Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Quyển 2 - Chương 24: Thần tượng là mèo (24)



Sau khi Dụ Sở đặt tên cho mèo nhỏ, hai người ở chung cũng trở nên thân thiết hơn.

Tựa như mình chính là chủ nhân, luôn cười tủm tỉm mà chọc nó, thẳng đến khi tai mèo rũ xuống ủy khuất mà kêu, Dụ Sở mới miễn cưỡng buông tha.

Cô ngồi ở bàn học làm bài tập.

Mèo nhỏ cũng không đi nơi khác, ngoan ngoãn cuốn cái đuôi ngồi ở bên cạnh sách bài tập, rũ mắt mèo xinh đẹp, nhìn ngòi bút của cô.

Dụ Sở biết mèo nhỏ thích mình bồi nó chơi, chỉ cần cuộn len cũng có thể một mình chơi thật lâu.

Tuy nhiên nếu cô không rãnh rỗi, mèo nhỏ cũng sẽ không quấn lấy cô, an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên, chờ cô xong xuôi rồi lại bồi nó.

Dụ Sở đối với mèo con này không sức chống cự.

Bằng không cô đã đủ tự chủ sớm đem nó cạo trọc.

“Tiểu Điềm Điền, giúp ta lấy túi văn phòng phẩm.” Ngòi bút của cô chọc xuống khuôn mặt nhỏ.

Mèo nhỏ rũ đầu meoo một tiếng, không muốn tiếp nhận cái xưng hô này, nhưng phản kháng không được, chỉ có thể nâng lên mắt mèo liếc nhìn thiếu nữ một cái, ngoan ngoãn xoay người đi tìm túi văn phòng phẩm, nó thân là một con mèo con sức lực cũng không lớn, móng vuốt nhỏ đè ở bên cạnh, cố sức mà đem túi văn phòng phẩm đẩy lại đây, ngẩng đầu meoo một tiếng.

Dụ Sở nhẹ nhàng sờ đầu nó.

Nhìn nó một hồi, thiếu nữ bỗng nhiên nhướng mày, cười cười: “Hôm nay em có muốn tắm rửa hay không?”

“……”

Mèo nhỏ ngẩn người, trong nháy mắt lui về phía sau ngay lập tức.

Dụ Sở động tác so với nó lại càng nhanh hơn, duỗi tay ôm nó vào trong lòng ngực, nhéo nhéo móng vuốt, “Ta cũng chưa từng tắm rửa cho em đâu. Những bé mèo khác luôn thích sạch sẽ. Bây giờ liền tắm rửa đi.”

Kỳ thật mèo nhỏ này đúng là không cần tắm.

An tĩnh không ầm ĩ, bản thân chính là trắng như tuyết.

Hơn nữa thực thần kỳ, dù nó có chạy như thế nào thì hai miếng đệm nhỏ cũng là phấn phấn nộn nộn, không có một chút vết bẩn.

Nhưng nếu chủ nhân muốn tắm cho mèo nhỏ, luôn có thể tìm được cớ.

Dụ Sở ôm nó vào phòng vệ sinh, mèo con trong lòng ngực mở to hai mắt, màu băng lam thâm thúy trong suốt, móng vuốt cố sức mà tránh thoát đối phương, nhỏ giọng đáng thương vô cùng mà kêu: “Meoo……”

Dụ Sở dừng bước chân lại, nhìn nó.

Mèo nhỏ ngẩng mặt, rũ tai mèo cùng cô đối diện, móng vuốt nhỏ lấy lòng mà cọ cọ lòng bàn tay cô, mềm mại meoo hai tiếng.

Dụ Sở mềm lòng mà xoa móng vuốt nó, “Thật sự không muốn tắm sao?”

“Meoo……” Mèo nhỏ từ trong lòng ngực cô chủ động nâng lên thân mình, hai móng vuốt nhỏ đặt ở trên vai cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mềm mại mà liếm cằm trắng nõn của thiếu nữ, hai tai mèo thẹn thùng rũ xuống, nỗ lực khống chế cảm xúc, để tránh chính mình lại nhịn không được rúc lại.

“Meoo ô……”

Mèo con lại dùng đầu nhỏ cọ cọ cổ Dụ Sở, một bộ dáng nhão nhão dính dính.

Thần Hi không thể tưởng được chính mình cũng có một ngày sẽ rơi vào tình huống như vậy.

Đồng tử xinh đẹp mơ hồ có thể nhìn ra ánh mắt thiếu niên, lãnh đạm mà hờ hững, nhưng lúc này lại sinh ra bối rối, không thể không lấy lòng bán manh(*). Nếu không sẽ bị đem đi tắm rửa.

Thần Hi hơi rũ mắt, móng vuốt nhỏ đè lại tai mèo, ánh mắt như sương mù, suy nghĩ chính mình như thế nào sẽ từ thần tượng biến thành mèo nuôi trong nhà……

Nhưng vẫn là nên thỏa hiệp.

Anh liếc mắt nhìn poster của mình trên bức tường phía sau.

Nâng lên móng vuốt nhỏ, lại meo ô một tiếng, nhẹ nhàng cọ cọ sườn mặt fan của mình.

“Xem em đáng yêu như vậy,” Dụ Sở sờ sờ đầu nó, nhìn con ngươi trong suốt của mèo nhỏ, đem nó ôm vào phòng vệ sinh.

Cười tủm tỉm nói: “Ta sẽ nhanh chóng tắm rửa cho em.”

“……”

Thiếu niên trợn to mắt mèo, bị ấn ở trong ngực nhìn cửa phòng vệ sinh đóng lại, toàn bộ thân mèo bỗng nhiên nóng lên, “Meooooo!”

Dụ Sở điều chỉnh nước nhiệt độ vừa phải, cẩn thận đem nó làm ướt thân thể, vuốt vuốt lông.

Mèo con ngước đôi mắt sương mù mông lung lên, cứng đờ để cô sờ soạng mình, tay mềm mại của thiếu nữ vuốt vuốt lông, thật ra cũng khá thoải mái...

Thần Hi có chút đau đầu.

Mình chiếm tiện nghi của cô ấy hình như càng ngày càng nhiều. (Sao anh hong nghĩ ngược lại z =)))

====

(*) bán manh: những hành động và biểu cảm đáng yêu khiến người khác xiêu lòng.