Lãng Mạn

Chương 20: Tính mạng, tính mạng, thắng máu mủ



Xúc cảm lạnh băng phảng phất làm cho Phong Thiếu Bạch lập tức nhớ lại mười mấy tuổi năm ấy một lần cuối cùng đánh đàn, móng tay sắc nhọn của phụ nữ cào qua gương mặt gây đau, gai ngược trên dây mây cắm vào da thịt rất đau tựa hồ lập tức đều ở trong đầu rõ ràng mà lại lập thể lên.

Cái loại cảm giác này, Phong Thiếu Bạch đời này đều không muốn lại trải qua nữa. Nếu có thể, anh thậm chí không muốn hồi tưởng lại.

Nhưng mà ——

Phong Thiếu Bạch khép mắt, đôi mắt bị hàng mi dài cong cong che phía dưới, không ai có thể thấy rõ thần sắc trong mắt anh.

Anh đột nhiên lại giương mắt, nhìn Đoàn Khanh Nhiên cười một chút, hai bên má là má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Nụ cười kia, tựa như hoa đào ngàn dặm của tháng 3, ấm áp đến tức khắc mê loạn mắt người.

Vài tiếng thử âm đứt quãng qua đi, khúc nhạc trôi chảy liền từ dưới bàn tay Phong Thiếu Bạch chui ra, dường như chỗ trống sau mười năm không chạm vào dương cầm kia kỳ thật cũng không tồn tại, phảng phất những bản nhạc đó giống như đã sớm khắc vào trong đáy lòng anh.

Ngón tay Phong Thiếu Bạch ở trên đàn dương cầm thành thạo mà lại vui sướng đi khiêu vũ, nếu không phải gặp gỡ trêu người, anh nên chính là một nghệ sĩ dương cầm thiên tài không dính hơi tiền.

Khóe miệng Đoàn Khanh Nhiên hơi hơi cong lên, thân thể theo tiết tấu của âm nhạc bắt đầu di chuyển.

Ánh mắt Phong Thiếu Bạch truy tìm Đoàn Khanh Nhiên ——

Nhưng mà, anh càng không muốn chính là Đoàn Khanh Nhiên chịu một chút thương tổn nào. Nếu, lột ra miệng vết thương của anh, chọc vỡ vết mủ của anh, có thể để cho Đoàn Khanh Nhiên khỏi bị nỗi đau tao ngộ của anh, anh, sẽ rất vui.

Đơn giản mà lại không đơn thuần chỉ là những giai điệu vang vọng ở mỗi một góc trong đại sảnh, xoay quanh ở bên tai mọi người.

《The truth that you leave》.

Phong Thiếu Bạch cảm thấy không có bất luận một bài nào có thể chuẩn xác mà biểu đạt nỗi lòng của mình như bài này vậy.

Bắt đầu từ trước kia, anh thật giống như đi ở trong một cánh rừng nguyên thủy, anh mê mang, anh không biết phương hướng, anh nhìn không thấy ở đâu có tia sáng, đương nhiên, cũng không có người vì anh dẫn đường, thậm chí những người đó còn sẽ ở trên con đường phía trước của anh bố trí càng thêm nhiều bụi gai; cuộc đời anh, giống như là một cuộc mạo hiểm không xác định.

Nhưng mà, anh không thể lùi về phía sau, bởi vì phía sau anh, còn có một Đoàn Khanh Nhiên. Cho dù anh bị vướng ngã, cho dù anh ngã đến vỡ đầu chảy máu, anh cũng không thể quay đầu lại. Anh cần phải đi tới, anh cần phải đi ở đằng trước, vì Đoàn Khanh Nhiên chặt đứt tất cả bụi gai có thể thương tổn cô.

Con đường này, mặc kệ gian khổ như thế nào, anh đều phải, hơn nữa cũng chỉ có thể, tiếp tục đi tiếp.

*

m nhạc luôn là có lực lượng khiến người say mê, đặc biệt là bản nhạc dương cầm làm vua của âm nhạc.

Đám người ồn ào náo động từng chút yên lặng, tiếng chạm ly cũng ngừng lại, mọi người sôi nổi đi lại đây, tựa hồ đều tiến vào một thế giới kỳ diệu khác.

Chỉ thấy người phụ nữ ở giữa sảnh kia cư nhiên thật sự một mình khiêu vũ theo khúc nhạc.

Mọi người nhận biết được, đó là bước nhảy của điệu Waltz. Tuy rằng không có bạn nhảy, tuy rằng hành động này buồn cười giống như đang loè thiên hạ, nhưng trong mắt người phụ nữ kia không có một chút sợ hãi do dự, đối với ánh mắt kỳ dị của mọi người tất nhiên là không chút nào để ý tới, chỉ chuyên chú đắm chìm trong vũ đạo của mình.

Tiến ba bước, dừng, xoay quanh. Tư thế ôm lấy không khí, giống như đang ôm người mình yêu nhất trên thế giới.

Cứ việc như thế, bên trong cử chỉ bước chân của cô, cũng là cực kỳ ưu nhã; trong động tác chuyển động, đều là sinh mệnh tỏa ra sức sống.

—— Kỳ thật, tay chân Đoàn Khanh Nhiên cũng không có mềm mại như những diễn viên múa, cô cũng chưa từng có tiền mà nhàn rỗi cũng như không có thời gian đi học mấy thứ này. Mà bây giờ cô đang múa, cũng bất quá là bước nhảy đơn giản nhất. Mấy cái này, vẫn là năm đó Kỷ Lương cười nhạo cô chệch đường ray với thời đại, mà mạnh mẽ ép cô đi học. Không nghĩ tới, thật đúng là phát huy công dụng.

Một khúc sắp kết thúc, Đoàn Khanh Nhiên đột nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của Phong Thiếu Bạch.

Phong Thiếu Bạch đã đọc hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt của cô, Đoàn Khanh Nhiên đang hỏi anh vì sao mà không đàn tấu bài 《Hôn lễ trong mơ》 kia.

Bài này, không chỉ có là bài mà mẹ của Phong Thiếu Bạch thích nhất, cũng là bài đầu tiên mà Phong Thiếu Bạch học tập, đã từng đàn cho Đoàn Khanh Nhiên nghe vô số lần.

Hiển nhiên, Đoàn Khanh Nhiên muốn nghe anh đàn.

Yêu cầu của Đoàn Khanh Nhiên, Phong Thiếu Bạch từ trước đến nay đều thỏa mãn cho cô, cho dù là khi còn nhỏ Đoàn Khanh Nhiên từng ngây ngốc mà chỉ vào ánh trăng tròn trên bầu trời nói muốn hái nó. Khi đó Phong Thiếu Bạch càng ngu đần cư nhiên liền thật sự “hự hự” mà bò lên trên một thân cây cao nhất phía sau thôn. Kết quả đương nhiên là không hái được ánh trăng, mà tiểu Thiếu Bạch lại bị ngã gãy chân.

Cho nên, lần này, Phong Thiếu Bạch như cũ sẽ không cự tuyệt.

Anh nháy mắt với Đoàn Khanh Nhiên. Ngay sau đó, làn điệu biến đổi, không còn sâu kín chậm rãi, mà kịch liệt hơn, âm thấp dần dần trượt đến những nốt cao, nháy mắt đem khúc nhạc không chút kẽ hở mà chuyển qua bài 《Hôn lễ trong mơ》.

Đoàn Khanh Nhiên thấy được giữa mày Phong Thiếu Bạch có một tia cứng đờ chợt lóe mà qua, tức khắc có chút nghi hoặc, nhưng mà lúc này, cũng không phải thời cơ để cô dò hỏi.

Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong ý cảnh u buồn vừa mới hơi hiện ra, liền thấy người phụ nữ khiêu vũ giữa sảnh đột nhiên thay đổi bước nhảy.

Điệu Tango nhiệt tình mà lại phóng đãng thay thế bằng điệu Waltz thong thả mà lại ổn trọng.

Bước chéo, đá chân, nhảy lên, xoay tròn, mỗi một động tác đều là lực lượng mười phần như vậy, khiến người hoa cả mắt.

Đoàn Khanh Nhiên chấp nhất với khúc nhạc này không chỉ là bởi vì từ nhỏ đến lớn cô đã từng nghe quá nhiều lần, quen thuộc đến tận xương tủy, mà là bởi vì khi còn nhỏ, Phong Thiếu Bạch đã nói với cô câu chuyện về khúc nhạc này.

Chàng thiếu niên 14 tuổi yêu nàng công chúa cao quý, nhưng bởi vì thân phận chênh lệch quá lớn, hai người không thể đến được với nhau. Chàng thiếu niên không thể không đi xa quê hương, để mà quên đi đoạn tình yêu say đắm kia. 6 năm trôi qua, chàng thiếu niên trở về, gặp phải lễ kết hôn của nàng công chúa. Chàng thiếu niên ẩn ở trong đám người, yên lặng mà chúc phúc người mình yêu. Đúng lúc này, một mũi tên nhọn bay về phía nàng công chúa không hề phòng bị. Khi nàng công chúa kinh hoảng luống cuống, lại thấy chàng thiếu niên nhiều năm không gặp chắn trước mặt mình. Mũi tên nhọn đâm thủng thân thể của chàng thiếu niên. Chàng thiếu niên lại mỉm cười nói cho công chúa: “Đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ nàng.”

Đoàn Khanh Nhiên không biết cái gì gọi là tình yêu, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cũng không có người dạy cho cô.

Có lẽ, mẹ cô là yêu cô. Chỉ là thời gian quá xa xăm, hoặc lại là khi mẹ cô còn sống, liền rất ít có thời gian bận tâm đến cô, thế cho nên bây giờ cô có đôi khi thậm chí ngay cả khuôn mặt của người phụ nữ đáng thương kia đều nhớ không nổi.

Tất cả ký ức hai mươi mấy năm nay của cô đều là về Phong Thiếu Bạch. Đối với cô mà nói, Phong Thiếu Bạch chính là cả đời của cô.

Cho dù đã kết hôn, cô cũng không biết mình có yêu người kia hay không. Cô chỉ biết, Phong Thiếu Bạch đối với cô như thế nào, cô liền phải báo đáp lại anh gấp trăm lần ngàn lần.

Phong Thiếu Bạch thích người khác, cô liền yên lặng mà làm em gái anh. Phong Thiếu Bạch muốn kết hôn với cô, cô liền đi đăng ký với anh.

Nếu mà có người muốn thương tổn Phong Thiếu Bạch, vậy cô liền sẽ giống như chàng thiếu niên kia, dùng tính mạng mà bảo vệ anh.

—— Nếu nói, Đoàn Khanh Nhiên là xương của Phong Thiếu Bạch, máu của Phong Thiếu Bạch, như vậy Phong Thiếu Bạch, chính là sinh mạng của Đoàn Khanh Nhiên.