Lần Theo Quỷ Án

Quyển 5 - Chương 67: Kẻ tình nghi



Thời điểm nghe đến cái từ "sau này", trong lòng Thẩm Nghiêm khó giải thích được có chút cảm động —— đây là lần thứ nhất, có người cùng anh nói đến "Sau này"...

Chương 67: Kẻ tình nghi.

Mọi suy đoán liên quan tới vụ án, vào ngày thứ hai xảy ra vụ án liền được chứng minh.

"Tôi cảm thấy hai vụ án lần này hung thủ rất có thể là cùng một người." Vừa đi vào văn phòng Tưởng Duệ Hằng trước hết cho ra kết luận như vậy. Hắn đem vài bức ảnh chụp thi thể để trên bàn, một bên ngồi xuống, nói: "Mọi người xem một chút vết thương của hai người chết đi, chúng nó có một điểm chung, chính là diện tích của miệng vết thương lớn hơn so với vết bị dao đâm. Sở dĩ sẽ tạo thành loại vết thương này, tôi cảm thấy được là hung thủ sau khi đâm xong còn cố tình dùng dao đâm sau hơn làm cho miệng vết thương toác ra."

"Làm cho vết thương toác ra?" Thẩm Nghiêm giương mắt: "Vì để cho người bị hại mất máu nhanh hơn?"

"Có thể." Tưởng Duệ Hằng gật gật đầu: "Dựa vào chiều sâu vết thương của hai người chết, nói rõ lực tay của hung thủ không lớn, đại khái cũng bởi vì như vậy, hắn mới cố tình làm cho vết thương toác ra, để máu chảy nhanh hơn, bảo đảm người bị hại chết tại chỗ. Cho nên, hung thủ rất có thể là một người đàn ông tương đối gầy yếu, hoặc là bản thân hung thủ không thuận tay trái, thế nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì tay phải của hắn bị thương, cho nên mới bị ép buộc phải dùng tay trái."

Nghe đến câu cuối cùng, Thẩm Nghiêm nhíu mày.

Tưởng Duệ Hằng nói xong, nhìn Trình Tấn Tùng ngồi bên cạnh, liền hỏi: "Các anh bên kia có phát hiện gì không?"

"Hung thủ rất cẩn thận, hiện trường gây án khá sạch sẽ, không có để lại dấu vân tay. Gia Vũ đã tìm được mấy miếng da vụn trên khăn mặt có dính máu hung thủ dùng để giết người, đang kiểm tra DNA xem có phải là của người chết hay là của hung thủ, thế nhưng nếu không phải người chết, cũng rất khó bảo đảm là của hung thủ vì khăn mặt kia là của buồng tắm công cộng."

"Không phát hiện được vết máu trên áo tắm của ai sao?"

"Tạm thời không thấy. Bể tắm nam công công kia có hơn 100 áo tắm, hơn nữa còn có áo tắm mới tinh được để vào. Ngày hôm qua thời điểm chúng tôi kiểm tra áo tắm, không phát hiện được áo tắm có dính máu. Hiện tại tất cả mọi người đang thử phản ứng luminol, kiểm tra xem có thể có phát hiện gì không. Thế nhưng tôi không quá lạc quan."

"Điều này cũng đúng. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ đem áo tắm mang đi." Tưởng Duệ Hằng nói: "Lưu lại quá nguy hiểm."

"Dựa vào sự thông minh của hung thủ, tôi cũng cảm thấy hắn không sẽ phạm loại sai lầm này." Thẩm Nghiêm nói."Hiện tại cơ bản có thể xác định hai người chết đều có cùng một hung thủ, chúng ta cũng có thể xác định được phương hướng điều tra rồi."

Ba người bên này đang nói, bên kia lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Trình Hải Dương mở cửa đi vào, mang theo hưng phấn nói: "Đội trưởng, Tấn ca, các anh ra xem một chút, Tần Khải có phát hiện lớn."

Ba người vừa nghe, lập tức đứng dậy đi đến văn phòng lớn, chỉ thấy Phương Lễ Nguyên Giang Lệ đều vây quanh bàn làm việc của Tần Khải, đồng thời nhìn màn hình máy vi tính trước mặt Tần Khải. Nhìn thấy mấy người đi ra, Tần Khải lập tức vẫy tay: "Đội trưởng, anh mau tới xem một chút đi!"

"Làm sao vậy, có phát hiện gì?"

"Vừa nãy Duệ Hằng không phải nói hai vụ án mạng có thể là cùng một hung thủ sao? Vì vậy tôi liền lên mạng tra một chút tin tức của hai người này, kết quả, tôi liền phát hiện một tin tức như vậy!" Tần Khải nói xong lại chỉ về màn hình máy vi tính.

Trên màn hình là một tin tức được đăng vào một tháng trước, đề mục là (sinh viên đại học kiến trúc tai nạn giao thông bỏ mình, xe gây ra tai nạn bỏ trốn). Nhìn xuống, đoạn thứ nhất viết: "Ngày 16 tháng này (tháng 12), một sinh viên nam bị tai nạn giao thông trước cửa đại học kiến trúc... Tuy rằng đã được đưa vào bệnh viện thế nhưng cũng không cứu chữa được, rạng sáng ngày 17 nam sinh viên tử vong."

Thẩm Nghiêm kéo con chuột đi xuống: "Thời điểm phóng viên chạy đến bệnh viện, cha mẹ sinh viên ở bên trong phòng khóc thất thanh. Theo giáo viên của học sinh nói, người chết đến từ nông thôn, gia cảnh bần hàn, cha mẹ đều là nông dân. Bản thân sinh viên là học sinh giỏi, nhiều lần nhận được hỏng bổng của trường."

"Đội trưởng anh xem này, " Tần Khải chỉ vào một đoạn trong đó nói: "Theo lời nói của người đi đường gần đó, đoạn đường khu đại học kiến trúc đèn đường đều đã bị hỏng, ban đêm cả đoạn đường này vô cùng tối tăm, thêm vào đường này gần trạm thu phí đường cao tốc, bình thường có xe vượt quá tốc độ, cực kỳ dễ tạo ra nguy hiểm. Dân cư xung quanh cũng nói, đèn đường đoạn đường này đã hỏng hơn hai tháng, thế nhưng vẫn luôn không có người đến sửa chữa. Có cư dân từng gọi điện thoại đến phòng quản lý đèn đường báo tu sửa, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không được sửa chữa, rất nhiều người dân đều nói rằng, trời tối đường cũng tối đây chính là một trong những nguyên nhân gây ra tai nạn."

Tin tức này vừa đọc xong, trong lòng mọi người đều có phần khẳng định. Thẩm Nghiêm nói với Phương Lễ Nguyên: "Lễ Nguyên, anh gọi điện thoại cho đội cảnh sát thành Đông, hỏi bọn họ một chút vụ án này hiện tại thế nào rồi, cha mẹ người chết hiện tại ở đâu."

"Được." Phương Lễ Nguyên lập tức chạy tới gọi điện thoại. Thẩm Nghiêm thì lại tiếp tục ngồi bên máy tính xem tin tức liên quan đến vụ án này, ở một trang web khác anh tìm được mấy bức ảnh, một bức ảnh là nơi có đèn đường, còn có một bức ảnh là chụp người nhà của người chết trong bệnh viện. Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm mấy tấm hình, nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Trình Tấn Tùng nhìn thấy dáng vẻ ấy của Thẩm Nghiêm, thấp giọng hỏi.

"Nơi này trước đây không lâu em mới vừa đi qua." Thẩm Nghiêm chỉ vào bức ảnh đầu tiên nói.

"Em đi qua?" Trình Tấn Tùng bất ngờ: "Em đi vào lúc nào?"

"Thời điểm em đang điều tra vụ án giết người bằng búa. Lúc đó người chết thứ ba Triệu Nghiễm Kiến, công ty vật liệu xây dựng của ông ta, nằm trên con đường này."

"A đúng rồi!" Trình Hải Dương ở một bên hét lớn: "Thể nào tôi lại thấy nơi này nhìn quen mắt như thế!"

Trình Tấn Tùng lập tức hiểu ra Thẩm Nghiêm vì sao mà cau mày: "Tôi nhớ khi đó em nói với sếp Vương, em hoài nghi Triệu Nghiễm Kiến không phải Lý Hoành Vĩ giết, đúng không?"

"Vâng, Lý Hoành Vĩ không thừa nhận, hơn nữa đối tượng hành hung cùng thời gian gây án đều không giống."

"Cho nên, em hoài nghi Triệu Nghiễm Kiến không liên quan đến vụ án giết người bằng búa, mà là có liên quan đến vụ án lần này?"

"Bây giờ em không dám khẳng định, thế nhưng lần trước em đi tìm vợ của Triệu Nghiễm Kiến để tìm hiểu tình huống, em có chú ý tới, công ty vật liệu xây dựng của bọn họ nằm gần con đường cao tốc này, hơn nữa tốc độ xe đi qua đều rất nhanh." Thẩm Nghiêm cau mày suy tư nói: "Nếu như gây chuyện là do xe công.."

Đang nói, bên kia Phương Lễ Nguyên đã buông điện thoại xuống. Hắn đi tới nói với mấy người: "Cảnh sát Thành Đông nói, người chết tên là Quách Húc, 22 tuổi, là sinh viên năm ba đại học kiến trúc. Cha cậu ta tên Quách Chí Thành, mẹ tên Vương Tuyết Mai, bọn họ vốn xuất thân là nông dân. Nghe đâu thân thể Quách Chí Thành không tốt, hình như là phổi có chút tật xấu, không thể làm việc nặng, trong nhà thu nhập cơ bản đều dựa vào vợ ông ta. Cả nhà bớt ăn bớt mặc không dễ dàng nuôi Quách Húc học đại học, kết quả lại xảy ra bi kịch như thế. Hơn nữa, tài xế gây chuyện đến bây giờ còn chưa bắt được, vợ chồng Quách Chí Thành đã đến đội giao thông làm ầm ĩ rất nhiều lần."

Mấy người nhìn nhau một chút —— thân thể yếu đuối, có động cơ giết người, Quách Chí Thành tựa hồ có hiềm nghi rất lớn. Vì vậy Thẩm Nghiêm hỏi tiếp: "Bọn họ có phương thức liên hệ Quách Chí Thành không?"

"Có, cục cảnh sát thành đông đã cho chúng ta số điện thoại di động của ông ta."

"Hiện tại gọi điện thoại cho ông ta đi!"

Phương Lễ Nguyên lập tức đi gọi điện thoại, nhưng mà bên kia truyền đến âm thanh số máy này hiện giờ không liên lạc được. Thẩm Nghiêm quyết định, lập tức đi sở giao thông thành đông một chuyến, để biết rõ thông tin cụ thể liên quan tới vụ án Quách Húc.

Tiếp đón Thẩm Nghiêm chính là đội phó đội giao thông thành đông Hàn Lưu Hành, hắn một bên mời mọi người vào trong ngồi xuống, một bên giải thích nói: "Quách Chí Thành này tới đội giao thông chúng tôi nhiều lần, mỗi lần tâm tình đều rất kích động, nói đội giao thông chúng tôi làm việc không đến nơi đến chốn. Kỳ thực chúng tôi cũng rất bất đắc dĩ, thời điểm cái xe kia gây tai nạn đã là buổi tối hơn 10 giờ, trời đặc biệt đen, người đi đường vốn rất ít, hơn nữa không có đèn đường, căn bản không ai thấy rõ là chiếc xe gì. Chúng tôi đã hỏi dân chúng sống ở gần đó, cũng không thể tìm được người chứng kiến. Nhưng mà hai vợ chồng Quách Chí Thành lại cảm thấy chúng tôi không làm việc, chạy đến tận sở giao thông làm loạn, khiến cho chúng tôi đặc biệt đau đầu. Thành thật mà nói chúng tôi cũng có thể hiểu được tâm tình làm cha mẹ, không dễ dàng nuôi lớn con trai như vậy, mắt thấy sắp tốt nghiệp đại học, kết quả lại xảy ra chuyện. Nhưng chuyện đã xảy ra, chúng tôi cũng không có cách nào."

"Vậy Quách Chí Thành có biểu hiện gì bất mãn không?"

Hàn Lưu Hành nhớ lại một chút gật gật đầu: "Quách Chí Thành đã hỏi qua chuyện đèn đường ở trường đại học tại sao lại không sáng. Chúng tôi cũng giải thích cho ông ta, nói chuyện này không phải chúng tôi quản, là bộ xây dựng phụ trách sửa chữa. Còn ông ta có đến bộ xây dựng làm loạn hay không, chúng tôi cũng không biết. Kỳ thực không nói gạt anh, đừng nói bọn họ, chỉ đội giao thông chúng tôi thôi nhắc tới việc này đều cảm thấy ngạt thở. Đại học kiến trúc kia vốn là nằm ngay cạnh đường cao tốc, xe di chuyển rất nhanh, hơn nữa cũng không có đèn. Chỗ kia hai năm trước đã xảy ra chuyện, bọn họ vốn đã cho sửa đường. Kết quả vào lúc bọn họ sửa đường, liền làm hỏng tuyến dây điện dưới lòng đất, đèn không sáng được. Chúng tôi đã sớm phản ánh bộ xây dựng, thế nhưng bọn họ không chịu tu sửa, chúng tôi cũng không có cách nào. Kết quả anh xem, lại xảy ra vấn đề rồi?! Mỗi lần xảy ra chuyện, người thứ nhất dân chúng trách tội chính là cảnh sát chúng tôi. Mà chúng tôi có biện pháp gì đây? Chúng tôi cũng không thể 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày xử người đi trông coi đoạn đường kia?! Đội trưởng Thẩm khả năng anh không biết, toàn bộ đội chúng tôi khoảng hơn trăm cảnh sát giao thông phụ trách toàn bộ khu thành đông, diện tích lớn như vậy, mọi người phải liên tục tăng ca, bình quân một tháng nghỉ ngơi không tới hai ngày..."

Nhìn Hàn Lưu Hành kể khổ, Thẩm Nghiêm lý giải mà gật gật đầu, sau đó liền hỏi: "Vậy đội trưởng Hàn, anh có biết Quách Chí Thành gần đây ở đâu không?"

"Gần đây?" Hàn Lưu Hành nhớ lại một chút, nói tiếp: "Quách Chí Thành khoảng một tuần chưa tới chỗ này của chúng tôi, chúng tôi đều cho là ông ta về nhà. Làm sao vậy?"

"Chúng tôi có vụ án khả năng có liên quan tới ông ta, " Thẩm Nghiêm nói, đơn giản tóm tắt vụ án nói cho Hàn Lưu Hành một chút."Người này mỗi một phương diện đều rất phù hợp với điều kiện hung thủ chúng tôi đang tìm. Chỉ là số điện thoại di động của ông ta anh cho chúng tôi không liên lạc được, chúng tôi muốn hỏi một chút, các anh có phương thức liên hệ khác, hoặc là có biết ông ta ở nơi nào không?"

"Cái này, trong hồ sơ có đấy, cậu chờ một chút!" Hàn Lưu Hành nói xong, liền tìm người đi tìm hồ sơ vụ án Quách Húc.

"Ầy, đây là địa chỉ khách sạn hai vợ chồng ông ta, các cậu có thể đi xem có thể thăm dò một chút không." Hàn Lưu Hành nói.

"Được, cảm ơn!" Thẩm Nghiêm nói xong, cuối cùng nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Đúng rồi đội trưởng Hàn, vụ án Quách Húc, có thể xác định được kích cỡ cùng hình dáng của chiếc xe gây chuyện không?"

"Hẳn là một chiếc xe ô tô."

Thẩm Nghiêm có chút bất ngờ: "Xe ô tô? Không phải xe chở hàng?"

"Xe chở hàng? Không phải. Người chết bị đâm văng không quá xa, khẳng định không phải do xe chở hàng tạo thành. Làm sao vậy?"

"Không có gì." Thẩm Nghiêm trả lời một câu, biểu tình lại trở nên nghi hoặc —— lẽ nào, là anh nghĩ lầm rồi?...

Sau khi lấy được địa chỉ của đội giao thông bên kia, Thẩm Nghiêm ngay lập tức liền mang người dựa theo địa chỉ đi tìm, thế nhưng đến khách sạn nhỏ kia mới biết được, vợ chồng Quách Chí Thành mười ngày trước đã trả phòng rời đi rồi.

"Đội trưởng, làm sao bây giờ?" Tần Khải hỏi Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm nhìn một chút sắc trời đã bắt đầu tối, nói với mấy người: "Ngày hôm nay trước hết tới đây đi, mọi người đi về trước nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát đi nhà Quách Chí Thành."

"Được."

Mấy người lục tục trở về, Thẩm Nghiêm cũng chuẩn bị đi về nhà. Ngay vào lúc này, điện thoại vang lên, là Trình Tấn Tùng.

Thẩm Nghiêm nhận điện thoại: "Alo?"

"Thế nào rồi?" Trình Tấn Tùng hỏi.

"Không tìm được, Quách Chí Thành đã không ở khách sạn, em dự định ngày mai dẫn người đi quê nhà ông ta thử xem."

"Ừm. Vậy bây giờ em kết thúc công việc chưa?"

"Rồi, em đang chuẩn bị đi trở về. Anh thì sao?"

"Tôi đang ở nhà, làm bài tập."

"Làm bài tập?" Thẩm Nghiêm ngẩn ra: "Làm bài tập gì?"

"Chính là làm báo cáo hội nghị lần trước tôi đi tham dự, sếp Vương nói không thể để nhà nước bỏ tiền ra cho anh xuất ngoại một chuyến không công được, bảo anh phải làm báo cáo trình lên, giới thiệu kinh nghiệm tiên tiến của nước ngoài một chút."

Nghe âm thanh Trình Tấn Tùng mang theo oán giận, Thẩm Nghiêm nhịn không được cười lên: "Vậy bao giờ anh mới báo cáo?

"Ngày kia, thành phố có mở cuộc họp tổng kết hằng năm, mỗi một ngành đều sẽ phái người đi." Trình Tấn Tùng nói xong bổ sung một câu: "Nói không chắc bọn em cũng phải đi."

"Được " Thẩm Nghiêm nở nụ cười: "Vậy có phải em cũng cần nhờ Trình đại pháp y chỉ giáo cho không?"

Nghe thấy Thẩm Nghiêm nói như vậy, Trình Tấn Tùng lại cố ý kéo dài âm thanh nói "Khụ khụ, anh làm sư phụ em cũng được, nhưng anh phải thu học phí?". Googl𝙚‎ 𝗇ga𝑦‎ 𝘵ra𝗇g‎ ﹢‎ 𝐓R‎ uM𝐓R𝗨YEN﹒v𝗇‎ ﹢

"Anh muốn học phí bao nhiêu?"

Nghe đến Thẩm Nghiêm hỏi như vậy, không biết tại sao, phản ứng đầu tiên trong đầu Trình Tấn Tùng chính là cụm từ "Đăng đường nhập thất", sau đó, Trình đại tổ trưởng lập tức bắt đầu sâu sắc nghĩ lại bản thân, chính mình quả nhiên bị Tưởng Duệ Hằng làm hư...

"Alo? Tấn Tùng?" Trong ống nghe truyền đến âm thanh Thẩm Nghiêm.

"Đây anh ở đây." Trình Tấn Tùng phục hồi tinh thần lại.

"Làm sao? Đang tính tiền à?" Thẩm Nghiêm khẽ cười nói.

"Khụ, không phải." Trình Tấn Tùng thu hồi ý cười, mang theo vài phần nghiêm túc nói: "Thẩm Nghiêm, chờ vụ án này hết bận, hai chúng ta đi ra ngoài hẹn hò đi."

Thẩm Nghiêm ngẩn ra —— "Hẹn hò?"

"Đúng, hai chúng ta yêu nhau làm sao không hẹn hò được? Em thích gì? Ăn cơm, hay là xem phim? Hay là thích vận động, hai chúng ta có thể tìm kì nghỉ nào đó cùng đi ra ngoài trượt băng hoặc là trượt tuyết đều được!"

Nghe Trình Tấn Tùng thao thao bất tuyệt nói, Thẩm Nghiêm trong lòng có chút ngọt ngào, lại có chút luống cuống, anh có chút sốt sắng mà nói: "Em thế nào cũng được... anh tự mình quyết định đi..."

Nghe nói như thế, Trình Tấn Tùng đột nhiên khẽ cười một cái: "Thẩm Nghiêm, có phải trước đây em chưa từng hẹn hò không?"

Thẩm Nghiêm theo bản năng mà líu lưỡi. Từ rất sớm anh đã ý thức được tính hướng của mình, trong lúc đi học cũng không kết giao với ai. Sau mấy năm công tác, lại cùng em trai cãi nhau, phải đi nằm vùng, Thẩm Nghiêm vẫn luôn sinh hoạt dưới áp lực to lớn, căn bản cũng không có tâm tình lo lắng vấn đề cá nhân. Không phải là không có đồng nghiệp nhiệt tình giới thiệu, nhưng mà đối với Thẩm Nghiêm mà nói, đó cũng chỉ là nhiệm vụ cần chấp hành mà thôi, thường thường chỉ ăn một bữa cơm, tán gẫu một chút là xong. Làm gì có chuyện hẹn hò chân chính?

Thế nhưng đường đường là một đại nam nhân, nói chưa từng hẹn hò thật sự có chút mất mặt, vì vậy Thẩm Nghiêm phản bác: "Ai nói?"

Trình Tấn Tùng nghe thấy Thẩm Nghiêm rõ ràng đang nói dối, nhịn không được cười lên: "Được rồi được rồi, không có thì không có, anh không cười em là được."

"Này Trình Tấn Tùng! Anh là đang nói anh có kinh nghiệm đúng không?" Thẩm Nghiêm chống nạnh —— mặc dù đối với phương không nhìn thấy.

"Không, không đúng, anh cũng không kinh nghiệm." Trình Tấn Tùng trong thanh âm vẫn mang theo ý cười: "Ôi chao nói nghiêm túc, nếu hai ta đều không có kinh nghiệm, lần này để anh làm chủ đi. Hai ngày nữa có chiếu bộ phim viễn tưởng, anh muốn đi xem, em đi cùng anh được không? Chờ sau này em nghĩ được em muốn đi đâu muốn làm gì, anh sẽ cùng em đi làm, được không?"

Thời điểm nghe đến cái từ "sau này", trong lòng Thẩm Nghiêm khó giải thích được có chút cảm động —— đây là lần thứ nhất, có người cùng anh nói đến "Sau này"...

Bên kia, Trình Tấn Tùng còn đang thúc giục: "Thẩm Nghiêm?... Thế nào? Có được hay không?"

Thẩm Nghiêm phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói: "Được."

"Vậy được, liền quyết định như thế. Em trở lại nghỉ sớm một chút, tôi tiếp tục viết báo cáo ha."

"Ừm. Bye bye."

Để điện thoại xuống, bên môi Thẩm Nghiêm vẫn như trước mang theo ý cười ấm áp."Sau này", Thẩm Nghiêm ở trong lòng nói thầm cái từ kia, anh phát hiện, bản thân đột nhiên đối với cuộc sống tương lai tràn đầy mong đợi.