Lãng Mạn

Chương 18: Bước nhảy, bước nhảy, một người



Phong Thiếu Quân thấy tinh thần Phong Thiếu Bạch có chút hoảng hốt, một nụ cười đắc ý ở khóe miệng âm thầm mà cong lên.

“Anh hai đây là cảm thấy yến hội của ông nội còn chưa xứng để anh tới tấu nhạc cho nó sao, hay là kỹ thuật đã mới lạ rồi?”

—— Ý trào phúng ở bên môi mười phần, giống như thợ săn vậy, đào sẵn bẫy rập, chỉ chờ con mồi của mình mắc câu.

Nếu Phong Thiếu Bạch không muốn đi lên tấu khúc, đó chính là miệt thị với uy nghiêm của gia chủ nhà họ Phong; nếu Phong Thiếu Bạch đồng ý, như vậy, đó không chỉ có làm Phong Thiếu Bạch tự hạ thấp thân phận, nói không chừng còn sẽ chạm đến cây châm trong lòng kia của cha Phong mẹ Phong.

Mặc kệ đi tới, hay là lui về phía sau, có hại đều là Phong Thiếu Bạch.

Đoàn Khanh Nhiên liếc mắt nhìn Phong Thiếu Quân một cái, cảm thấy bộ dáng ngẩng cổ của tên này thật sự cực kỳ giống con gà trống thắng trận.

Chỉ là —— Đoàn Khanh Nhiên mắt lạnh: Đây là không đến cuối cùng, rốt cuộc ai thua ai thắng còn không nhất định đâu!

“Nói như thế thì, công việc chuẩn bị cùng với sắp yến hội này là do cậu ba phụ trách đi?” Đoàn Khanh Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi, thanh âm đột nhiên chuyển ôn hòa, giống như bạn cũ thân thiết thăm hỏi.

Phong Thiếu Bạch kinh khủng giống như thấy ma mà giương mắt: Anh thật sự không nghĩ tới Đoàn Khanh Nhiên cư nhiên còn sẽ có hứng thú mà bắt chuyện với Phong Thiếu Quân; hơn nữa, lời nói mà Đoàn Khanh Nhiên nói với anh, đều rất ít dịu dàng như vậy được không!

Phong Thiếu Quân rốt cuộc không hiểu biết pháp y Đoàn khắc sâu như vậy, chỉ coi người phụ nữ này là một người bình thường, tuy rằng là con mèo hoang, có thể móng vuốt bén nhọn hơn mèo nhà một chút, nhưng rốt cuộc ở trước mặt quyền thế, vẫn là phải cúi đầu.

Vì thế, vị thiếu gia này không lắm để ý, thậm chí còn có vài phần khoe ra nói: “Tất nhiên. Loại sự tình này, ông nội luôn là thích giao cho người tín nhiệm đi làm.”

Đoàn Khanh Nhiên gật đầu: “À. Vậy cậu ba cần phải ở trước mặt lão gia tử cẩn thận lý do thoái thác, nếu lỡ như làm cho lão gia tử biết được công tác chuẩn bị không đúng chỗ như vậy, trên sân khấu còn thiếu một người chơi đàn, ra bại lộ lớn như vậy, chỉ sợ lão gia tử phải trách cứ cậu ba suy nghĩ không đủ cẩn thận tỉ mỉ.”

Phong Thiếu Quân: “……” —— Rõ ràng là hắn đặt bẫy, muốn thừa dịp cơ hội rất tốt này ở trước mặt mọi người đạp Phong Thiếu Bạch xuống dưới lòng bàn chân, để cho mọi người biết Phong Thiếu Quân hắn mới là người thừa kế chính tông của nhà họ Phong, mà Phong Thiếu Bạch, chỉ xứng làm loại việc vai hề hèn mọn giải trí cho mọi người này; nhưng mà, bây giờ, làm sao mà hắn có loại ảo giác tự mình nhảy vào cái bẫy của người khác vậy?

Đoàn Khanh Nhiên lại nói: “Kỳ thật nếu cậu ba chịu lên sân khấu diễn tấu mấy bài, chắc lão gia tử có thể cảm nhận được thành ý của anh, ước chừng cũng liền sẽ không lại bởi vì chút việc nhỏ này mà trách cứ anh đâu.”

Phong Thiếu Quân nghe đến đây, lập tức lại chấn hưng tinh thần, một lần nữa đầu nhập vào trong tên là “Trận chiến chèn ép Phong Thiếu Bạch vô chừng mực” này: “Tôi đây không phải đang nỗ lực đền bù sơ ý lúc trước sao? Nhưng thật ra tôi muốn đi lên đàn hai bài, nhưng từ nhỏ tôi tiếp thu giáo dục, đàn sáo diễn tấu nhạc khí này nọ, từ trước đến nay khó mà học được mấy thứ giải trí tao nhã này, nếu bình thường khoe khoang trái lại cũng là biết vài cái, chỉ là không giỏi như anh hai vậy. Tài nghệ dương cầm của anh hai, chính là gia truyền đó.”

—— Lời này liền không chút nào mịt mờ mà biểu đạt kỳ thị thật sâu từ đáy lòng của Phong Thiếu Quân, có đối với Phong Thiếu Bạch, càng có đối với người mẹ là nghệ sĩ dương cầm kia của Phong Thiếu Bạch.

Phong Thiếu Bạch nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay hiện hết lên.

—— Cho dù mẹ anh đã qua đời nhiều năm như vậy, nhưng Phong Thiếu Bạch cũng không cho phép người khác vũ nhục mẹ anh một chút. Đặc biệt là người của nhà họ Phong.

Bọn họ không có tư cách!

Đột nhiên, một bàn tay quen thuộc bao phủ lên, bao trên nắm tay của anh. Lòng bàn tay vẫn như cũ là hơi lạnh từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi, chỉ là thịt trong lòng bàn tay không có mềm mại như khi còn nhỏ.

Phong Thiếu Bạch rõ ràng cảm giác được, cái bàn tay kia dày nặng cứng rắn hơn nữa có lực lượng rất nhiều.

Phong Thiếu Bạch quay đầu nhìn về phía Đoàn Khanh Nhiên, sợi dây căng chặt trong đầu rốt cuộc thả lỏng xuống, con ngươi chậm rãi khôi phục bình tĩnh: Chỉ cần bàn tay này còn ở đây, chỉ cần người này còn ở đây, vậy anh, liền không có cái gì không thể nhịn.