Lần Theo Quỷ Án

Quyển 4 - Chương 51: Phân tích tình hình vụ án



Mà hắn không biết là, ngay sau khi hắn rời đi, Thẩm Nghiêm trong phòng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, nhìn rất lâu... rất lâu...

Chương 51: Phân tích tình hình vụ án.

Thẩm Nghiêm vừa về tới cục cảnh sát, liền bị cục trưởng gọi vào văn phòng. Sau khi Thẩm Nghiêm vào cửa Vương trưởng liền hỏi: "Tên khốn kia lại gây án?"

Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Người bị hại tử vong tại chỗ."

Nghe thấy Thẩm Nghiêm trả lời, Vương trưởng lần thứ hai nhíu mày. Hung thủ không đến hơn nửa tháng đã gây ra năm vụ án mạng, người bị hại 4 người chết 1 người bị thương, thủ đoạn của hung thủ rất tàn nhẫn, tần suất gây án cao, làm cho tất cả cảnh sát đều đau đầu. Vương trưởng suy nghĩ một phút chốc ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiêm: "Có người nhìn thấy hung thủ hay không?"

"Hung thủ vẫn chọn khu vực không có camera an ninh theo dõi, chúng tôi ở xung quanh hỏi một vòng, chỉ có một cụ ông nhớ tới, hình như ông ấy có nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, thế nhưng ông ấy chỉ nhớ rõ người đàn ông kia vóc người tầm trung, mặc áo khoác đen đội mũ, không đưa ra được nhiều đầu mối hữu dụng."

Vương trưởng nghe, vốn là lông mày đã nhăn lại giờ càng nhíu chặt hơn, ông hỏi Thẩm Nghiêm: "Các cậu cho đến bây giờ có tiến triển gì không?"

"Kết hợp với lời giải thích của người chứng kiến mấy vụ án trước, chúng tôi bây giờ có thể cơ bản xác định chính là, hung thủ là một người đàn ông vóc người tầm trung, tuổi chừng 30 đến 40 tuổi, hắn hành động rất cẩn thận, chuyên hành động ở tiểu khu cũ kỹ hoặc là đoạn đường vắng người, hơn nữa sau khi tập kích thì cướp đồ vật bỏ chạy, thời gian gây án rất ngắn. Chúng tôi dựa vào vị trí hung thủ hành hung phán đoán, hắn hẳn là khá quen thuộc khu vực thành Đông. Trước mắt chúng tôi đang nghĩ cách sắp xếp kiểm tra kẻ tình nghi phù hợp với điều kiện. Hiện tại khó khăn lớn nhất trước là, chúng tôi đã hỏi qua người bị hại còn sống, thế nhưng không có cách nào lấy được manh mối trực tiếp liên quan đến hung thủ, cho nên thời gian điều tra tương đối chậm. Thế nhưng Vương trưởng ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, mau chóng phá án."

Vương trưởng gật gật đầu: "Thẩm Nghiêm, cậu cũng biết, hiện tại toàn bộ xã hội đều cực kỳ để ý vụ án này, một ngày không bắt được hung thủ, chúng ta cũng không được ngủ yên. Rất nhiều người đều nói với tôi, hiện tại rất nhiều dân chúng không dám ra khỏi nhà một mình... với lại cũng sắp hết năm rồi, cũng không thể để dân chúng sống trong lo lắng mãi được. Thị trưởng ngày hôm nay còn điện thoại hỏi tôi, hỏi thăm tiến triển vụ án lần này. Vụ án này từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều cực kì để ý, các cậu phải nghĩ hết tất cả biện pháp, phát động tất cả sức mạnh, cần phải mau chóng phá án!"

"Rõ!" Thẩm Nghiêm trả lời ngay, trên gương mặt mang theo kiên nghị nghiêm túc.

Vương trưởng gật gật đầu.

Thẩm Nghiêm đứng lên: "Vương trưởng, nếu như không có việc gì, tôi đi ra ngoài trước."

Vương trưởng cũng cùng đứng lên, ông đi tới bên cạnh Thẩm Nghiêm, cùng anh đồng thời đi tới cửa, vừa đi vừa nói: "Tiểu Thẩm a, tôi biết vụ án này rất vướng tay chân, tôi cũng biết các cậu gần đây rất khổ cực. Có khó khăn gì cứ đến tìm tôi, cần người hay vật chất gì trực tiếp mở miệng, tôi sẽ để cho toàn bộ bộ ngành phối hợp với các cậu."

"Cảm ơn Vương trưởng, ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng phá án." Thẩm Nghiêm nói xong, đi ra văn phòng.

Vương trưởng tiễn Thẩm Nghiêm rời đi, sau đó liền đi về bên bàn làm việc, ông nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ, lần thứ hai nhíu mày.

Thẩm Nghiêm vừa về tới văn phòng, mấy người trong phòng liền tiến tới, Phương Lễ Nguyên quan tâm hỏi Thẩm Nghiêm: "Cục trưởng nói thế nào?"

"Chỉ hỏi một chút tình huống, bảo chúng ta dành thời gian, mau chóng phá án." Thẩm Nghiêm đơn giản trả lời.

Phương Lễ Nguyên không nói thêm gì nữa, kỳ thực không cần hỏi cũng biết, vương trưởng tuyệt đối không thể nói hai câu đơn giản như vậy. Trong khoảng thời gian này bên trong cục đã mở rất nhiều hội nghị liên quan tới vụ án lần này, bên truyền thông báo chí cơ hồ mỗi ngày đều đăng tin còn tìm tới cảnh sát để phỏng vấn tình hình vụ án, hết thảy đôi mắt đều đang tập trung vào vụ án này, vì vụ án này, chừng mười ngày gần đây đèn trong văn phòng tổ trọng án cơ hồ chưa từng tắt, mỗi người đều đang liều mạng nỗ lực, nhưng là, dân cư thành phố S hơn 6 triệu người, trong biển người mênh mông, tìm kiếm một người ngay cả hình dáng đặc thù cũng không ràng, nói nghe thì dễ, nhưng bắt tay làm mới khó. Mà ghê tởm nhất chính là, dưới tình huống như vậy, hung thủ dĩ nhiên vẫn còn tiếp tục phạm án, quả thực là trần trụi miệt thị khiêu khích cảnh sát toàn thành phố. Vừa nghĩ tới đó, lửa giận của tất cả mọi người đều đốt tới đỉnh đầu.

"Tiên sư nó, chờ đến khi bắt được tên khốn này, tôi không đánh hắn một trận thì không thể hả giận được." Tần Khải nắm xương tay tức giận nói.

"Đánh cũng không đủ, lão tử muốn lăng trì hắn." Trình Hải Dương nói.

"Chờ bắt được hắn, tự nhiên có người sẽ trừng trị hắn." Thẩm Nghiêm an ủi mà cười cười, vỗ vỗ vai tổ viên của mình: "Được, chúng ta đừng nghĩ những thứ kia, vẫn là ngẫm lại vụ án trước mắt đi." Anh ngồi dựa vào bàn bên cạnh, nói với mấy người: "Đến, chúng ta vẫn là nên phân tích manh mối tìm được một chút, nhìn xem có phát hiện gì mới không."

Mấy người gật gật đầu, vì vậy mọi người lần thứ hai tiếp tục lao đầu vào nghiên cứu.

"Dựa theo trình tự thời gian, " Tần Khải nhìn hồ sơ, bắt đầu tự thuật từng cái: "Vụ án thứ nhất xảy ra vào ngày 21 tháng trước, người bị hại là phụ nữ tên Tiền Phượng Thanh 52 tuổi là một người già về hưu, thời gian vào khoảng buổi sáng 6 giờ 30 phút, địa điểm bị tập kích là đoạn đường vắng trong tiểu khu Bốn Mùa phía đông thành phố, vụ án thứ hai xảy ra vào ngày 25 tháng 12, người bị hại là phụ nữ tên Chức Phùng Lỵ 30 tuổi, làm nhân viên văn phòng, thời gian là buổi sáng 9 giờ, địa điểm là trong hành lang tiểu khu Liên Đăng, vụ án thứ ba xảy ra vào ngày 28 tháng 12, người bị hại là một người đàn ông tên Triệu Nghiễm Kiến, 42 tuổi, nghề nghiệp là ông chủ công ty buôn bán vật liệu xây dựng, thời gian vào khoảng buổi tối 9 giờ 40 phút, địa điểm là trong ngõ hẻm nhỏ gần đại học kiến trúc. Vụ án thứ tư xảy ra vào ngày 31 tháng 12, người bị hại là phụ nữ tên Lý Tuyết, 38 tuổi, làm công nhân, thời gian vào khoảng 10 giờ sáng, địa điểm là tiểu khu Cẩm Lâm, thế nhưng bởi vì có người đi qua, hung thủ trốn thoát, Lý Tuyết không chết. Vụ án cuối cùng chính là ngày hôm nay mùng 5 tháng 11, người chết là Vương Quảng Vi, 43 tuổi, hành nghề tự do, thời gian vào khoảng 9 giờ 25 phút sáng, địa điểm là tiểu khu Đông Giang. Hết thảy những người này đều là bị cây búa đập trúng đầu, người bị đập nhiều nhất 3-4 lần, ít nhất cũng đập hai lần. Liên quan tới hung thủ, trước mắt có 3 người làm chứng mục kích, dựa vào lời giải thích của họ tương đối nhất trí chính là hung thủ vóc người tầm trung, tuổi chừng chừng ba mươi tuổi, quần áo đơn giản, luôn mặc áo khoác đội mũ, thấy không rõ mặt."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Hung thủ rất cẩn thận, tin tức chúng ta thu được rất có hạn, dựa vào hành vi của hắn phân tích một chút, tất cả mọi người nói thử ý kiến của mình xem."

"Có thể nói như vậy, " Phương Lễ Nguyên trước tiên bắt đầu phân tích: "Dùng búa để hành hung, đa số đều là những người muốn trả thù xã hội, đại đa số bọn họ đều là những người chịu đả kích lớn trong cuộc sống, sau đó dần dần bắt đầu hình thành hành vi căm thù xã hội. Đối tượng hành hung của hung thủ không cố định. Vụ án lần này, đại đa số đối tượng hung thủ ra tay đều là phụ nữ, nói rõ hung thủ rất hận phụ nữ, rất có thể nguyên nhân hắn chịu đả kích chính là liên quan đến phụ nữ, hoặc là do điều kiện thân thể của hung thủ, lo lắng sẽ gặp phải đối tượng phản kháng kịch liệt, cho nên lựa chọn đối tượng tập kích là phụ nữ."

Trình Hải Dương nhìn Phương Lễ Nguyên nói: "Anh nói, hung thủ hận phụ nữ như thế, có phải là bởi vì hắn bị bạn gái bỏ không?"

"Không giống lắm... "Nói chuyện chính là Thẩm Nghiêm: "Hung thủ tập kích phụ nữ đều trên dưới 40 tuổi, mà người đầu tiên cũng đã 50 tuổi, hung thủ đại khái không tới 40 tuổi, cho nên không thể nào là bạn gái, tôi nghĩ có thể là đồng nghiệp hoặc cấp trên gì đó."

"Dựa vào thời gian hành hung..." Lần này mở miệng chính là Giang Lệ: "Đa số đều tập trung vào buổi sáng, nói rõ hung thủ không phải người không có công việc, chính là thời gian làm việc muộn, hoặc không cố định, có thể là công nhân bán thời gian hoặc là làm tạm thời."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu, biểu thị hợp lý.

"Mà điểm qua vấn đề chúng ta lần trước nghiên cứu qua, " Trình Hải Dương mở miệng: "Phạm vi hành hung của hung thủ đều tập trung ở khu thành Đông, nói rõ hung thủ tương đối quen thuộc nơi này, biết đến nơi nào thời gian nào tương đối vắng vẻ ít người để thuân tiện ra tay. Rất có thể hắn sống ở đó, hoặc là công tác gần đó, mà dựa vào..."

"Dựa vào công cụ gây án..." Một thanh âm đột nhiên từ cửa vang lên, tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại, phát hiện người nói chuyện là Trình Tấn Tùng.

"Ôi chao, Tấn ca, sao anh lại tới đây?" Mấy người của tổ trọng án đều đứng lên.

"Ghé thăm các cậu một chút, kết quả phát hiện các cậu đang họp, cho nên liền đứng ở cửa nghe một lát." Trình Tấn Tùng một bên đi vào trong vừa nói, trong miệng hắn đáp trả vấn đề Tần Khải, ánh mắt lại là nhìn Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm nhìn thấy ánh mắt của Trình Tấn Tùng nhìn mình, không có nhiều biểu thị, chỉ là khẽ gật đầu: "Anh tới thật đúng lúc, bên kia các anh có đầu mối gì không, vừa vặn nói cho chúng tôi một chút."

Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm cố tình tỏ ra xa lạ, trong lòng tối tăm thở dài một hơi, thế nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là lúc nói vấn đề này, vì vậy hắn gật gật đầu, tiếp tục phân tích đề tài mới vừa rồi: "Từ vết thương trên đầu người bị hại phân tích, hung thủ cho tới bây giờ tổng cộng dùng bốn loại búa không giống nhau, hơn nữa vị trí đập cũng không trọn vẹn nhất trí, điều này nói rõ hung thủ.."

"Hung thủ đang không ngừng thử nghiệm, cải tiến kỹ thuật." Thẩm Nghiêm nói tiếp.

"Đúng." Trình Tấn Tùng mỉm cười nhìn về phía Thẩm Nghiêm —— vô luận thế nào, hai người vẫn ăn ý như vậy.

Thẩm Nghiêm vừa nãy là trong lúc trầm tư thuận miệng mà nói, hoàn toàn không chú ý là đang nói với ai, nghe đến Trình Tấn Tùng nói đúng, anh mới hoàn hồn, vừa nhấc mắt liền thấy Trình Tấn Tùng nhìn mình cười, Thẩm Nghiêm lập tức liền bất động thanh sắc di chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Trình Tấn Tùng không tự chủ hơi nhíu mày.

Mấy người của tổ trọng án đã sớm quen hai vị tổ trưởng ăn ý mười phần trong lúc phân tích vụ án, ai cũng không có chú ý tới cái gì không đúng. Mọi người tiếp tục anh một câu tôi một câu suy đoán bổ sung. Thẩm Nghiêm nghe tất cả mọi người phân tích, lần thứ hai cau mày suy ngẫm. Những phân tích này lần trước họp bọn họ đã nói qua, bọn họ cũng dựa theo dòng suy nghĩ này tiến hành sàng lọc kẻ tình nghi ở thành Đông. Nhưng là, luôn cảm giác thiếu hụt gì đó, không có được một thông tin rõ ràng.

Vì vậy, Thẩm Nghiêm quyết định đổi dòng suy nghĩ một chút: "Như vậy, mọi người nói một chút chỗ mọi người cảm thấy có vấn đề đi, hoặc là thử nhìn từ một góc độ khác phân tích thử xem."

"Tôi cảm thấy cần phải sắp xếp kiểm tra sàng lọc cẩn thận, " Phương Lễ Nguyên trước tiên nói: "Tuy rằng cái phương pháp này có chút mò kim đáy biển, thế nhưng hiện tại manh mối chúng ta quá ít, phương pháp có thể trợ giúp thu nhỏ phạm vi điều tra đều đáng giá đi thử nghiệm."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu.

"Còn có tang vật của người bị hại." Giang Lệ nói: "Trước mắt chúng ta biết, đồ vật người bị hại bị trộm bao gồm điện thoại di động, bóp tiền, cùng với mấy đồ vật linh tinh, tuy rằng trước mắt chúng ta chưa phát hiện tang vật bị phi tang, thế nhưng hung thủ chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tiêu huỷ những thứ đồ này."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu.

"Tôi cảm thấy có thể tra từ công cụ gây án một chút." Tần Khải nói, "Nếu như hung thủ không ngừng đổi cây búa là bởi vì muốn tìm cái dễ sử dụng nhất, vậy nên hắn sẽ mua câu búa mới, hoặc là tìm người cải tạo lại, chúng ta có thể đi đến chỗ bán búa nhìn xem một chút."

"Kỳ thực tôi có một chỗ không hiểu, " Trình Hải Dương cau mày mở miệng: "Chính là hung thủ vì sao lại giết Triệu Nghiễm Kiến. Những người bị hại khác hết thảy đều là nữ, chỉ có Triệu Nghiễm Kiến là nam, anh nói xem, có thể hung thủ có thù hận gì với Triệu Nghiễm Kiến cho nên mới cố ý giết hắn không?"

Mấy người khác cũng rơi vào trầm tư.

Lúc những người này ở đây nói chuyện, Trình Tấn Tùng vẫn luôn nhìn Thẩm Nghiêm, hắn chú ý tới, tay phải của Thẩm Nghiêm che ở vị trí dạ dày, người này, nhất định là đang đau dạ dày.

Thẩm Nghiêm đại khái là cảm nhận được ánh mắt Trình Tấn Tùng, anh nhìn sang: "Trình tổ trưởng thì sao? Có kiến nghị gì không?"

Trình Tấn Tùng sững sờ, lúc này mới phát hiện bản thân vừa nãy thất thần. Hắn hơi di chuyển thân thể, ho nhẹ một tiếng mở miệng: "Cái kia, liên quan tới cây búa, tôi ngược lại thật ra cảm thấy hung thủ không chắc sẽ đi tìm người cải tạo, hiện tại toàn thành phố đều tập trung vào vụ án này, vào lúc này bất kể là mua búa hay là tìm người cải tạo đại khái đều sẽ khiến cho người ta chú ý. Tôi ngược lại thật ra cảm thấy hung thủ rất có thể tự mình cải tạo cây búa, cho nên, tôi cảm thấy các cậu nên lưu tâm một chút đến nhưng người mua công cụ cải tạo, cái giũa hoặc cái kìm đều cần phải xếp vào phạm vi cân nhắc."

Thẩm Nghiêm tán đồng gật gật đầu, tiếp tục nói, "Được, vậy chúng ta cứ dựa theo dòng suy nghĩ này tiếp tục điều tra. Lễ Nguyên, anh vẫn là phụ trách kiểm tra nhân vật khả nghi, có thể nhờ vào sự giúp đỡ của cảnh sát thành Đông để mau chóng thu hẹp lại phạm vi, Giang Lệ, anh vẫn phụ trách phương diện thị trường, cửa hàng mua bán điện thoại dù lớn hoặc nhỏ đều phải kiểm tra xem hung thủ có bán điện thoại của nạn nhân không; Tần Khải, cậu phụ trách đi đến cửa hàng bán đồ gia công, cậu cùng tổ pháp chứng và pháp y cẩn thận xác nhận lại một chút công cụ hung thủ có thể dùng tới, sau đó đi đến những nơi bán công cụ này tỉ mỉ hỏi thăm một lần; Hải Dương, cậu liên lạc người nhà Triệu Nghiễm Kiến, hẹn thời gian tìm gặp người ta hỏi một chút tình huống, xem có thể tìm được manh mối gì hay không. Mọi người bảo trì liên lạc, có tin tức gì lập tức trở về báo!"

"Rõ!"

Tất cả mọi người nhận nhiệm vụ, lập tức đi làm, Trình Tấn Tùng đứng dậy muốn đi cùng Thẩm Nghiêm nói chuyện, thế nhưng Tần Khải lại đi tới.

"Tấn ca, " Tần Khải nói Trình Tấn Tùng: "Có thể cho em danh sách liệt kê công cụ cần điều tra không? Càng tỉ mỉ càng tốt."

"À, chuyện này cậu lên lầu tìm Gia Vũ, cậu ấy vẫn đang làm mô phỏng hung khí, cậu ấy sẽ nói tường tận với cậu." Trình Tấn Tùng nói, đôi mắt vẫn nhìn theo Thẩm Nghiêm, nhìn anh đi vào bên trong phòng làm việc.

"Được." Tần Khải cho là Trình Tấn Tùng có chuyện cần nói với Thẩm Nghiêm, vì vậy gật gật đầu, ra cửa.

Mọi người rời đi văn phòng cũng dần trống không, Trình Tấn Tùng đi tới trước cửa phòng làm việc Thẩm Nghiêm, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy Thẩm Nghiêm đang ngồi trên ghế xem hồ sơ. Anh khẽ chau mày, tay phải vẫn còn đặt trên dạ dày.

Trình Tấn Tùng đẩy cửa đi vào.

Thẩm Nghiêm nghe đến âm thanh, ngẩng đầu lên, thấy là Trình Tấn Tùng, thân thể hơi cứng đờ không dễ phát hiện, nhưng rất nhanh anh liền phản ứng lại, bình tĩnh mà xa cách mà mở miệng: "Làm sao? Còn có chuyện gì?"

Trình Tấn Tùng đứng ở trước mặt Thẩm Nghiêm, quan sát đối phương. Nửa tháng nay Thẩm Nghiêm rõ ràng gầy đi, thân hình vốn đã thon gầy bây giờ nhìn lại có chút đơn bạc. Sắc mặt của anh không quá tốt, trong mắt cũng có tơ máu rõ ràng. Nhìn thấy Thẩm Nghiêm như vậy, Trình Tấn Tùng có lời muốn nói lại không nói ra được. Hiện tại Thẩm Nghiêm đang chịu áp lực khá lớn, hắn không thể tạo thêm áp lực cho đối phương...

Vì vậy, Trình Tấn Tùng hơi cười cợt, nói: "Nhìn cậu vẫn luôn che dạ dày, có phải là dạ dày lại đau?"

Thẩm Nghiêm sững sờ, lúc này mới phản ứng được, anh vội vã thả tay xuống, nói: "Nhất thời bận quên mất, không có chuyện gì."

"Bận thì cũng phải ăn cơm đúng giờ, dạ dày cậu vốn đã không tốt rồi."

"Được, tôi hiểu rồi. Cảm ơn."

Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm lễ phép trả lời, trong lòng lần thứ hai thất lạc. Thẩm Nghiêm bây giờ đối với hắn lễ phép mà xa cách, hoàn toàn không có tự nhiên như trước đây. Thế nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện đó, đại khái vẫn là mua chén cháo mang về cho đối phương, như vậy thực tế hơn nhiều.

"Tốt lắm, cậu bận rộn đi." Trình Tấn Tùng nói xong liền rời khỏi phòng.

Trình Tấn Tùng đi ra khỏi phòng, quay đầu nhìn lại, Thẩm Nghiêm lại bắt đầu làm việc, hắn thở dài một hơi, tiếp tục đi ra phía ngoài. Mà hắn không biết là, ngay sau khi hắn rời đi, Thẩm Nghiêm trong phòng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, nhìn rất lâu... rất lâu...

Hết chương 51.