Lang Gia

Chương 4: Chó sói



Phượng Chiêu trố mắt hồi lâu, đột nhiên cười to ha ha, dùng sức xoa xoa đầu Lang Gia, xoa cái đầu rối kia thành ổ gà, “Đúng, ngươi lợi hại hơn chó, ngươi là sói!” Là chiến lang thuộc về một mình bổn tọa!

Lang Gia kiếm treo trong phòng ngủ Phượng Chiêu, buổi tối Lang Gia ngủ bên chân.

Nửa đêm, Phượng Chiêu chẳng biết tại sao đột nhiên thức tỉnh, giơ tay lên muốn sờ sờ đầu chó dưới chân, nhưng sờ phải trống không, nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy chó sói đứng bên tường, đưa tay chậm rãi vuốt ve thanh Lang Gia kiếm kia.

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra lời Trần trưởng lão: “Tiểu tử này lai lịch đến nay không có tra rõ, còn cố ý bảo mình tên Lang Gia, cho thấy hắn đến vì Lang Gia kiếm.”

Phượng Chiêu lúc ấy không để ý tới lão, nhưng từ Lang Gia kiếm tới tay, tiểu tử này đã không chỉ một lần len lén sờ.

Có lẽ chẳng qua là người tuổi trẻ tò mò, Phượng Chiêu tự nhủ như vậy, quyết không thể bị cuốn vào lời của Trần trưởng lão.

Đúng như dự đoán, không qua mấy ngày, Lang Gia lại mở miệng cầu y: “Giáo chủ, ta thấy ngươi ngày thường cũng không cần, có thể cho ta Lang Gia kiếm không?”

Võ lâm chí bảo nói cho là cho? Phượng Chiêu bị giận cười, càng nhiều hơn nhưng là thất vọng tràn đầy, là không cam lòng khi bị Trần trưởng lão nói trúng. Gỡ bảo kiếm Lang Gia trên tường xuống, ném tới chân tên thị vệ ngu ngốc kia: “Cầm đi.”

Lang Gia yên lặng khom người nhặt lên, thấp giọng nói tạ ơn.

Thế mà cầm thật! Phượng Chiêu không nhịn được càng tức giận hơn, mấy ngày không nói chuyện cùng Lang Gia.

Cuộc sống về sau, biến thành Phượng Chiêu bận bịu chuyện của mình, Lang Gia ôm kiếm ở một bên gặm xương. Phượng Chiêu không nói chuyện cùng hắn, hắn cũng sẽ không chủ động tiếp lời.

Một ngày này, Ma giáo tổ chức Tết Đoan Ngọ trên đỉnh núi, giáo chúng các nơi đều tập trung về.

Phượng Chiêu ngồi ở chủ vị, nâng ly cộng ẩm cùng huynh đệ trong giáo, ly còn chưa tới mép, bị Tả hộ pháp giơ tay lên đẩy ra, “keng” một tiếng rơi trên mặt đất.

“Trong rượu có độc!” Tả hộ pháp lập tức lên tiếng cảnh báo.

Giáo chúng đang ngồi sửng sốt một chút, người còn chưa uống lập tức hất đi, nhưng đại đa số đã uống vào, rất nhanh đã có người bất tỉnh, ngay cả Hữu hộ pháp cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Phượng Chiêu vội vàng quay đầu nhìn Lang Gia, chỉ thấy hắn căn bản cũng không uống rượu, đang ôm kiếm cầm một cục xương vui mừng gặm, thấy y nhìn tới liền nhe răng cười.

Còn chưa chờ mọi người nói chuyện, bên ngoài đã truyền đến một trận tiếng la giết, mấy trăm người đột nhiên ào lên đỉnh núi. Nơi mở tiệc này, dựa lưng vào một vách núi, chỉ có một đường lên núi, không thể lui được nữa.

Người tới đa số là người trong chính đạo, nhưng dẫn đường là giáo chúng Ma giáo.

“Ha ha ha…” Trần trưởng lão giả bộ bất tỉnh ở một bên bỗng nhiên đứng dậy, “Phượng Chiêu tiểu nhi, không nghĩ tới sao?”

“Quả nhiên là ngươi,” Phượng Chiêu đứng lên, mắt lạnh nhìn Trần trưởng lão, “Cấu kết với ngoại địch, công tiến giáo ta, giết không tha!”

Giáo chúng còn thanh tỉnh cộng thêm Tả hộ pháp, lập tức rút ra binh khí ra đối địch. Chuyện này hiển nhiên mưu đồ đã lâu, vẫn là mấy cao thủ trong đại môn phái, Trần trưởng lão chẳng biết thả Thái Hồ Tứ Quái trong địa lao ra lúc nào, cũng có mặt bên trong.

Phượng Chiêu võ công cao hơn nữa, dẫu sao hai nắm đấm không thể đấu được với bốn tay, đồng thời bị bảy tám cao thủ vây công, dần dần lộ ra sơ hở. Trần trưởng lão nhắm ngay cơ hội này, vỗ một chưởng lên lưng y.

Lang Gia đang vung mạnh kiếm chém người đột nhiên quay đầu, thấy Phượng Chiêu phun ra một ngụm máu tươi, một người bên cạnh cầm trường kiếm lóe hàn quang thẳng tắp đâm tới ngực y.

Lang Gia hét lớn một tiếng, gạt trọng trách trước mắt ra, tung người nhảy một cái tiếp lấy Phượng Chiêu, nhanh chóng lui đến trên đài cao, Tả hộ pháp thấy vậy cũng vừa đánh vừa lui áp sát tới: “Giáo chủ, chúng ta sợ là không chịu nổi.”

Phượng Chiêu lau máu bên mép, muốn đứng lên, lại bị Lang Gia đè xuống.

“Ta sẽ không để cho ngươi chết,” Lang Gia cầm chuôi kiếm nặng trong tay, “Nhắm mắt, trước khi ta bảo tuyệt đối không được mở ra.”

Phượng Chiêu nhìn dáng vẻ trịnh trọng của hắn, con ngươi hơi co lại: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn rút kiếm.” Lang Gia nhẹ giọng nói, luôn dặn dò y không được mở mắt, rồi sau đó bỗng nhiên xoay người, mạnh mẽ hướng về phía đám người kia

“Két—” Tiếng lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, đi đôi với sức mạnh to lớn đánh vào, giống như một cao thủ nội công tích lũy trăm năm, đột nhiên phóng tất cả nội lực ra ngoài.

“Phụt phụt…” Tiếng máu tươi vang tung tóe liên tiếp vang lên, huyết dịch nóng bỏng phun thẳng lên mặt Phượng Chiêu, y không nhịn được mở mắt ra.

Chỉ thấy nam nhân bị vây ở chính giữa kia, thân hình cao lớn, khí thế kinh người, chỗ mũi kiếm chỉ, lập tức máu tươi tung tóe. Chuyện quan trọng nhất, trên đỉnh mái tóc loạn xạ, đột nhiên mọc ra hai cái tai sói màu xám nhạt!

Nghe nói trong núi có yêu quái, người phàm bình thường không tin, hôm nay, lại không thể không tin.

Lang Gia kiếm vừa ra, quả thật như lời đồn đãi máu chảy thành sông, Lang Gia chậm rãi quay đầu, đối diện với cặp mắt phượng kinh ngạc của Phượng Chiêu.

Lẳng lặng đối mặt chốc lát, Lang Gia phịch một tiếng mới ngã xuống đất, thân thể co quắp một cái, biến thành một con sói lông xám dài bảy thước, mà Lang Gia kiếm rơi ra một bên, chợt phát ra một tia sáng chói mắt, từ từ co về thành một cái nanh sói màu trắng.

Lang Gia thần kiếm, bởi vì phía trên có khắc hai chữ “Lang Gia” mà có tên nhưậy, Phượng Chiêu vẫn cho là, Lang Gia là bởi vì trước kia đã thích thanh kiếm này, mới gọi mình như vậy, để dễ đến gần y. Hôm nay nhưng mới biết, Lang Gia kiếm, Lang Gia kiếm, chẳng qua là nanh sói có khắc tên Lang Gia, vậy thôi.

Phượng Chiêu ôm lấy chó sói vết máu khắp người kia, từng bước từng bước đi xuống đỉnh núi.

Tất cả người tấn công Ma giáo đều chết hết, Hữu hộ pháp sau khi tỉnh lại thất kinh, bị Tả hộ pháp đánh một trận, lập tức bắt đầu xử lý giáo vụ, vội mời đại phu tốt nhất tới chữa trị cho con sói này.

Đại phu bị sợ gần chết, nhìn không ra nguyên cớ, run run rẩy rẩy nói: “Lang Gia kiếm vẫn không thể rút ra, có lẽ sẽ hấp thu tinh hoa trên người lang yêu, một khi dùng, chỉ sợ hắn liền…”

Phượng Chiêu không tin, tự mình trông nom con sói lông xám, một lần một lần vuốt ve da lông bóng loáng kia, một lần một lần kêu tên Lang Gia. Cuối cùng cũng biết hết mọi chuyện, y nhớ tới, lúc còn rất nhỏ mình không muốn luyện công, chạy đến sau núi, gặp một con sói con gầy trơ cả xương, lúc ấy y cầm trong tay xương thịt kho mới lấy, liền cho sói con kia ăn.

Lang Gia nói, khi còn bé lúc sắp chết đói, ăn được mùi vị thịt như vậy, cả đời này đều không thể quên được.

Phượng Chiêu chôn mặt trong bộ lông thật dày kia, mắng một tiếng chó ngu. 

Bất tri bất giác đã ngủ, lúc tỉnh dậy, chó sói lông xám đã không thấy bóng dáng, trên giường lớn trống không, chỉ còn duy nhất cái nanh sói màu nhũ bạch.

Bầu không khí trong Ma giáo ngày này còn áp lực hơn ngày khác, Giáo chủ không phải là Giáo chủ phong nhã như trước nữa, trở nên hỉ nộ vô thường.

Có giáo chúng không nhịn được hỏi Hữu hộ pháp, rốt cuộc thế nào vậy.

Hữu hộ pháp sờ cằm một cái, nói nhỏ: “Lang khuyển của Giáo chủ không thấy nữa rồi.”

“Coong!” Tả hộ pháp cầm ngọc tiêu gõ đầu hắn, “Chớ lắm mồm, đi thổi tiêu.”

Mặt trăng lưng chừng trời, Phượng Chiêu còn ở trong sân uống rượu, trong lòng vắng vẻ, chỉ có thể mượn rượu giải sầu. Nếu như rút Lang Gia kiếm ra sẽ hao tổn pháp lực, người nọ ngay cả duy trì hình người đều không làm được, cứ đi như vậy, cũng không biết còn còn sống hay không.

“Lang Gia, Lang Gia, ngươi đến tìm ta, chỉ vì báo ân sao?” Phượng Chiêu mắt say mông lung nhìn trăng sáng trên trời, tự lẩm bẩm.

“Không phải.” Một thanh âm trầm thấp dễ nghe truyền tới từ đầu tường.

Phượng Chiêu đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Lang Gia khôi phục hình người nhảy xuống từ đầu tường, cầm xương thịt trên bàn, đứng ở chân y bắt đầu gặm, trên đỉnh đầu một lỗ tai lông xù to to cao hứng đung đưa qua lại.

“Lỗ tai không đổi được?” Phượng Chiêu đã mệt mỏi so đo cùng hắn mấy ngày nay không từ mà biệt, rất sợ lại dọa sói chạy mất, chậm rãi đưa tay, dò xét sờ lỗ tai lông kia một cái.

Lỗ tai sói giật giật, Lang Gia có chút khổ não nói: “Sợ là còn phải một thời gian nữa mới được.”

Làm một yêu quái, hắn cần dựa vào tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện. Lang Gia kiếm là một cái răng sữa của hắn, bị hắn luyện chế thành trường kiếm, dùng để đựng nhật nguyệt tinh hoa hắn chưa hấp thu xong, nhưng chẳng biết tại sao bị trộm đi. Ôm kiếm hắn có thể chậm rãi hấp thu sức mạnh bên trong, nếu rút kiếm ra, tinh hoa nhật nguyệt sẽ phun ra ngoài, bởi vì hấp thu quá nhiều, hắn sẽ không khống chế được thân hình. Cũng gọi là ăn no căng!

Phượng Chiêu trầm mặc hồi lâu, từ trên ghế trượt xuống ngồi cùng Lang Gia: “Ngươi là yêu, cũng có thể trường sinh bất lão chứ?”

Lang Gia lắc đầu: “Ta chỉ tình cờ thành tinh hóa hình, cũng chỉ sống mấy chục năm, rắn chắc hơn người phàm chút thôi.”

Phượng Chiêu nhịn lại nhẫn, mới miễn cưỡng đè xuống khóe miệng không ngừng cong lên: “Vậy, ngươi cứ tiếp tục làm thị vệ cho ta đi.”

Lang Gia gặm xong khúc xương trong tay, vừa bên nhai vừa hàm hồ nói: “Mỗi ngày đều có xương thịt ăn không?”

Phượng Chiêu nhìn hắn một chút, cuối cùng không nhịn được bật cười, xoa xoa hai tai chó sói trên đỉnh đầu: “Có, mỗi ngày đều có!”

——- Hoàn ——–

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!