Lãng Mạn

Chương 8: Thiếu niên, thiếu niên, gắn bó nhau



Nếu nói, Đoàn Manh Manh là thịt trên đầu quả tim của Đoàn Khanh Nhiên, như vậy Đoàn Khanh Nhiên, chính là xương của Phong Thiếu Bạch, máu của Phong Thiếu Bạch anh.

Phong Thiếu Bạch nghĩ, Phong tam thiếu kỳ thật nói được không đúng, Phong Thiếu Bạch anh và Đoàn Khanh Nhiên đâu chỉ là thanh mai trúc mã, bọn họ rõ ràng là nương tựa lẫn nhau mà sống.

*

Khi Phong Thiếu Bạch lần đầu tiên nhìn thấy Đoàn Khanh Nhiên, chỉ có lớn như Đoàn Manh Manh bây giờ.

Khi đó Đoàn Khanh Nhiên cũng chỉ mới hơn hai tuổi một chút, đi đường còn tập tễnh đâu.

Như vậy cậu bé Phong Thiếu Bạch đương nhiên không biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình, cái gì gọi là lâu ngày sinh tình, anh bất quá chính là dọc theo con đường ông trời trải cho anh, sau khi đi tới cái ngày nhất định phải dây dưa với anh cả đời bên người cô gái này.

Không, bây giờ chỉ có thể nói là bé gái.

Phong Thiếu Bạch khi còn nhỏ thường xuyên đi theo mẹ chuyển nhà, lúc ấy anh không rõ, sau khi lớn lên mới hiểu được, mẹ anh là bị anh Phong phu nhân bức bách, không thể không rời xa Đế Đô. Cuối cùng, tới cái thôn hẻo lánh nơi Đoàn Khanh Nhiên sinh sống này, ngày tháng của bọn họ mới được coi là yên ổn.

Cái thời đại kia, người ở nông thôn lạc hậu luôn là có tư tưởng tính bài ngoại của giai cấp cá thể nông dân hẹp hòi. Lúc hai mẹ con Phong Thiếu Bạch vừa tới, ngày tháng cũng thật không quá tốt, chỉ phải thuê hai gian nhà ngói nhỏ hẹp ở bên cạnh thôn kia: Một gian dùng để làm phòng bếp, một gian dùng để làm phòng ngủ.

Căn nhà nhỏ như vậy đối với đứa trẻ sống trong thành phố như Phong Thiếu Bạch mà nói, quả thực là không thể tưởng tượng.

Mà càng khiến cho anh cảm thấy thần kỳ chính là, nhà của hàng xóm nhà bọn họ cư nhiên còn tàn tạ hơn nhà anh nữa.

Đoàn Khanh Nhiên, chính là đứa con của nhà hàng xóm.

Theo lý thuyết, nhà họ Đoàn là người địa phương sinh sống ở trong thôn, không nên lưu lạc đến gặp đãi ngộ càng thêm không bằng so với người xứ khác. Nhưng mà, gia đình của Đoàn Khanh Nhiên, lại là tương đối đặc thù.

Mẹ của Đoàn Khanh Nhiên, trời sinh là người bị ung thư não có tính di truyền. Nhà mẹ đẻ bởi vì loại bệnh di truyền đáng sợ này, gần như đều sắp chết hết. Thân thích không mắc bệnh may mắn còn tồn tại, tất cả cũng đều là người quan hệ xa đến tám đời đều đánh không đến một gậy tre với mẹ của Đoàn Khanh Nhiên.

Người trong thôn là biết loại bệnh sử này của nhà mẹ Đoàn, chờ khi mẹ Đoàn tới tuổi lấy chồng, tự nhiên cũng không ai dám tới cửa cầu hôn.

—— Rốt cuộc, nếu không có cảm tình sâu sắc như vậy, ai đều không muốn cưới một cái ấm sắc thuốc di động về nhà. Cái ấm sắc thuốc này nói không chừng ngày nào đó liền phải tới cái bùng nổ lớn, ép khô nhà bọn họ.

Bởi vì, trị liệu bệnh ung thư não này, là rất tốn tiền. Từ trước liền có người ta bởi vậy làm cho tiền tài mất hết, kết quả là, bệnh vẫn là không trị hết, cuối cùng mất cả người lẫn của.

Đã có vết xe đổ, kẻ tới sau lại có ai còn dám bước lên vết xe đổ?

Hôn sự của mẹ Đoàn, trì hoãn xuống dưới như vậy. Thoáng chớp mắt, tuổi cũng lớn rồi.

Ông ngoại của Đoàn Khanh Nhiên trước khi chết, không yên lòng nhất chính là chuyện này, chỉ sợ con gái cô đơn sống quãng đời còn lại, không người chăm sóc lúc lâm chung.

Mẹ Đoàn vì để cho cha nhắm mắt, làm một cái quyết định: Đó chính là tìm một người cưới bà.

Nhưng mà, thời gian ngắn như vậy, đi đâu mà tìm đây? Không nói lúc ấy bà đã không phải thiếu nữ như hoa, chỉ nói liền cái bệnh sử kia của gia tộc, đều là khiến cho đàn ông trong thôn tránh còn không kịp.

Đúng lúc này, có người tiến vào tầm mắt của mẹ Đoàn.

—— Tên du thủ du thực trong thôn, một người đàn ông họ Đoàn.

Kỳ thật nói tên du thủ du thực, cũng là có chút không chuẩn xác. Rốt cuộc cũng không phải chính ông nguyện ý sống những ngày tháng như thế, nhưng ông trời sinh đầu óc liền có chút không bình thường, nghe nói là tinh thần có vấn đề, loại người này, cũng không thể trông cậy vào anh ta công thành danh toại, phải không? Có thể sống đến từng tuổi này, coi như không tồi rồi.

Người đàn ông này ở đầu thôn, trong nhà không cha không mẹ, tuy rằng cũng có vài mẫu đất, nhưng trong đầu ông hoàn toàn không có khái niệm trồng trọt, lúc bình thường đều là sống dựa vào sự tiếp tế của người trong thôn.

Mẹ Đoàn trong lòng buồn khổ, tuy rằng chướng mắt người đàn ông này, nhưng nhìn chung khắp cả thôn, chỉ sợ cũng chỉ có người này chịu cưới bà.

Vì hoàn thành tâm nguyện của người cha già, mẹ Đoàn khẽ cắn môi, gả cho!

Khi đó người trong thôn còn đang chê cười nói, hai người đầu óc có tật xấu này cư nhiên sống với nhau, cỡ nào xứng đôi.

Đoàn Khanh Nhiên chính là sản vật của một người bị ung thư não và một người bị bệnh tâm thần kết hợp.

Mẹ Đoàn có tài quản gia, lại hiền huệ vô cùng, bởi vậy một năm đầu gả qua đi, ngày tháng của nhà họ Đoàn vẫn là trải qua đến không tồi, thậm chí rất là sinh động. Ngay cả cha của Đoàn Khanh Nhiên, hình như cũng không choáng váng như trước kia vậy.

Khi mắt thấy ngày tháng sắp sửa đi lên quỹ đạo, cha của Đoàn Khanh Nhiên thế nhưng tự sát.

—— Không có lý do gì, thuần túy là bệnh tâm thần phát tác, đột phá ý tưởng kỳ lạ cho rằng chính mình có thể giống như cá sống ở trong nước, sau khi nhảy từ trên cầu xuống sông rốt cuộc không có thể nổi lên.

Vì thế, Đoàn Khanh Nhiên vừa sinh ra liền không có cha.

Nhà này không có người đàn ông làm việc, tự nhiên ngày tháng liền lại tiêu điều đi xuống.

Mẹ Đoàn thay người may vá giặt quần áo nấu cơm, căng thẳng đến duy trì cuộc sống của mẹ con hai người. Đoàn Khanh Nhiên nho nhỏ, cũng là bữa đói, bữa no. Bởi vì trong thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ, cô lớn lên không rắn chắc bằng những đứa trẻ khác còn chưa tính, thậm chí phản ứng còn không nhanh nhạy bằng những đứa trẻ cùng tuổi, tới hơn hai tuổi, mới miễn cưỡng biết đi biết nói.

Khi Phong Thiếu Bạch đến đây, đúng là cái thời kỳ này.

Phong Thiếu Bạch kế thừa gen ưu tú của cha mẹ, từ nhỏ liền lớn lên kháu khỉnh thông minh, người gặp người thích, bởi vậy khi bắt đầu nhìn thấy đứa bé Đoàn Khanh Nhiên gầy yếu, lại nhìn qua ngốc nghếch này, còn rất là ghét bỏ.

Nhưng Phong Thiếu Bạch lại là thứ phạm tiện, cho dù chướng mắt cô bé người ta, vẫn là thích đi trêu đùa tiểu Khanh Nhiên.

Tiểu Khanh Nhiên tuy rằng linh trí phát triển đến chậm một chút, nhưng cô từ khi đó trở đi, liền biểu hiện ra bản tính bưu hãn.

Khi Phong Thiếu Bạch lần đầu tiên trêu chọc tiểu Khanh Nhiên, mặt bánh bao của anh bị tai ương, rồi sau đó chịu đựng dấu răng trên mặt hơn phân nửa tháng cũng không dám ra cửa.

Lần thứ hai, ngón tay của Phong Thiếu Bạch bị cắn đến máu thịt mơ hồ, nếu không phải mẹ Đoàn kịp thời gấp trở về, Đoàn Khanh Nhiên phỏng chừng muốn cắn ngón tay này thẳng đến sông cạn đá mòn đều không nhả ra.

Phong Thiếu Bạch không ngừng cố gắng, tiếp tục khiêu chiến. Tiểu Khanh Nhiên lại là phiền, trực tiếp một chân đá đến tiểu Thiếu Bạch trong quần thủng đáy. Thiếu Bạch nho nhỏ tức khắc ỉu xìu, tiểu Thiếu Bạch đau đến quỷ khóc sói gào.

Nhưng chúng ta biết, trên thế giới này, chính là có một loại người như vậy, càng bị nhục liền càng cảm thấy hứng thú. Cố tình không khéo, Phong nhị thiếu từ nhỏ trong xương cốt liền cất giấu một loại nhân tố gọi là “tiện” như vậy.

Sau này, Phong Thiếu Bạch đối với Đoàn Khanh Nhiên càng ngày càng tốt: Khi mẹ Đoàn bận rộn, anh xung phong nhận việc dẫn tiểu Khanh Nhiên đi chơi; mẹ anh nhờ người từ trong thành mang đồ ăn vặt về tới như sữa bò, chocolate, bánh kem v.v, anh đều sẽ lặng lẽ tiết kiệm được tới một phần đút cho Đoàn Khanh Nhiên ăn; trong thôn có trẻ con khi dễ người Đoàn Khanh Nhiên nhỏ, học theo người lớn nhục mạ Đoàn Khanh Nhiên là bệnh tâm thần, tuy rằng Đoàn Khanh Nhiên khi đó nghe không hiểu, nhưng Phong Thiếu Bạch lại là biết “bệnh tâm thần” là một từ cực kỳ không tốt, vì thế tiểu Thiếu Bạch liền tức giận đến đánh nhau với một đám trẻ hư gây sự kia, thường thường mặt mũi bầm dập.

Đoàn Khanh Nhiên có vẻ nháy mắt liền nhiều thêm một người anh trai, nhiều thêm một thần hộ mệnh, bình yên lớn đến năm tuổi.

Một năm kia, đối với Đoàn Khanh Nhiên mà nói, rất là khó quên.

—— Mẹ Đoàn rốt cuộc bởi vì làm lụng vất vả quá độ, đổ bệnh không dậy nổi. Không đến một tháng, liền đi.