Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 775: Mê cung



“Ải thứ ba đã bắt đầu rồi.”

La Hằng vừa đi vào, cũng nói giống như những gì mà ông cố Chu vừa nói, sau đó ông ta bổ sung thêm: “Ải thứ ba này là một mê cung vô cùng lớn, cũng là nơi trứ danh nhất của Bắc Thiên Các, tên gọi là ‘mê cung Thiên Ngoại.’

“Cái này tôi biết.”

Diệp Thiên gật đầu nói: “Mê cung này được làm bằng thiên thạch tàn dư, vô cùng kiên cố. Nghe nói đến cả võ sĩ tầng thứ mười ra tay cũng không thể khiến nó bị lưu lại tàn tích. Về điểm này thì tôi lại thấy rất hứng thú không biết bọn họ dùng cách gì để có thể mài thiên thạch được.”

La Hằng lặng người một lát rồi cười khổ: “Cái này thì tôi biết. Nghe nói ban đầu khi Bắc Thiên Các xây dựng nơi này đã có mê cung Thiên Ngoại rồi, rất có khả năng đây là nơi mà võ sĩ thời xưa để lại.”

Trong nhận thức của tất cả các võ sĩ thì các võ sĩ thời xưa mạnh hơn bây giờ rất nhiều, vả lại thời cổ xưa môi trường cũng tốt.

“Vậy tới đó xem xem.”

Diệp Thiên đi trước rồi nói thêm: “Từ bây giờ trở đi, cố gắng đi cùng nhau. Đương nhiên, nếu như ai có tự tin với bản thân mình thì cũng có thể đi riêng lẻ.”

Diệp Thiên dứt lời, cả đám người phía Bắc Cương Minh nhìn nhau, không hiểu ý anh là gì.

La Hằng đương nhiên biết nguyên nhân câu nói này của Diệp Thiên nên ông ta vội bổ sung: “Mọi người đều đi cùng nhau, không được tách đội.”

“Vâng.”

Nghe Minh Chủ nói vậy, tất cả thành viên của Bắc Cương Minh lập tức gật đầu.

Nếu là người khác thì bọn họ có thể không nghe, nhưng lời của Minh Chủ Bắc Cương Minh thì bọn họ sẽ nghe theo, đặc biệt là câu nói thể hiện sự nghiêm túc hiếm có này của Minh Chủ.

Sau đó, mọi người cùng di chuyển. Du Thanh và Du Yên gần như là bám sát Diệp Thiên.

La Hằng có vẻ như biết trước điều gì đó, sau khi nhận ra thì ông ta không thể hiện thái độ gì đặc biệt nữa mà tỏ vẻ thản nhiên như thường.

Chẳng mấy chốc đã tới ải thứ ba. Khi còn chưa tới gần, đã có thể trông thấy có không ít người tụ tập lại với nhau, phía trước là con đường đi một chiều.

Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các đang đứng ở một bên và nói gì đó.

Thấy nhóm người phía Diệp Thiên đi tới thì ông ta đột nhiên ngừng lại, như thể đợi bọn họ tới rồi mới tiếp tục nói.

Quả nhiên, đi tới phía trước rồi thì Bắc Dương mới tiếp tục lên tiếng: “Hiện giờ mọi người về cơ bản đã tập hợp đầy đủ rồi chứ?”

“Vậy tôi nói vào trọng tâm.”

“Nơi này chính là tinh hoa của Bắc Thiên Các, ban đầu khi Bắc Thiên Các được thành lập ‘mê cung Thiên Ngoại’ đã có từ trước. Hiện giờ trải qua bao nhiêu năm trời, về cơ bản vẫn không hè có dấu vết của thời gian. Năm xưa trông thế nào thì giờ cũng như vậy.”

“Thế nhưng các vị đừng cho rằng đây là một mê cung bình thường. ‘Mê cung Thiên Ngoại’ địa chất thiên thạch, nổi tiếng khắp thế giới. Đương nhiên nó sẽ có sự ưu việt riêng của mình.”

“Kỷ lục nhanh nhất vượt qua ‘mê cung Thiên Ngoại’ là một ngày. Hy vọng các vị có thể ra khỏi đó trong khoảng thời gian ngắn nhất.”

“Đúng rồi, có thể các vị sẽ ở trong mê cung này khá lâu nên Bắc Thiên Các chúng tôi đã chuẩn bị thực phẩm trữ được lâu. Các vị có thể mang đi ăn trong vòng một tuần.”

“Nếu quá một tuần mà không thể ra thì chúng tôi mặc nhận là các vị đã gặp chuyện không lành.”

Ông ta dứt lời, đã có người khiêng thực phẩm tới. Trong đó đồ khô là nhiều nhất vì đều là những đồ có thể trữ lâu.

Đương nhiên, mọi người ở đây đều là võ sĩ, thực lực đã đạt tới tầng thứ sáu rồi thì có thể làm được việc một tuần không cần ăn một hạt gạo, không cần uống một giọt nước cho nên không ít người không đem theo lương thực mà cứ thế đi vào trong.

“Cậu Diệp, chúng ta có cần lấy lương thực không?” Ông cố Chu hỏi.

Sau đó ông cố Chu nói thêm: “Tôi nghe nói nếu ở nơi này quá một tuần không ra thì cơ bản sẽ bị giam trong đó. Nếu như không có thức ăn và đồ uống thì cả đời đừng mong ra ngoài.”

La Hằng cũng gật đầu: “Mặc dù chúng ta đi cùng nhau, về cơ bản không thể bị giam giữ lại đây được, nhưng để đề phòng bất trắc, có người cố ý tạo chướng ngại vật và kéo dài thời gian của chúng ta.”

Nghe La Hằng nói vậy, không ít người tỏ vẻ tán đồng. Bọn họ thật sự không muốn gặp phải cảnh tượng kinh hoàng lần thứ hai.

Cho nên những thành viên của Bắc Cương Minh chủ động tới lấy đồ ăn và thức uống.

Đương nhiên, mấy người đạt cảnh giới tầng thứ mười không lấy và cũng không cần lấy. Nếu như đến bọn họ mà cũng không ra khỏi được mê cung thì cho dù có lấy thêm đồ ăn thức uống, cũng chỉ là mất công mà thôi.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã tới gần cửa vào.

Sau khi tới gần, có thể nhìn thấy hình dạng phần ngang của mê cung giống như một hội trường lớn, chiếm cả con đường. Cứ cách mười mấy mét lại có một lối vào. Nghe nói có tất cả hai mươi lối vào.

Cũng có thể nói chỉ cần tính chiều rộng thì chí ít cũng tới hai trăm mét, còn chiều dài thì không cần phải bàn nữa, nó bằng cả một nửa phần còn lại của ngọn núi thứ hai.

“Chúng ta vào trong thôi.” Mọi người lựa chọn một đường vào trong số đó.

Cảnh tượng hiện lên đầu tiên chính là con đường sâu thăm thẳm, bên trong đó, ánh huỳnh quang chiếu rọi, cũng không biết ánh sáng đó từ đâu ra, nói tóm lại là có ánh sáng và rất kỳ lạ.

Sau khi đi vào trong, ngẩng đầu lên nhìn, phần phía trên cao chừng bốn đến năm mét và cũng là phần đỉnh, độ cao xấp xỉ với độ cao của một căn nhà bình thường.

“Đúng là tỉ mỉ tinh tế.”

“Thần kỳ thật.”

“Rốt cục là người xưa bền bỉ cỡ nào mà có thể tạo nên một mê cung thần kỳ thế này?”

“Chẳng trách mà ở bên ngoài, phần đất nổi tiếng nhất của Bắc Thiên Các chính là đây. Bây giờ được tận mắt chứng kiến, thật khiến người ta ngỡ ngàng.”

Từng giọng nói tỏ vẻ kinh ngạc vang lên. Những người đi vào không chỉ có mình nhóm người Diệp Thiên mà còn có những người khác. Ai nấy đều ngỡ ngàng.

Nhưng đây cũng là điều bình thường. Chỉ cần người tới đây hoặc trải qua thử thách ở mê cung thì không ai là không kinh ngạc.

Đến cả mấy người phía Bạch Tử U cũng ngỡ ngàng và bị thu hút.

“Đá ở đây rất khác với đá thường.”

Bạch Tử U đưa tay lên khẽ chạm vào vách tường bên cạnh rồi tự nhủ: “Sờ vào thấy ấm, vả lại còn phát ra ánh sáng.”

“Nghe nói đá ở đây vô cùng kiên cố, có cần thử không?”

Cô vừa dứt lời, phía trước đột nhiên có tiếng nói vang lên, sau đó là những tiếng kinh ngạc không thôi: “Quả nhiên chắc chắn, trên bề mặt cũng không hề có nổi dấu vết của đạn.”

Đã có người thử rồi và kết quả không cần nghĩ cũng biết.

“Tôi cũng thử xem.” La Hằng hứng thú hơn hẳn.

Là võ sĩ tầng thứ mười, ông ta rất tự tin với thực lực của mình.

Nói rồi, ông ta bước tới cạnh bức tường rồi giơ tay lên. Ông ta tập trung sức sau đó hét lớn, lòng bàn tay vung ra. Chỉ nghe ‘bộp’ một iếng, đòn đánh của ông ta trúng bức tường, một luồng gió mạnh nổi lên thổi rách cả quần áo người. Có thể thấy uy lực mạnh tới cỡ nào.

Thế nhưng bức tường trước mặt lại vẫn trơn tru nhẵn nhụi. Đừng nói là nứt lìa mà đến vết lõm cũng không hề có.