Lắng Nghe Vô Thường Nói

Chương 18



Gõ: Nàng fish.

“Hạ Trang ca ca vẫn luôn muốn giết muội sao?” Mai linh mím môi với đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại không khóc được, trái tim nàng đập dồn dập. Lúc nói ra câu này, nàng thậm chỉ còn cảm nhận được trái tim của mình sắp vỡ đôi.

Hắn nắm chặt hà bao trong tay, hai bàn tay siết chặt buông thõng bên hông không ngừng run lên, Hạ Trang run rẩy cánh môi trước lời chất vấn của mai linh, lời nói dối đã ở trên môi, nhưng hắn lại không cách nào nói ra.

“Cô làm gì Mộ Dung rồi?” Hạ Trang hỏi.

Mai linh mím môi: “Lý tỷ tỷ là người quan trọng nhất trong lòng huynh và muội chưa từng nghi ngờ điều đó. Muội cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn huynh báo đáp cho những hi sinh của mình, nhưng huynh lại muốn giết muội….”

Hạ Trang không thể phản bác, nhưng cũng không thể thừa nhận; mai linh bước về phía hắn, càng bước càng gần.

Khương Thanh Tố do dự một lát, cuối cùng vẫn nhìn xuống phía dưới, bất chấp việc tay mình còn đang ngăn cản Thiện Tà.

Thiện Tà nhìn cánh tay đang nắm lấy cổ tay của mình, dẫu biết cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng chẳng thể ngăn nổi mình, nhưng chiếc roi vẫn không hề vung ra.

Thẩm Trường Thích rơi vào tình huống hết sức rối rắm, ở trong sân thì người và linh đang nảy ra xung đột sinh tử, còn ở trên nóc của từ đường thì hai vị đại nhân âm ty đang vung tay đánh nhau, hắn nên hóng chuyện bên nào trước đây? À đâu, hắn nên chú ý tới bên nào trước được nhỉ?

“Nếu như mai linh là người chiếm giữ thân xác của Lý Mộ Dung lúc này, vậy thì Lý Mộ Dung ở đâu?” Khương Thanh Tố nhíu mày, Thiện Tà nhìn về phía bản thể mai linh: “Ở trong cây.”

Nếu Lý Mộ Dung ở bên trong bản thể mai linh, hồn phách hẳn là đã được hợp nhất và trở lại trạng thái nguyên vẹnvậy thì lúc này chính là cơ hội thích hợp nhất để dẫn nàng ấy đi.

Khương Thanh Tố không định để chuyện này trở nên phức tạp hơn, vừa nãy nàng ngăn cản Thiện Tà chỉ là để tránh cho mai linh vô tội và Lý Mộ Dung ngây thơ không biết gì phải chịu tổn thương mà thôi, vì vậy nàng buông tay, lui về sau một bước, chỉ vào bản thể mai linh và nói với Thiện Tà: “Thiện đại nhân, mời.”

Thiện Tà: “…”

Thẩm Trường Thích: “…”

Thiện Tà thu lại roi trấn hồn, lòng bàn tay ngưng tụ một ngọn lửa màu xanh, sau khi ngọn lửa bùng cháy thì từ từ hóa thành một lá bùa màu vàng. Nhưng lá bùa vàng còn chưa kịp hiện rõ thì mai linh đã có hành động, một dải hoa mai như đang nhảy múa trong không trung bao bọc lấy cây mai và Hạ Trang.

Dẫu cánh hoa bay trong không gian lặng gió nhưng xung quanh vẫn vang lên tiếng rít chói tai như tiếng thét gào của nữ tử, mai linh đang nhập vào cơ thể của Lý Mộ Dung ngửa đầu há mồm, âm thanh đó phát ra từ miệng nàng. Ngoài âm thanh, miệng nàng còn có từng đợt tia sáng chói lọi màu vàng như hàng ngàn hàng vạn sợi chỉ nhỏ, đang chui ra khỏi miệng.

Tia sáng chói lọi này gần như có thể hình dung bằng hai từ chói mắt, đám người Khương Thanh Tố đều đưa tay che mắt vì không chịu nổi.

Hạ Trang đứng giữa cơn lốc nhìn về phía mai linh đang tách ra khỏi cơ thể của Lý Mộ Dung, sau đó hắn nhìn thân xác của Lý Mộ Dung đang chậm rãi biến hóa, từ một cơ thể ấm áp mềm mại dần dần chuyển sang màu trắng, màu xanh, rồi xuất hiện những đốm hoen tử thi.

(*) Hoen tử thi: là một dấu hiệu của thi thể đã chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía.

Diện mạo xinh đẹp thoắt cái bị phá hủy, mái tóc đen óng ả gần như rối tung như đám cỏ dại trong sân, cơ thể của nàng càng ngày càng gầy. Cuối cùng, vào khoảnh khắc khi mai linh hoàn toàn tách khỏi cơ thể của Lý Mộ Dung, nàng gần như chỉ còn là bộ xương khô, gục thẳng xuống đất.

Dưới lớp áo dài là thân hình khô gầy, giống như hai cây gậy chống đỡ bộ quần áo, lúc đổ xuống, nó lại trở về làm một cái xác đã chết nhiều ngày, trong hương mai dường như còn có chút mùi thối rữa.

Hạ Trang toan chạy tới đỡ lấy đối phương, nhưng lại bị mai linh vừa tách ra khỏi Lý Mộ dung cản đường.

Bản thể mai linh vốn là một cái cây, mà tu vi của nàng không đủ để ngưng tụ thành cơ thể con người, nên nàng chỉ có thể dựa vào ý chí của mình để hóa thành ảo ảnh mang hình dáng con người, trông giống cát mà không phải cát, tựa như nước mà chẳng phải nước.

Hai chân của nàng trở nên vô hình như Thẩm Trường Thích bị roi trấn hồn đánh trước đó, cả người cứ bay bổng trong không trung, cơ thể nhẹ bẫng.

Đã hai lần Hạ Trang cố gắng vượt qua mai linh để đi tìm Lý Mộ Dung, nhưng cả hai lần đều bị mai linh ngăn lại.

Hắn nhìn gương mặt của mai linh, đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, không giống với bất kì nữ nhân nào trên đời, mắt tròn mi dài, cái miệng nhỏ nhắn phả ra hương mai, nàng giống như một mỹ nhân tuyệt trần trong bức tranh cổ, mặt mày mang vẻ phẫn nộ và bi thương, sau khi cản Hạ Trang lại, nàng nói: “Lý tiểu thư chết rồi, huynh vẫn yêu tỷ ấy sao? Huynh có thực sự…. yêu tỷ ấy như những gì huynh nghĩ không?”

Khi nghe thấy mai linh nói ra từ ‘chết’, Hạ Trang lập tức đưa tay gạt ảo ảnh của đối phương trước mặt mình đi, một tay gạt đứt bả vai của nàng ta, mai linh vỡ vụn và tụ lại ở một bên khác.

“Vì báo ơn, muội có thể vứt bỏ tu hành mấy trăm năm của mình, thà chống lại ý trời, đắc tội âm tào địa phủ cũng phải để hồn phách của Lý tiểu thư ở lại nhân gian, để tiểu thư không đi qua cầu Nại Hà, không thể đầu thai.” Mai linh vừa nói vừa lảo đảo bước tới trước mặt Hạ Trang, đôi mắt của nàng ta nhìn thẳng vào Hạ Trang, sau đó chậm rãi lùi lại, lùi lại.

Từng hạt cát mịn tụ lại bên cạnh thi thể nằm trên mặt đất, tia sáng màu vàng đang bao bọc thi thể đã không còn hồn phách và đang thối rữa một cách nhanh chóng, thân hình duyên dáng của Lý Mộ Dung đã biến thành một đống xương khô từ lâu, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra phía sau mái tóc bù xù cũng đã trở nên nhăn nheo rữa nát.

“Huynh thì sao? Huynh vẫn sẽ thích Lý Mộ Dung sớm đã biến thành bộ dạng này sao?” Mai linh vứt thi thể của Lý Mộ Dung về phía Hạ Trang, khuôn mặt màu xanh đen càng ngày càng gần hắn, Hạ Trang sợ đến mức hớt hải lùi về sau vài bước rồi ngồi phịch xuống đất với cặp mặt trợn tròn, nhìn trông vô cùng hoảng sợ.

Hắn nhìn đầu lâu của Lý Mộ Dung nghiêng sang một bên, nhìn mái tóc che khuất nửa khuôn mặt của nàng, cơ thể hắn run lên, mở miệng không thốt nên lời.

“Huynh yêu dung mạo xinh đẹp hay vẻ dịu dàng của nàng ấy?” Mai linh lập tức nhào lên người Hạ Trang với đôi mắt long lanh sáng ngời, nàng ta nhìn chằm chằm Hạ Trang và nói: “Chỉ khi muội ở trong thân xác của Lý tỷ tỷ, tỷ ấy mới có thể giữ được dáng vẻ xinh đẹp; còn nếu huynh giết muội, dầu Lý tỷ tỷ có hồi sinh thì tỷ ấy cũng chỉ có thể sống lại với bộ dạng thế này.”

“Như vậy, huynh vẫn muốn giết muội ư? Hạ Trang ca ca….” Mai linh từng bước ép sát, miệng anh đào nhỏ nhắn đột nhiên mở ra giống như dã thú há cái miệng khổng lồ để lộ bộ nanh trắng muốt, trong thoáng ảo giác, nàng trở nên không giống con người, hai mắt đầy vẻ bất lực: “Muội sẵn lòng tác thành cho Hạ Trang ca ca, chỉ cần huynh dám.”

Hạ Trang đột nhiên bừng tỉnh, sau khi nhìn về phía Lý Mộ Dung đang đổ trên mặt đất thì hắn vội vàng bò dậy, gần như bò lộn ra khỏi sân của từ đường.

Cuối cùng, bóng dáng của thư sinh cũng hoàn toàn biến mất, hắn vừa chạy vừa la hét đầy vẻ khiếp sợ, khiến người làm trong phủ nhốn nháo cả lên. Hắn ăn mặc nhếch nhác, nói năng liên thiên, loạng choạng biến mất khỏi tầm mắt của mấy người bọn họ.

Khương Thanh Tố trợn tròn mắt, nhìn những thay đổi đột ngột xảy ra trong thời gian ngắn ở sân viện, người lúc đầu muốn giết mai linh lại bị chính dáng vẻ của phu nhân mình sau khi chết – người phụ nữ mà mà hắn luôn miệng nói yêu sâu đậm dọa chạy mất, trái lại, mai linh, người bị người mình yêu làm tổn thương lại quỳ rạp trên mặt đất bật khóc thổn thức như tiếng gió.

Thiện Tà nhìn lá bùa trong tay mình rồi ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, lá bùa bay đến trước mặt mai linh. Mai linh chầm chậm ngẩng đầu nhìn đốm lửa màu lam, nàng ta thận trọng nhìn lá bùa dán trên bản thể của mình, lúc nhìn thấy ấn đỏ của điện Thập Phương trên lá bùa thì lập tức vỡ lẽ người tới là ai.

Hồn phách của Lý Mộ Dung đã rời khỏi bản thể mai linh một cách nguyên vẹn, nàng nhìn mình tả tơi nằm trên mặt đất rồi tầm mắt chậm rãi nhìn về phía mai linh đang nằm quỳ bên cạnh mình, toàn thân vẫn còn kim quang, ánh mắt có chút thẫn thờ.

Mai linh cũng nhìn Lý Mộ Dung, đây là lần đầu tiên bọn họ thật sự đối mặt với nhau, trước đây tuy hai người cùng ở trong một cơ thể, nhưng một người dùng buổi sáng, còn người kia xuất hiện vào đêm hôm.

Lý Mộ Dung thủng thẳng bước về phía mai linh, khi đứng ở trước mặt đối phương nàng lại vươn tay ra dìu nàng ta dậy, tuy hai bên không chạm được vào nhau, nhưng dường như có một sức mạnh nào đó khiến họ có thể cảm nhận được nhau.

Vừa rồi dẫu mai linh nói thế là để hù dọa hay lừa gạt Hạ Trang, thì chung quy Lý Mộ Dung cũng đã nhìn thấy hết phản ứng của Hạ Trang. Nàng nhìn thấy sự điên dại và cố chấp lúc mới bắt đầu của hắn, sau đó cũng nhìn thấy sự tan vỡ và khiếp đảm của hắn, nàng nhìn thấy một Hạ Trang vô cùng sống động, một cái tôi cực đoan nhất của con người, thứ mà lúc còn sống nàng chưa từng trông thấy ở hắn.

Lý Mộ Dung đối mặt với mai linh, dịu dàng nói: “Cảm ơn em.”

Vừa nãy mai linh còn chẳng khóc khi biết Hạ Trang muốn giết mình mà bấy giờ nước mắt như hạt châu vàng lại không ngừng rơi xuống, nàng ta lắc đầu, lập tức nói: “Em cũng phải cảm ơn tiểu thư.”

Cảm ơn sự vô ý và hồn nhiên của Lý Mộ Dung đã giúp nàng cảm nhận được thế gian này, mặc dù chỉ là bầu trời trong tiểu viện, thế gian trong Mai trang, nhưng nàng đã cảm nhận được cảm giác vùi mình trong đất, cảm nhận được gió thổi qua, mưa ập tới, vào một đêm đầy gió và tuổi ấy, nàng đã trông thấy một cô bé cao chưa đến nửa cây hoa mai ôm chiếc chăn bông mềm mại của mình tới, đắp lên thân và rễ cây, không gian lúc đó ngập tràn hơi ấm.

Nàng đã trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, cũng được nếm thử cảm giác của một lần rung động, điều này còn đáng giá hơn việc ngủ say trong khói hương mấy trăm năm.

Khương Thanh Tố thở dài rồi từ mái hiên đi xuống, Thẩm Trường Thích cũng định đi theo nhưng lại bị Thiện Tà liếc mắt cảnh cáo, vì thế hắn chỉ đành đứng yên tại chỗ.

Lý Mộ Dung thấy Khương Thanh Tố chậm rãi đi tới thì biết ngay mục đích đến của đối phương, nàng ngẩn người, gật đầu với Khương Thanh Tố.

Mai linh nhận ra Khương Thanh Tố, biết nàng là Bạch vô thường của địa phủ, đang định chắn trước người Lý Mộ Dung thì Lý Mộ Dung đã nói ngay: “Không sao đâu, ta và nàng ấy đã nói chuyện trước đó, bây giờ ta đi theo nàng ấy là có thể qua cầu Nại Hà.”

Mai linh nhìn vào Lý Mộ Dung, buồn bã nói: “Người không sợ chết ư?”

“Ta đã chết rồi.” Lý Mộ Dung rủ mi cười dịu dàng.

Mai linh nghe nàng nói vậy thì chầm chậm dịch thân ra, Khương Thanh Tố đứng yên tại chỗ, chờ Lý Mộ Dung tới.

Lý Mộ Dung thả bước rất chậm, khi đi tới trước mặt Khương Thanh Tố mới chợt nhớ ra một chuyện, nàng ngoảnh đầu nói với mai linh: “Mai trang đã không còn ai nữa, em có thể đi đến nơi mà em muốn, hồi còn bé ta từng đi qua rất nhiều nơi non xanh nước biếc, chúng rất đẹp.”

Nói xong câu này, nàng không còn ngoảnh đầu lại nữa.

Lúc Khương Thanh Tố chạm vào Lý Mộ Dung, một làn khói xám nổi lên, khói còn chưa cao bằng gian nhà đã biến mất.

Mai linh đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nàng xoay một vòng khiến làn váy xòe ra, mặt tường loang lổ dần trở nên sạch sẽ, dây thường xuân khô héo khi đó vẫn chỉ là một mầm non xanh mơn mởn, hương khói của từ đường được thắp mỗi ngày, Lý lão gia và Lý phu nhân dẫn theo cô bé Lý Mộ Dung cùng tới thắp hương cho tổ tiên.

Lý Mộ Dung nhìn chằm chằm chiếc hộp bằng gấm đặt cạnh bàn thờ với cặp mắt tròn xoe, tuy chỉ là một chiếc hộp bình thường, bên trong đựng một hạt giống, nhưng cô bé lại không biết nó là thứ gì, bèn nhân lúc cha mẹ cúi lạy mà cầm lên chơi, một ngày nào đó của năm đó, gió nhẹ hây hây.

Những cánh hoa mai bay ra khỏi từ đường trong Mai trang, một gốc mai trồng hơn mười năm đã héo rũ chỉ trong nháy mắt vào một ngày đông nào đó, không để lại một cánh hoa nào trên mặt đất cả.

Khương Thanh Tố dẫn Lý Mộ Dung qua cầu Nại Hà với tâm trạng không mấy dễ chịu, lúc đi đến dưới chân cầu Nại Hà đứng cạnh dòng Vong Xuyên, vẫn có rất nhiều người đang đợi đò đến đón.

Khương Thanh Tố hơi bàng hoàng khi trông thấy mới có một ngày mà đã có biết bao người sống sống chết chết.

Khi tiễn người tới trước mặt Mạnh bà, thấy Mạnh bà đang nấu canh, nàng không nhịn được mà hỏi: “Lúc Hạ Trang bỏ tiểu thư mà đi, tiểu thư phải chăng có chút không cam lòng, dẫu gì hôm qua người còn vừa nói rằng sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy sự an khang cho hắn.”

Lý Mộ Dung nhìn Khương Thanh Tố, sau một thoáng bần thần, nàng lắc đầu: “Không, nếu được làm lại lần nữa, ta vẫn sẵn lòng.”

Khương Thanh Tố lấy làm khó hiểu, hơi chau mày: “Vì sao? Hắn không hề yêu tiểu thư như những gì người nghĩ, thậm chí hắn còn không dám đối diện với thi thể của người.”

Lý Mộ Dung nghe Khương Thanh Tố nói như vẫn không ngần ngại mà nhận ấy bát canh của Mạnh bà: “Lúc còn sống tỷ đã từng yêu ai chưa? Nếu tỷ thật lòng yêu người đó, thì dù hắn không yêu tỷ, tỷ cũng sẽ vì hắn mà cho đi tất cả, huống chi….”

Nàng ngập ngừng không nói tiếp nữa, sau đó ngửa đầu uống canh. Sau khi Lý Mộ Dung rời đi dưới sự dẫn đường của Mạnh bà, Khương Thanh Tố cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nàng không đi theo mà đứng ngẩn ngơ tại chỗ vì câu nói này của nàng ấy.

Lúc còn sống nàng đã từng yêu ai chưa?

Lúc người đó không yêu nàng, nàng thật sự sẵn lòng cho đi tất cả sao?

Lý Mộ Dung còn nói ‘huống chi’ là có ý gì?