Lần Tỏ Tình Thứ Mười Một

Chương 43



Hai tháng nữa là sinh nhật Từ Văn, cũng là ngày kỷ niệm tròn năm năm yêu nhau của họ. Lần này là Từ Văn đặt chỗ, đó là một nhà hàng Quảng Đông gần chỗ làm của Lưu Ngạn.

Lưu Ngạn mặc áo lông vũ chậm rãi chạy vào, chà xát hai bàn tay bị lạnh tới đỏ ửng, nhìn Từ Văn đang mặc áo khoác nhung hỏi: “Có chút việc nên tới trễ, đợi lâu chưa?”

“Cũng hơi lâu.” Từ Văn rót cho hắn một tách trà nóng, “Đợi lâu sẽ làm tôi buồn lắm.”

Lưu Ngạn thấy có lỗi với anh, uống xong ngụm trà lại mồm năm miệng mười xin lỗi Từ Văn bảy, tám lần. Từ Văn thấy hắn ngượng quá, gọi một ly Cocktail tới chặn miệng hắn.

Lưu Ngạn thưởng thức rượu ngon, chợt thấy Từ Văn mặt mày như đánh trận ra ngoài nhận điện thoại. Lúc quay lại, Lưu Ngạn sốt ruột hỏi anh có chuyện gì, chỉ thấy anh kín miệng như bưng lắc đầu, lát sau mới nói: “Từ Tư vừa gọi điện cho tôi, nói mẹ tôi cuối cùng cũng quyết định tách ra ở riêng với cha tôi hồi tuần trước. Tết Nguyên Đán năm nay tính qua gặp cậu.”

“Qua gặp tôi?” Ngụm rượu trong miệng Lưu Ngạn suýt chút phun ra ngoài.

“Phải, bà ấy muốn gặp cậu một lúc. Cha tôi vẫn không chấp nhận được tình hình hiện tại, mẹ tôi sợ cả đời này ông ấy cũng không nhìn mặt tôi, nên đã đồng ý Từ Tư ra ở riêng.”

Lưu Ngạn vui như mở cờ: “Sao em gái cậu lại kiên trì với việc ly hôn của hai bác vậy?”

“Con bé nghĩ nếu năm đó hai người họ ly hôn, nhà chúng tôi sẽ không phải chịu tính tình quái gở của cha tôi nữa, nhưng sức khỏe của bà không tốt, ly hôn rồi chúng tôi sẽ không còn đường sống. Sau này cha tôi mất việc, con bé vẫn ghét ông ấy như thế.” Từ Văn dặn người phục vụ lên món, bưng cho Lưu Ngạn một chén canh bồ câu. Lưu Ngạn cảm thấy thật có lỗi với chén canh này nếu đêm nay không ăn gì.

Đương lúc Lưu Ngạn đang đắm chìm trong thế giới của mình thì Từ Văn đặt xuống trước mặt hắn một chiếc hộp mười hai mặt vô cùng độc đáo.

“Ồ, là quà năm nay của tôi sao? Không biết có so được với quà sinh nhật tôi tặng cậu không?”

“Chắc chắn không bì nổi đâu.” Từ Văn lắc đầu, dù sao cũng không phải ai cũng đủ khả năng thu thập được ảnh từ năm mười hai tuổi đến ba mươi hai tuổi của hắn.

Lưu Ngạn mở hộp, nụ cười trên môi bỗng chốc cứng đờ, ánh mắt chăm chú nhìn nút cài áo nạm kim cương xa xỉ, phảng phất như rất nhiều nhân dân tệ đang nện vào mặt hắn. Hắn trầm trầm hỏi Từ Văn: “Từ lúc nào mà cậu đi theo con đường của anh trai tôi, không, con đường của chị dâu tôi vậy?”

“Con đường của chị dâu là sao cơ?”

“Dùng tiền làm anh trai tôi vui.”

“Cậu không cần coi nó là quà đâu.” Từ Văn hài hước nhướn mày, ánh mắt kia làm Lưu Ngạn nổi cả da gà.

“Thế thành cái gì?”

Từ Văn cúi đầu, lại gần hắn hơn, nốt lệ chí bên môi ngày càng phóng đại trước mắt hắn, giữa cái lạnh của mùa đông, một Lưu Ngạn vừa uống canh bồ câu cảm thấy hơi nóng.

Từ Văn hít một hơi thật sâu, Lưu Ngạn cũng noi theo.

Sau đó hắn nghe thấy anh nói.

“Phí, mại, dâm.”