Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 773: Quái vật



“Hừ, xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ về quái vật rừng sâu rồi.” Bạch Ngục hé miệng, để lộ ra hàng răng trắng bóc đến đáng sợ.

“Những quái vật rừng sâu này từng được các nhà nghiên cứu võ thuật lấy làm vật thử nghiệm, sau khi thất bại thì biến thành bộ dạng này.”

“Mặc dù mất đi suy nghĩ giống như một con người nhưng thực lực của chúng vẫn còn được giữ lại.”

“Điều quan trọng hơn cả là bọn chúng dễ liều mạng hơn con người.”

“Thật không ngờ Bắc Thiên Các lại có thể nuôi một đám phế vật bỏ đi này trên đỉnh núi thứ ba. Quái vật đưa tới đỉnh núi thứ hai lần này chưa phải là mạnh nhất, chỉ là một trong số đó mà thôi.”

Bách Mi nghe xong thì không nói gì. Cô ta cũng có đôi chút hiểu biết với quái vật rừng sâu. Nói thẳng ra thì đó là một loài bị nghiên cứu thất bại rồi bỏ đi, trên người chúng bị tiêm chích thuốc để trở thành võ sĩ.

Hoặc có thể nói, đó là vật thất bại trong kế hoạch ‘tạo người thành võ sĩ’ năm xưa. Bọn chúng có thực lực nhưng lại không có tư duy như con người.

Hoàn toàn là một đám động vật hoang dã.

Do vậy mới có tên ‘quái vật rừng sâu’.

Ban đầu, sau khi kế hoạch thất bại thì phần lớn những vật thất bại này đều bị tiêu huỷ, không để lại tàn tích. Nhưng lại có những nơi như Bắc Thiên Các, lén lút nuôi một đám quái vật rừng sâu, do vậy mà chúng đã được thuần hoá từ đầu.

Đám quái vật rừng sâu này giống với động vật hoang dã. Sau khi được thuần hoá thì chúng sẽ nghe theo lệnh, người ta sai gì làm ấy.

Một lúc sau, Bách Mi mới lắc đầu nói: “Vật thất bại cuối cùng cũng chỉ là vật thất bại mà thôi. Cho dù chúng có liều mạng thì cũng không thể là đối thủ của người bình thường.”

“Vả lại sau việc này, vẫn nên giữ khoảng cách xa với Bắc Dương Bắc Thiên Các một chút. Tôi luôn thấy người này có gì đó không ổn.”

Nghe Bách Mi nói vậy, Bạch Ngục cũng điềm tĩnh trả lời: “Bắc Dương là một nhân vật cao ngạo, chỉ cần lợi dụng tốt một chút thì kể cả ông ta có mạnh thế nào, đối với chúng ta mà nói, chẳng qua cũng chỉ là công cụ mà thôi. Bắc Cương tương lai chính là thiên hạ của Bạch Cốt Hội chúng ta.”

Nói tới cuối cùng, Bạch Ngục bật cười.

Chỗ bọn họ cách nơi ở khá xa, lại thêm bọn họ đứng ở tầng thứ mười nên có nói gì, người ngoài đều không thể nghe thấy.

Nhưng đương lúc Bạch Ngục đang cười thì ở phía xa đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khiến hắn phải ngừng bặt lại.

Chỉ thấy tên ‘quái vật rừng sâu’ vừa xông vào bên trong nơi ở của Diệp Thiên đã bị Diệp Thiên dùng một tay chặn lại, sau đó từ từ đi ra ngoài.

Mây mù giăng lối.

Ngoại trừ ban đầu khi mới xông vào, nó có thể có khí thế của một võ sĩ ra thì sau đó lại giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, cứ thế bị ngăn lại.

Trông không khác gì một con chó điên đang xông vào căn phòng ở của con người và bị con người dùng một tay bóp chặn, kiểm soát.

Tới bên ngoài cửa.

Diệp Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Bách Mi và Bạch Ngục, tay anh giơ ra làm tư thế chào.

Sau đó Diệp Thiên nhấc xác con quái vật trong tay lên rồi vứt nó như vứt một con chó xuống đất.

Sau khi làm xong mọi thứ, anh quay người đi vào phòng, như thể vừa rồi anh chỉ quẳng một đống rác.

Trên tầng thứ mười, khoé mắt Bạch Ngục giật lên liên hồi, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, giống như thể hắn vừa ăn phải một con ruồi chết vậy.

Một lúc sau, hắn phát ra một âm thanh lạnh lẽo: “Đã nói từ trước tên này rất kỳ dị rồi, không nên vội vàng thăm dò như vậy.”

“Bây giờ đánh rắn động cỏ rồi, sau này e rằng hắn sẽ đề phòng chúng ta hơn.”

Bạch Ngục rất tức giận. Mặc dù miệng hắn ta vẫn luôn chửi ‘quái vật rừng sâu’ nhưng thực tế thì hắn lại tỏ ra rất hận Diệp Thiên.

Đối phương còn trẻ như vậy mà đã có thực lực mạnh khiến hắn không thể nào phục nổi.

Bách Mi thu ánh mắt về, nói: “Được rồi, tôi buồn ngủi rồi, về nghỉ ngơi đã. Việc sau này thì sau này làm, ngày mai chúng ta còn phải phụ trách kế hoạch ở mê cung, đừng để xảy ra sai sót.”

Nói rồi Bách Mi ngáp một cái rồi quay người đi xuống tầng.

Bạch Ngục nhìn thân hình gợi cảm của Bách Mi, trong lòng chợt rạo rực, đặc biệt là dáng người uyển chuyển khi Bách Mi di chuyển thật khiến người ta say mê.

Bạch Ngục thật sự muốn lao lên ‘xử’ Bách Mi luôn cho rồi nhưng hai người đều là Phán Quan của Bạch Cốt Hội, thực lực không chênh lệch quá nhiều nên hắn không chắc chắn gì khi ra tay với Bách Mi cả, do vậy hắn chỉ có thể kìm nén trong lòng.

“Hừ, đợi xử lý xong mọi chuyện, với công lao của tôi thì tôi sẽ dành lấy cô. Tôi tin lãnh đạo cấp trên sẽ đồng ý thôi.”

Bạch Ngục cười bí hiểm.

…..

Ở bên trong căn phòng khác.

Hai sư đồ Tô Vân Hải và Chu Phong đang dùng bữa.

“Sư phụ, mấy chục người đó là sao vậy? Cho dù chưa chết thì cũng không nên quỳ xuống với tên họ Diệp đó chứ?”

Chu Phong tỏ vẻ khó hiểu. Đến cả ăn mà hắn còn không có hứng, trong lòng hắn thực sự căm hận Diệp Thiên.

Không chỉ người đẹp vây xung quanh Diệp Thiên mà đến cả cả việc đổ oan cho Diệp Thiên mà cũng bị ảnh hưởng, thực sự quá đáng ghét.

Hắn và sư phụ hắn là người bày ra kế hoạch bên trong ngọn núi thứ nhất, chính là kế hoạch giết người bằng mìn.

Chỉ cần thành công thì sau này khi tụ họp ở đỉnh chính, thế lực liên kết của đám người bọn họ mạnh nhất, tới lúc đó tài nguyên chia ở Bắc Cương có lẽ sẽ không ai dám phản bác và đối đầu lại với bọn họ.

Nhưng điều không ngờ đến rằng rõ ràng mọi việc đang yên lành thì cuối cùng đột nhiên có bao nhiêu người sống sót và đối tượng bị đổ oan lại trở thành ân nhân của không ít người.

Điều này khiến bọ họ không thể nào ngờ nổi.

Điều đáng tiếc hơn cả là không những đổ oan không thành công mà ngược lại những thế lực hoặc gia tộc khác sẽ có tâm lý đề phòng. Đây là việc mất nhiều hơn được.

Tô Vân Hải uống một ngụm rượu rồi lãnh đạm nói: “Ta đã cho người hỏi kỹ rồi. Diệp Thiên ở trong ngọn núi thứ nhất từng cứu những người này, chỉ là hành động đáp lại của bọn họ khiến ta khó ngờ.”

“Khó ngờ?”

Tô Vân Hải chậm rãi lên tiếng: “Theo như những người được cứu nói thì khi đó Diệp Thiên dùng một đoạn dây sắt cho những người khác bám vào, lúc đó có không ít người bám vào dây sắt và được cứu đưa lên trên.”

“Môi trường bên trong ngọn núi thứ nhất thế nào con cũng đã thấy rồi, các bậc thang vòng cung dài như vậy, vả lại độ cao cũng chót vót.”

“Một người dùng cánh tay, trong tay còn có cả đoạn dây sắt và trên dây sắt còn có không ít người nắm vào và cứ thế đi lên cao.”

Tô Vân Hải nói khiến Chu Phong nghe cũng ngây người.

Vì trong đầu hắn đã vẽ nên một cảnh tượng, chỉ là nghĩ thế nào hắn cũng thấy cảnh tượng đó không thể nào là thật.

“Võ sĩ tầng thứ mười mặc dù sức mạnh nghịch thiên nhưng cũng có giới hạn.”

“Ta…. ta không làm được…”