Lặng Lẽ

Chương 5



Edit: LN

Beta: Changg

Trong văn phòng cũng không còn mấy giáo viên, thời gian từng giây trôi qua, cực kỳ yên tĩnh.

Văn Tuế cắn môi.

Đầu bên kia điện thoại nói xong thì im lặng, tuy là như vậy, nhưng cũng có thể cảm nhận được người đàn ông rất có hứng thú.

Cô gần như có thể nghĩ dáng vẻ anh đang cong môi,  quyến rũ trêu người cười mà không cười.

Nhưng cô muốn hét to.

Anh không phải chú nhỏ của cô.

Cô càng không muốn làm cháu gái nhỏ của anh.

Sự ngang bướng không thể lý giải được này ở trong lồng ngực dâng lên.

Cô yên lặng rất lâu, chuông báo hiệu vào tiết vang lên.

Văn Tuế bỏ ống nghe điện thoại xuống ‘Anh đừng có mơ’

Nhà để xe dưới tầng hầm.

Chu Dã nghe đầu dây bên kia đã tắt máy, bước đi hơi sững lại. Anh nhướng mày, ngược lại không nghĩ đến Văn Tuế sẽ có thái độ này.

Anh bỏ điện thoại xuống, nhìn màn hình điện thoại đã tối lại, chậc một tiếng: “Cô gái nhỏ không nghe lời rồi.”

Nhưng cũng không để ý nhiều, cầm điện thoại lên, hướng về phía đỗ xe.



Tiết đầu tiên là tiết ngữ văn, khi Văn Tuế về đến phòng học, Tần Cầm đã cầm giáo án đứng trên bục giảng, cô gấp gáp về chỗ ngồi.

Tần Cầm nói chuyện nhẹ nhàng, nghe rất ấm áp, làm cho tâm hồn con người trở nên yên ả.

Văn Tuế chống tay lên cằm, lại cảm thấy lòng như cuộn len đang bị mèo nhỏ chơi đùa, như một mớ hỗn độn

Cô có chút buồn bực.

Còn vô cớ xót xót đầu mũi.

Nhưng hình như không phải do Chu Dã từ chối giúp cô mang bài tập đến, càng không phải vì thú vui chọc người của anh.

Vậy có thể là vì nguyên nhân gì chứ?

Văn Tuế chà chà mặt, lần đầu tiên cảm thấy bản thân kì quặc như vậy.

“….”

Sau khi hết tiết, Chu Chanh Chanh xoay đầu qua hỏi: “Chú ấy đem đến chưa? Tiết sau là tiết Vật lý rồi.”

Văn Tuế nhoài người lên bàn, dừng lại một chút: ”Không biết nữa.”

Chu Chanh Chanh: ”Sao lại không biết?”

Văn Tuế thở dài: ”Chính là tớ cũng không biết anh ấy có đem đến hay không.”

“Ý gì vậy? Chú ấy không đem đến đúng không?!” Chu Chanh Chanh nói: “Đệt, tớ nhìn nhầm chú ấy rồi, về nhà tớ nhất định nói với mẹ tớ.”

“Đừng, không cần đâu.”

Văn Tuế ngẩng đầu, Đặng Lệ Văn bê chồng bài tập đã sửa xong đến phòng học. Cô vừa đứng lên vừa nói: ”Vốn dĩ cũng là do tớ tự vứt bừa bãi mà, giúp đỡ cũng không phải là nghĩa vụ của anh ấy.”

“Tớ đi nói với Đặng Lệ Văn.”

“Ê ê ê!” Chu Chanh Chanh kéo cô lại: “Cậu quên lần trước Từ Lệ bị phạt rồi sao, Đặng Lệ Văn sẽ không quan tâm cậu thật sự quên đem bài tập hay là chưa làm bài tập mà cố ý quên đâu.”

Văn Tuế: “Vậy thì có thể làm thế nào nữa?”

Chu Chanh Chanh cắn môi suy nghĩ: “Cũng tại vì, cô ấy luôn sửa bài tập ở nhà trước rồi mới học bài mới.”

“Không sao, thì…đứng ở cuối lớp một tiết thôi mà.” Văn Tuế miệng nói như vậy nhưng giọng nói lại trở nên nhỏ dần.

Văn Tuế từ nhỏ đến lớn chưa từng gây ra chuyện như vậy, hầu như chưa từng bị giáo viên phê bình, cộng thêm nữ sinh vào thời kỳ dậy thì vốn dĩ nhạy cảm, lòng tự trọng cao.

Bị phê bình trước lớp, hơn nữa còn phải đứng cuối lớp cả tiết….

Cô cắn cắn môi, trong lòng vừa sợ vừa nhục nhã, hận không thể bỏ tiết ngay tại chỗ rồi rời đi.

Nỗi sợ hãi lớn lên, chiến thắng lý trí.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, thời khắc này cô nói không oán giận Chu Dã là nói dối.

Nhưng vẫn nên chủ động nói ra, không thể chờ Đặng Lệ Văn điểm danh gọi lên, như vậy sẽ càng muối mặt hơn. Huống hồ có khi tự thú không chừng cô thấy thái độ tốt sẽ được tha vài phần.

Văn Tuế đứng ở vị trí cách Đặng Lệ Văn 2m, trong lòng tự cổ vũ bản thân nhiều lần.

Đến lúc Đặng Lệ Văn nhìn thấy, kỳ lạ mà nhìn qua.

“….”

Được, chỉ có thể tiến lên.

Văn Tuế bước từng bước nhỏ tiến đến bên cạnh Đặng Lệ Văn, căng đầu nói: ”Cô Đặng, bài tập vật lý em đã quên đem đi rồi ạ.”

Nói xong, cô lập tực cắn môi căng thẳng.

Nhưng qua vài giây, những lời nói nghiêm khắc trên gương mặt lạnh lùng không đến.

Văn Tuế: ”?”

….Không nghe thấy sao?

Cô ngẩng đầu, có chút mù mờ.

Đặng Lệ Văn đưa mắt nhìn qua nhẹ nhàng, bình lặng đáp: ”Cô biết rồi.”

Văn Tuế: ”….”

Văn Tuế kinh ngạc trực tiếp lên tiếng: ”Vậy thôi ạ?”

Đặng Lệ Văn liếc nhìn cô: ”Vậy em còn muốn cái gì nữa?”

Văn Tuế: ”…”

Văn Tuế cười ngượng ngùng: ”Không có gì ạ.”

“Lần sau chú ý một chút, đừng có quên trước quên sau nữa.” Đặng Lệ Văn nói: “Lần này chú nhỏ của em đã đem bài tập đến nên coi như xong, mau về chỗ đi.”

Cảm thấy nhặt được món hời lớn, chỉ sợ Đặng Lệ Văn nuốt lời Văn Tuế nghĩ nhanh chóng kết thúc chủ đề, gật đầu như giã tỏi, liên tục đáp lại:”Vâng ạ, vâng ạ, em cảm ơn cô! Em và… Hả? Chú nhỏ nào cơ ạ?”

Đặng Lệ Văn nói: ”Em không phải gọi cho chú nhỏ nhờ cậu ấy đem đến sao? Cậu ấy giao cho bảo vệ, bảo vệ đem đưa cô rồi.”

“….”

Văn Tuế đứng hình tại chỗ.

Đặng Lệ Vân nhìn cô: ”Được rồi, lập tức vào học, khẩn trương quay về chỗ ngồi đi.”

Văn Tuế quay về chỗ ngồi, Chu Chanh Chanh lập tức hỏi: ”Cậu phải đứng cuối lớp hả?”

“Không.”

“Hả?” Chu Chanh Chanh hỏi: “Vậy phạt cậu như nào?”

Văn Tuế nói: ”Không phạt tớ.”

Cô mím môi, dừng một chút: “Chu Dã giúp tớ mang đến rồi.”

Chu Chanh Chanh ừm một tiếng: ”Vậy còn được, chú ấy vẫn xem như còn có tình người.”

Văn Tuế không trả lời.

Cô chống tay dưới cằm, miệng bất giác phồng lên.

Không phải nói là không mang đến còn gì.

Ánh mắt Văn Tuế nhìn vào khoảng không.

Thích chính là như hoa dại trên thảo nguyên, từng chút từng chút nở ra, nhỏ nhỏ ẩn mình trong cỏ, lại rậm rạp, như thế nào cũng đếm không xuể.

Hôm nay là thứ sáu, sau khi tan học về nhà, Văn Tuế ăn cơm, tắm rửa xong, lại không lập tức làm bài tập như thường ngày. Cô nghỉ ngơi trước, sau đó chỉ chọn ra bài tập Toán và Vật lý.

Khi làm 2 môn đó xong đã 9 giờ hơn, cô nhìn qua Chu Chanh Chanh đang chơi điện thoại, duỗi thẳng lưng đang mỏi nhừ, dự định ra ngoài lấy chút gì ăn, sau đó có thể đọc tiểu thuyết một lát.

Sắp đến nhà bếp mới phát hiện ra trước tủ lạnh có 1 bóng đen.

Cô bước đi chậm lại.

Đối diện là người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu đen rộng rãi, vừa mới tắm xong nhưng vẫn chưa sấy tóc, ngọn tóc còn đọng lại vài giọt nước.

Người đàn ông hình như cảm nhận được gì đó, xoay đầu lại.

Văn Tuế bất động.

Chu Dã nhướng mày,  ánh mắt cũng không dừng lâu, xoay người lấy từ trong tủ lạnh ra một bình nước, uể oải hỏi: ”Cháu uống gì?”

“Hả?” Văn Tuế phản ứng lại: “Em, em uống sữa bò đi.”

Chu Dã gật đầu nhẹ, sau đó khom lưng, như là đang tìm gì đó trong tủ lạnh.

Văn Tuế nhìn bóng lưng người đàn ông, tim thắt lại, chầm chậm nói: ”Hôm nay cảm ơn anh nha.”

Chu Dã “ừm” một tiếng nhẹ, không để ý nhiều.

Dường như đã tìm xong, ánh nhìn của anh đột nhiên dừng lại, đôi bàn tay to gầy đưa sâu vào trong tủ lạnh.

Anh lấy ra một hộp sữa bò màu hồng: “Vẫn muốn vị dâu đúng không?”

“Hả?” Văn Tuế có chút lơ mơ: “không phải mà.”

Chu Dã sững lại, tiếp đó là một tiếng “ừm” nhẹ nhàng: ”Chú nhớ lần trước cháu muốn ăn kẹo vị dâu, còn tưởng rằng cháu thích vị dâu tây nữa.”

Văn Tuế lắc lắc đầu: ”Không không không, em chỉ thích ăn kẹo vị dâu, sữa bò em thích uống vị vải, hơn nữa em ghét nhất là sữa bò vị dâu.”

“Ghét nhất là sữa bò vị dâu à.” Chu Dã chầm chậm nhắc lại lần nữa, nhìn hộp sữa trong tay, đem nó cất lại vào tủ lạnh.

Văn Tuế chớp chớp mắt, cho rằng người đàn ông này đối với thói quen của cô cảm thấy rất kì lạ, mím môi: “Rất khó hiểu sao?”

Cô từ từ đưa ra ví dụ: ”Như là, ví dụ em không thích ăn thịt mỡ da gà, nhưng em đặc biệt thích ăn thịt ba chỉ nướng và da vịt nướng. Em rất ghét sầu riêng nhưng em rất thích ăn bánh sầu riêng và bánh crepe sầu riêng nhiều tầng,…”

“Còn nữa em từ trước đến nay không ăn cà chua nhưng em rất thích ăn đồ vị cà chua, đặc biệt là mì cà chua nạm bò, món mì nước đó là món em thích nhất! Em cũng không ăn hành gừng tỏi, nhất là hành và tỏi, ăn là sẽ muốn nôn nhưng thực chất em rất thích ăn đồ ăn có vị tỏi băm, chỉ là hương vị, nhất định phải làm tỏi sạch sẽ! Em cực kì ghét cà rốt, nhưng bỏ vào cùng súp xương hầm mà nói…”

Nói được một nửa, Văn Tuế bỗng nhiên phản ứng lại, đối diện là ánh mắt hoài nghi của người đàn ông, cảm thấy bản thân hình như đã nói quá nhiều, lẳng lặng khép miệng lại. 

Chu Dã rất nhanh đã tiêu hóa xong danh sách dài thói quen ăn uống của Văn Tuế, trong mắt dần dần bị che lấp bởi nụ cười thờ ơ. Anh nhìn từ trên xuống một Văn Tuế đang băn khoăn, chậc một tiếng: ”Tuế Tuế cháu thật sự rất là…”

Anh ngừng lại, nụ cười càng rõ ràng, nói từng chữ từng chữ:” Biết cách ăn.”