tiếng rồi đấy! ”

Bim Bim chu môi làm nũng:

“ Nhưng mẹ dặn con chỉ cần trước mặt người khác mới phải gọi chú là ba mà!”

Phillip xoa đầu con rồi nghiêm khắc dặn:

“ Từ nay, dù ở bất kỳ đâu cũng phải gọi là ba nghe chưa? Không nhỡ may con quên thì sao?”

Tiểu Nguyễn xách theo chiếc bao lô nhỏ xinh của con gái xuống xe và bước về phía bọn họ. Nhìn anh, cô nói:

“ Cơn gió nào lại thổi anh về nhà vậy?”

Dang đôi tay rộng ra ôm cô, anh khẽ cười:

“ Vợ yêu, anh về nhà với em đây!”

“ Làm ơn. Đừng nói chuyện buồn nôn như thế được không? Nhà vệ sinh còn xa lắm!”

Khuôn mặt anh lại xầm xì, bế theo bé con chờ cô mở cửa, họ cùng bước vào nhà. Cao giọng Tiểu Nguyễn nói với con:

“ Hoài Thư, con đi tắm trước đi! Mẹ chuẩn bị nước nóng cho con rồi đấy!”

Nói rồi cô ngồi xuống sofa chống tay nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh hiểu rằng cô đang chờ anh nói, vẫn khuôn mặt đưa đám ấy Phillip ngẩng đầu nhìn Tiểu Nguyễn. Ánh mắt có chút ai oán, anh ngồi xê dịch lại gần cô rồi nói bằng âm mũi:

“ Cho anh mượn vai em được không Nguyễn?”

Cô đưa tay ra rồi ôm anh vào lòng như một người mẹ ôm cậu con trai đã lớn! Cô biết anh đang buồn, mà chuyện buồn đó chắc chắn thuộc phạm trù tâm lý. Phillip không phải một người đàn ông bình thường, Tiểu Nguyễn hiểu rất rõ điều đấy....vì vậy mà anh rất yếu đuối! Thậm chí còn yếu đuối và dễ bị tổn thương hơn cô! Nghẹn ngào, anh nói:

“ Anh và anh ấy chia tay rồi...Bọn anh...thật sự không thể nào tiếp tục. Anh ấy nói rằng anh ấy cần một tương lai, anh ấy nói rằng anh ấy phải về Pháp!”

Khẽ vỗ nhẹ vào vai anh, cô vẫn im lặng để anh nói.

“ Nguyễn. Vì sao lại bất công như vậy? Giá mà anh có thể như em thì tốt biết bao!”

Tiểu Nguyễn thấy lòng trùng xuống, giọng cô buồn buồn, cô nói:

“ Như em thì có gì mà tốt hả Phillip?”

“ Em có một cuộc sống tự do, không ràng buộc cũng chẳng cần phải để ý người khác nghĩ về mình như thế nào. Thật đáng để người ta ngưỡng mộ, không đúng sao?”

“ Anh biết không, mẹ em từng nói rằng: “Mỗi nhà có một quyển sách khó đọc!”. Đừng ngưỡng mộ em, chẳng có ai là vừa lòng với tất cả! Em thật sự đang rất muốn được ràng buộc. Lúc buổi chiều, khi nhìn những người phụ nữ khác nhanh chóng chạy xe về phía chợ mua thức ăn rau cỏ, em rất ngưỡng mộ họ. Bây giờ anh có thể buồn. Nhưng rồi anh sẽ lại tìm được một người khác tốt hơn, quan tâm tới anh hơn anh ta. Anh buồn...khiến em không vui!”

Đôi mắt khép hờ, bàn tay vẫn không ngừng vỗ về anh, cô cười khổ và nói tiếp:

“ Anh biết không, đã có một thời em từng tin rằng mình rất hạnh phúc, mọi chuyện đều như ý muốn. Ngay cả lúc người thân rời xa, dù đau khổ bao nhiêu thì em vẫn cảm thấy mình may mắn. Chỉ có thể nói, khi đó em quá ngây thơ, cứ nghĩ dù cuộc đời có thay đổi thế nào đi nữa, cũng không bao giờ nghĩ rằng em sẽ thay đổi giống như bây giờ.”

Đôi mắt sọng đỏ của Phillip rời khỏi vai Tiểu Nguyễn, ngước nhìn cô, anh hỏi:

“ Chẳng lẽ bây giờ em không cảm thấy mình hạnh phúc nữa sao?”

Tiểu Nguyễn bị bộ dạng nhếch nhác của anh làm cô bật cười. Suy nghĩ một lát, cô nói:

“ Có chứ. Có lúc em vẫn thấy mình hạnh phúc. Nhưng thứ hạnh phúc ấy không còn giống như trước đây nữa! Nếu như chưa bao giờ trải qua đau khổ thì hạnh phúc sẽ thật đơn thuần. Anh cũng sẽ hạnh phúc thật sự chứ không phải cố tỏ ra hạnh phúc để bất kỳ người nào cũng có thể hòai nghi niềm hạnh phúc của anh. Tất nhiên là không muốn, nhưng nếu đến một ngày nào đó, những hạnh phúc hiện tại bị thay thế bằng sự đau khổ, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc không bao giờ là vĩnh hằng … và chỉ những người nào đã đi qua nỗi đau sẽ cảm thấy hoài nghi hạnh phúc mà mình đang có...”

Bim Bim bước ra thấy hai người lớn đang ngồi kề vai và thủ thỉ. Cảnh tượng này bé con thực sự chưa được thấy bao giờ! Tiếng hoạ mi véo von:

“ Ba mẹ, con đói!”

Lúc này hai người họ mới để ý cô công chúa đang đứng nhìn họ rất chăm chú. Tiểu Nguyễn vẫy tay gọi con lại rồi dịu dàng:

“ Hôm nay cả nhà mình cùng ra ngoài ăn được không?”

Phillip đứng dậy, anh gật đầu:

“ Đợi anh đi rửa mặt và thay đồ đã.”

Đang định bước về phòng tắm, anh liền quay đầu lại nhìn Tiểu Nguyễn:

“ Ăn ngoài cũng được. Nhưng em có thể vì thể diện của anh mà mặc tử tế được không?”

Thở dài, lúc này cô mới để ý hoá ra mình đang mặc quần áo ngủ từ lúc đi đón con. Bĩu môi nhìn về phía anh rồi cô cũng đứng dậy.

........................................

Hoàng cho xe dừng lại trước khu chung cư của em trai. Đỡ vali trên tay Văn, anh cùng cậu bước vào thang máy. Đánh giá một hồi, những ngón tay lướt nhanh qua chiếc kệ gỗ. Mỉm cười, Thái Văn lên tiếng:

“ Rất sạch. Xem ra anh đã bỏ không ít công sức và tiền của để trang hoàng cho tổ ấm của em! Cảm ơn nhé.”

Hoàng vớ được chiếc gối tựa trên sofa liền ném về phía em trai và cao giọng:

“ Biến. Tao đâu rỗi hơi. Là công ty họ làm hết!”

Bắt đồ một cách thành thục, nhìn anh trai mình rồi Văn cười lớn:

“ Bây giờ đi ăn cơm được không? Thức ăn trên máy bay em không tài nào nuốt nổi. Dạ dày biểu tình rồi này!”

Bàn tay đang cắt bít tết của Phillip khẽ dừng lại, ánh mắt anh tập trung vào bóng dáng hai người đàn ông đang bước vào Seoul Garden. Tiểu Nguyễn thấy lạ liền gặng hỏi:

“ Sao vậy?”

“ SF của em cũng tới đây kìa, còn đi cùng một chàng trai....rất được!”

Tiểu Nguyễn ngoái đầu nhìn theo hướng mà Phillip chỉ, Bim Bim thấy vậy cũng nhìn theo mẹ. Nhỏ giọng, con bé gật gù nói:

“ Mẹ ơi, con chạy ra với ba được không?”

Nhìn con âu yếm, cô gật đầu và dặn:

“ Nhớ hỏi chú Văn xem quà của cháu đâu nhá!”

Không tránh được tò mò, Phillip quan sát Tiểu Nguyễn sau đó lại nhìn về người đàn ông ở phía xa:

“ Người đi cạnh anh ta là ai vậy?”

“ Em trai anh ấy. Mới từ Mỹ về. Kiến trúc sư tài năng! Sao? Anh thích à?”

Thẳng thắn gật đầu. Ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối:

“ Thượng Đế thật không công bằng. Giá mà biết trước có người đẹp trai đến vậy xuất hiện, anh đã mặc áo sơ mi chứ sẽ không mặc T-shirh có hình Mickey Mouse! Lạy chúa!”

Nhún vai, Tiểu Nguyễn lại chú tâm vào đĩa spaghetti của mình. Không cam lòng, anh lên tiếng:

“ Mình có thể cùng qua đó ăn với bọn họ được không? Được không Nguyễn?”

Chép miệng, cô lừ mắt với anh:

“ Anh không thấy rất vô duyên à? Em không có hứng. Nếu thích thì anh đi mà qua đó. Em ăn một mình cũng được!”

“ Thôi mà. Anh xin lỗi. Vợ à, vợ ơi...vậy thì lúc nào đó em có thể hỏi giúp anh xem em trai sf của em có hứng với đàn ông không giúp anh. Được chứ?”

“ Phillip, em xin anh đấy. Để em nuốt trôi bữa cơm này được không?”

Mặt anh sầm lại, phụng phịu không khác gì đứ trẻ con. Ai dám bảo đây là giám đốc một bệnh viện danh tiếng, người hàng ngày cầm dao mổ cơ chứ? Không nỡ lòng nào, Tiểu Nguyễn đành miễn cưỡng nhận lời đề nghị của anh.

Hoàng bế con gái lên rồi nhìn theo hướng tay Bim Bim chỉ. Anh thấy rất rõ hình ảnh vợ chồng cô đang ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp dùng bữa. Thằng Việt Kiều đó anh có gặp vài ba lần nhưng chẳng thể nào ưa. Cái cách nói chuyện kiêu ngạo của anh ta đã khiến anh không tiêu hoá nổi. Nhiều tiền thì ngon àh? Cười nhạt, anh sải bước cùng em trai về bàn của mình...chỉ không nghĩ khi anh ngồi chưa được lâu thì vợ chồng họ sánh đôi bước tới. Văn thấy Tiểu Nguyễn liền đứng dậy và chào theo đúng chất Tây.

“ Càng ngày em càng đẹp. Giá mà em chưa có chồng có phải tốt không?”

Cười ngọt ngào, cô nói:

“ Châm ngôn sống của em đó là chồng bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành chồng cũ....Lúc nào rảnh, anh nhớ ghé qua nhà em chơi nhé.”

Ngừng một lát, cô tiếp tục:

“Đây là chồng em, Phillip Trần.”

Phillip lịch sự đưa tay ra với Văn, ánh mắt anh nhìn cậu ta đắm đuối. Tiểu Nguyễn thấy sóng ngầm nổi lên liền nhanh chóng thay đổi cục diện, khoác tay chồng rất tự nhiên và véo mạnh vào bắp tay anh. Hiểu ý cô, Phillip buông bàn tay của người đàn ông đẹp trai trước mặt ra, sau đó tự giới thiệu:

“ Rất vui được gặp anh. Hy vọng anh dành chút ít thời gian tới thăm nhà chúng tôi!”

Nói rồi anh quay sang Hoàng:

“ Thật trùng hợp, không nghĩ là anh cũng tới đây dùng bữa.”

Hoàng lịch sự gật đầu cười đáp lễ. Tiểu Nguyễn cúi đầu nhìn con âu yếm:

“ Tối nay con ở chỗ ba được chứ? Mẹ phải về viện.”

Sau đó cô quay sang Hoàng:

“ Không phiền anh chứ?”

Hoàng đáp lại cô vô cùng trìu mến:

“ Em bận thì cứ đi đi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng làm việc quá sức. Con cứ để anh lo.”

“ Vậy không có việc gì vợ chồng em xin phép đi trước.”

Văn vẫy tay với Tiểu Nguyễn rồi ngồi xuống tiếp tục dùng bữa. Bước chân xa dần, Phillip mới ghé sát tai Tiểu Nguyễn thì thầm:

“ Em biết không, da mặt anh ta còn mịn hơn cả con gái. Trời ạ. Em không tưởng tượng được bàn tay anh ta mềm đến cỡ nào đâu! Em có thấy hương nước hoa trên người anh ta không? Gucci Pour Homme II đó! Trời ạ. Quyến rũ kinh điển!”

“ Ôi, làm ơn, anh có thể đừng nói những chuyện đó với em không? Sởn hết cả da gà rồi này. Em sẽ hỏi anh ta có phải cùng loại với anh không? Ok!”

“ Ok. Ok!”

.......................................

Ánh hoàng hôn đã khuất cuối con đường từ rất lâu rồi mà Gia Hiên vẫn không hay. Cô như một người mất hồn, những bước chân lạc lõng. Cười chua chát, chẳng phải cô đang đi lại con đường về ngôi nhà cũ hay sao? Quay đầu lại thôi, căn nhà ấy đã sang tên đổi chú rồi. Nhà của cô giờ ở một nơi khác....Mệt nhoài với đống đồ chất đầy ở phòng bảo vệ của khu nhà mới, nhìn ông chú bụng béo hiền lành, cô cười ái ngại:

“ Thật xin lỗi chú, tại hồi sáng cháu bận quá nên giờ mới có thể tới lấy được.”

“ Không sao. Không sao. Cô mới đến phải không?”

“ Dạ. Cháu mới nhận nhà chiều qua nhưng vẫn chưa lên xem được!”

“ Thế cô ở tầng bao nhiêu vậy? Để tôi gọi người mang giúp cô. Chứ mình cô sẽ vất vả đấy.”

“ Dạ thôi không cần đâu ạ. Cháu ở tầng 7.”

Mỉm cười nhìn ông chú tốt bụng rồi cô bắt đầu xắn tay vào dọn đồ. Cho tới lúc mang được hết đống đồ ấy lên cũng là lúc gần 10h tối. Căn hộ được thiết kế để dành riêng cho những người độc thân, từ sofa, kệ bếp, tủ tường rồi tất cả các vật dụng cơ bản đều là do bên công ty sắp xếp. Hiên cảm thấy rất ưng ý. Màu rèm cửa cô cũng rất ưng. Chẳng còn sức lực để tiếp tục làm gì, cô ăn tạm gói mì sau đó ngả mình xuống chiếc giường mới và thiếp đi! Trong giấc ngủ sâu ấy hình ảnh Hải Minh cứ lởn vởn đâu đây. Cô thấy rất rõ nụ cười của anh thời sinh viên, anh đã từng nắm tay cô và nhìn cô âu yếm, cô còn thấy cả lúc họ trong bộ đồ cưới khoác tay nhau cúi đầu chào hỏi mọi người...cuối cùng cô thấy rất rõ khuôn mặt ấy nựng một đứa trẻ trong tay và đứng cạnh cô gái khác rồi lạnh lùng quát nạt cô: “ Không hiểu vì sao tôi lại ngu ngốc lấy một người như cô. Cô làm ơn buông tha cho tôi.”

Gia Hiên giật mình tỉnh dậy, người cô ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác tủi thân và đau đớn dâng lên trong lồng ngực. Cô oà khóc. Hai bàn tay ôm mặt và nức nở cả đêm. Cô nhớ tới ngày còn nhỏ vẫn thường mơ về hoàng tử và công chúa. Mẹ đã từng nói với cô rằng: giấc mơ rồi sẽ thành hiện thực, nhưng mẹ quên đã dặn cô một điều ác mộng thực chất cũng là những giấc mơ...!

( Còn tiếp)