Lắng Nghe Vô Thường Nói

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước cổng Mai trang, tuyết trắng bay đầy trời.

(*) Mai trang: trang trong trang viên, tức trang trại, ruộng vườn của quan lại, quý tộc, địa chủ phong kiến.

Hai nam tử đứng mặt đối mặt, cả hai đều trợn tròn mắt nhìn về phía đối phương.

Thẩm Trường Thích khua khua tay trước mặt Chung Lưu, lo lắng hỏi: “Sao thế? Bạch đại nhân đi vào chưa?”

Thoạt đầu Chung Lưu chớp chớp mắt, sau đó hít sâu một hơi, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cánh tay đang run lẩy bẩy của mình, lẩm bẩm bằng một giọng thô khàn: “Ôi chao, lạnh thế không biết.”

Thẩm Trường Thích nhướng mày: “Hử?”

Chung Lưu giậm chân tại chỗ hai lần, tuyết đọng trên mặt đất lọt vào khe hở của giày cỏ làm hắn lập tức không dám cử động, lạnh đến nỗi răng hàm va vào nhanh, run rẩy nói: “Bây giờ vào kiểu gì? Đâu thể cứ nghênh ngang đi vào được.”

Đôi mắt Thẩm Trường Thích trợn tròn: “Ngươi là Bạch đại nhân?”

Chung Lưu gật đầu, xoa hai tay vào với nhau rồi cười hì hì nói: “Bây giờ ngươi muốn thấy Chung Lưu làm gì? Nói mau, nhân lúc ta còn ở trong cơ thể của hắn, muốn ta làm hoa lan chỉ(**) cho ngươi xem không?”

(*) Hoa Lan chỉ: tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan.

Thẩm Trường Thích: “…”

Sau khi hai người đi một vòng trước cổng Mai trang, Thẩm Trường Thích chỉ về phía lỗ chó cạnh cổng phụ, Khương Thanh Tố nhún vai tỏ ý không hề gì, trong lòng thầm nghĩ, dù sao cũng không phải cơ thể nàng chui vào, Chung Lưu mới là người mất mặt.

Thẩm Trường Thích thấy khuôn mặt đầy râu của Chung Lưu nhướng mày lên, vẻ mặt vô cùng đắc ý, thì cảm thấy mắc ói như thể mình vừa ăn phải bánh thiu để qua đêm, sau khi nuốt nước bọt, hắn canh chừng cho Khương Thanh Tố.

Chung Lưu có vóc dáng cao to nên khá khó khăn khi phải chui vào từ lỗ chó, may mà hòn đá bên cạnh cái lỗ chó này đã hơi long ra, lúc chui vào chỉ cần dỡ hai hòn đá ra thì có thể dễ dàng vào trong Mai trang.

Có lẽ vì cổng phụ của Mai trang quá xa nên bên này không có nhiều hạ nhân, cỏ dại trên đất đã mọc đến đầu gối nhưng cũng không có người phát quang, thoạt nhìn cả viện giống như đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Rìa nhà có những cột băng(**) song cũng không thấy ai đập nó xuống, Khương Thanh Tố nấp sát vào góc tường, sau đó đi xuôi theo hành lang đến điểm cuối cùng, nhưng vẫn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Khương Thanh Tố lại đi qua hai cái hành lang nữa, mới trông thấy một ngôi viện khác. Bên ngoài viện trồng cây leo ba tường hổ(*), vào mùa này ba tường hổ đều đã héo rũ, rủ xuống trước cổng vòm rồi kết băng, tạo thành một lớp màn cửa dày dặn.

(*) Ba Tường Hổ: Trinh đằng ba mũi (danh pháp khoa học: Parthenocissus tricuspidata), còn gọi là Trinh đằng ba chẽ, Bà sơn hổ hoặc Ba tường hổ (爬墙虎) dây thường, là một loài thực vật hai lá mầm trong họ Nho.

Nàng nghiêng tai lắng nghe, bên trong không hề có tiếng động, cũng không có tiếng người, vì thế nàng bèn vén ba tường hổ ra rồi nhấc bước vào trong.

Vào viện mới phát hiện đây là nơi nào.

Đây chính là từ đường thờ cúng tổ tiên của Lý gia, chỉ là không biết vì sao nó lại hoang vắng như thế, thậm chí đến cả người quét tước cũng không có.

Viện rất nhỏ, trong từ đường ngoài thờ cúng tổ tiên ra, giữa viện còn có hoa mai.

Trong Mai trang có hoa mai không phải việc gì lạ, điều lạ là trên mỗi một cành hoa mai này đều mọc đầy hoa, bông nào cũng tươi rói, mùi lạp mai màu vàng ngọt bùi, rung rinh trong sân theo làn gió nhẹ. Vài cánh hoa rơi xuống đụn tuyết ở gốc cây, thoạt nhìn giống như một khung cảnh tuyệt mĩ, tuy nhiên Khương Thanh Tố nhìn thấy không chỉ là vẻ bề ngoài.

Nàng quan sát thật kĩ gốc cây mai kia thì phát hiện ra quanh thân cây mai có mùi hơi lạ, là một mùi hương mà nàng chưa từng thấy thấy bao giờ.

Có thể là do nàng ở địa phủ quá lâu, chưa gặp thứ gì tốt, nên nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt cũng cảm thấy hấp dẫn.

Khương Thanh Tố tiến lên vài bước, đứng cạnh gốc cây mai, vươn tay gảy gảy cánh hoa mai, lồng ngực bỗng xuất hiện cơn run rẩy kịch liệt, trái tim của Chung Lưu đập loạn xạ như thể muốn lao ra ngoài.

Nàng vội vàng rụt tay về, trong đầu chợt lóe lên một cảnh tượng mơ hồ, trong đó có một khuôn mặt quen thuộc. Khương Thanh Tố nhắm mắt nghiền ngẫm, cuối cùng cũng nhớ ra đó là gương mặt của Lý Mộ Dung, người mà nàng có duyên nhìn thấy hai lần trên cầu Nại Hà.

Bắt được manh mối sao có thể để nó đứt mất?

Lần này Khương Thanh Tố không hề do dự mà đưa tay phủ lên thân cây, luồng nhiệt nóng từ lòng bàn tay khiến thần kinh nàng đau đớn, đầu ngón tay như thể bị một lực hút khổng lồ nào đó chói chặt vào cành mai, dù nàng gắng sức thế nào cũng không rút ra được.

Một tay khác của nàng ôm ngực, trái tim đập quá nhanh, đến nỗi tiếng thình thịch thình thịch suýt nữa nhấn chìm nàng, lần này không phải trò đùa, cảm giác này giống như sắp chết.

Khương Thanh Tố vội vàng muốn rút tay về, nhưng dù nàng ra sức thế nào thì cánh tay kia cũng không thể nhúc nhích.

Hoa mai trước mặt lập tức trở nên mờ nhòa, những bông tuyết trắng bắt đầu nở rộ, hóa thành một bóng người.

Khương Thanh Tố đau đến nỗi hai chân không đứng nổi nữa, một chân khuỵ xuống đất, bên tai vang lên tiếng cãi vã, hết tiếng này đến tiếng khác, giọng nói vô cùng quen thuộc, ở bên cạnh quát nàng.

“Khương tướng nói gì vậy! Lẽ nào Lễ bộ thượng thư làm không đúng sao?”

“Đây là ngày sinh của Hoàng hậu nương nương, mẫu nghi của một nước, sao Hứa mỗ có thể không làm theo quy củ được!”

“Khương tướng, tuy ngài quyền cao chức trọng, nhưng cũng đâu thể khua chân múa tay, làm xáo trộn việc của Lễ bộ được!”

Khương Thanh Tố ngoảnh đầu, trông thấy tất cả văn võ bá quan trong triều đang nhìn mình bằng vẻ mặt bất mãn. Nàng đã sớm khiến nhiều người căm giận, nên cũng chẳng thèm để tâm tới đám người này. Nàng quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người, những người có năng lực trong triều đều giao hảo với nàng. Vì thế nàng cần gì phải lắng nghe và ghi nhớ lời nói của mấy lão già bảo thủ cứng đầu này?

Khương Thanh Tố nhìn về phía những người quen mắt xung quanh, trái tim không thể kiềm chế được nhịp đập dữ dội, nàng dõi theo tầm mắt của đám người mà nhìn về phía nam tử đang ngồi trên đài cao. Người nọ khoác trên người bộ triều phục màu vàng rực rỡ, vì hắn đưa lưng về phía ánh sáng nên không ai có thể thấy rõ tướng mạo của hắn.

Hắn trầm giọng, chỉ nói bốn từ: “Nghe theo Khương tướng.”

Nghe theo Khương tướng.

Nghe theo Khương Thanh Tố nàng.

Quần thần tức khắc tỏ vẻ bất mãn, khóe miệng Khương Thanh Tố chậm rãi nhếch lên, nhưng ngực lại đau như cắt, nhìn đi đâu cũng chỉ thấy sự khinh thường và căm hận của những lão thần. Khi trông thấy một người, Khương Thanh Tố giật mình.

Phương đại nhân? Không phải ngài ấy đã tới địa phủ đưa tin vào năm thứ hai sau khi nàng chết sao?

Đúng rồi!

Nàng chết rồi, nàng đã chết rồi mà!

Khương Thanh Tố đưa tay sờ lên vết sẹo ở cổ theo thói quen, khi nàng chạm trúng sợi râu xõa xuống thì lập tức tỉnh táo trở lại.

Tuyết trắng phủ lên trên người Chung Lưu, cảnh sắc xung quanh trở nên quen thuộc, đây là từ đường của Lý gia, và bên cạnh nàng là cái cây kì quái.

Sau gáy nàng truyền đến cơn đau thấu xương, như thể có thanh đao đang chém, tuyết lạnh lẽo trượt từ cổ áo của nàng xuống, tan thành giọt nước, giống như cái ngày nàng nhìn thấy thi thể không đầu của mình đang quỳ gối trước cổng thành, những dòng máu đỏ tươi chảy xuống cổ và thấm vào cổ áo.

Máu kia nóng bỏng, giống như nước mắt của nàng.

Trong từ đường Lý gia, Chung Lưu cao lớn đang quỳ trước cây mai, khóc thút thít hu hu, sau đó không chịu nổi thống khổ nữa mà kêu lên.

Giữa từ đường phủ đầy tuyết trắng, hoa lạp mai màu vàng bay tán loạn cuốn theo tuyết bụi, hồn phách của Khương Thanh Tố giống như bị tách đi, nàng dần dần không thể bám vào cơ thể của Chưng Lưu nữa,

Nam nhân cao to thô kệch chồng lên bóng dáng nhỏ nhắn yếu ớt trong cơ thể của hắn, bóng dáng mơ hồ như có thứ gì đó đang cưỡng ép bọ họ tách ra.

Phía tây thành Lang, trong sương phòng ở lầu hai của một thanh lâu nào đó.

Nam tử trẻ tuổi anh tuấn mặc y bào màu nâu, nghiêng người dựa vào băng ghế, một tay chống trán, tay còn lại bưng chén trà, nhìn nữ tử đang quỳ sấp trên đất với vẻ mặt lạnh nhạt.

Nữ tử này chính là người nổi danh chốn trăng hoa của thành Lang trong mấy ngày gần đây. Nàng quả thực vô cùng lả lướt duyên dáng, thân hình đầy đặn nhưng không béo. Khi quỳ xuống trước mặt nam tử, bộ ngực sữa lộ ra một nửa, trông cực kỳ yếu ớt đáng thương.

“Vị quỷ sai ca ca này có thể tha cho nô gia không? Nô gia chưa từng làm chuyện xấu.” Nói xong, nàng nhìn sang Thiện Tà bằng đôi mắt đáng thương.

Thiện Tà uống cạn trà trong chén, sau đó vứt chén trà xuống đất, nhàm chán nói: “Ừ, đúng lúc rảnh rỗi nên chơi đùa với ngươi tí.”

Nữ tử nghe được lời này, khóe miệng cong lên, vội vàng cởi áo ngoài của mình ra, nói tiếp: “Dạ, nô gia nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt!”

Thiện Tà ngồi thẳng dậy, nhìn nữ tử uốn éo đủ kiểu để cởi sạch xiêm y trên người, lúc đối mặt với hắn còn chưng ra dáng vẻ khom lưng uốn gối, âm mũi ngâm nga trầm bổng mê hoặc lòng người.

Thiện Tà bình thản nhếch khóe môi lên, có vẻ khá hài lòng. Sau đó, hắn rút roi trấn hồn giắt bên eo ra rồi đánh nhẹ vào không trung một cái, roi trấn hồn phát ra tiếng vù vù rất vui tai. Vẻn vẹn một phát vào khoảng không đã khiến nữ tử trước mặt sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, hồn bay phách lạc mà quỳ bò trước mặt hắn.

“Là tiểu nô có mắt không thấy thái sơn! Xin Vô thường đại nhân tha mạng!”

“Mạng? Không phải ngươi đã chết từ lâu rồi à?” Thiện Tà nhướng mày, quất một roi thật mạnh lên người nữ tử, chát một tiếng, lập tức đẩy quỷ hồn hai trăm năm ra khỏi cơ thể của nữ tử thanh lâu, nữ tử thanh lâu ngã nhào trên đất, còn quỷ hồn thì kêu lên sợ hãi, nhanh chóng chạy về phía cửa sổ.

Cửa sổ lập tức đóng lại, trong phòng bùng lên một ngọn lửa màu xanh, cả người nữ quỷ run lên theo từng tiếng nức nở. Song, nàng ta vẫn bất chấp dụ dỗ để đổi lấy một con đường sống, dù sao trước kia nàng ta cũng đều làm như thế.

Ai dè nàng ta vừa ưỡn ngực, ngực đã bị quất một roi, hồn phách của nàng ta vỡ ra, thân hình hoàn hảo thoắt cái xuất hiện một khe hở, sau đó là đến chân, eo và lưng của nàng ta.

Thiện Tà đang chơi rất vui, roi dài ghìm cổ nữ quỷ, làm cổ nàng ta xuất hiện một vết đỏ, thấy thế hắn hạ giọng nói: “Đánh những kẻ có đạo hạnh vẫn thú vị nhất.”

Nếu không phải nữ quỷ đã hút rất nhiều dương khí của nam tử nhân gian, thì nàng ta hoàn toàn không chịu nổi ba roi của Thiện Tà. Bây giờ đã đánh xong ba roi, nàng ta thấy có lẽ mình sắp chết lần thứ hai trước mặt người này, vì thế lúc này chỉ muốn chết cho lẹ, để không phải chịu sự dày vò nữa.

Ánh mắt Thiện Tà chợt đờ ra, bàn tay cầm roi nắm chặt lại, bộ dạng run rẩy của nữ tử đang quỳ sấp trước cây mai thoáng hiện ra trước mắt hắn.

Một nửa hồn phách của Khương Thanh Tố đã rời khỏi cơ thể của Chung Lưu, ý thức của Chung Lưu cũng từ từ quay trở lại.

Hắn láo liêng bốn phía, cảm thấy có gì đó sai sai thì lập tức rút tay ra khỏi cây đào. Cùng lúc đó, Khương Thanh Tố và hắn đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể của nhau, nhưng hồn phách của vẫn bị vây cạnh cây mai.

“Bạch đại nhân!”

Một ngọn lửa xanh lam giáng từ trên trời xuống, đốt trụi hết đống hoa mai, trận tuyết lớn bỗng nhiên ngừng rơi, trời cũng lặng gió.

Chung Lưu thấy một làn khói đen bao phủ phía Khương Thanh Tố, cây hoa mai thì trụi một nửa, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng của Khương Thanh Tố đâu.

Dường như người trong làng đã nghe thấy tiếng động, có vài người đang chạy về bên này, tiếng bước chân gấp rút hỗn loạn.

Chung Lưu giậm chân, buông tiếng thở dài: “Cứu nàng ấy thì nhân tiện cứu luôn ta với chứ!” Sau đó hắn vội vàng trèo tường ra khỏi từ đường.
(**) Ba tường hổ.

(**) Cột băng