Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 781: Giếng cổ



Sau khi lại gần, tay Diệp Thiên mới từ từ đặt lên đó lên rồi khẽ dùng lực.

Rắc.

Ở cạnh bên của giếng liền bị bóp méo đi.

“Không phải đá mà là kim loại.” Diệp Thiên nheo mắt.

Anh còn một câu chưa nói, đó chính là kim loại này còn rắn chắc hơn cả chất liệu thiên thạch.

Những người khác không biết cho nên thấy Diệp Thiên dùng tay bóp viền miệng giếng đến biến dạng thì coi là do chất liệu của nó không tốt cho nên mới không mấy để ý.

“Vậy… có thể xuống dưới không?”

“Nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, bên trong e rằng sẽ khiến người ta phải hoá đá.”

“Không được vào trong, con đường chính xác sao có thể nằm phía dưới này được chứ?”

Không ít người lần lượt lắc đầu và tỏ ý chùn bước trước giếng cổ thần bí này.

“Cậu Diệp, có phải đi vào trong không?” La Hằng nhìn về phía Diệp Thiên.

Không chỉ mình ông ta mà những người khác cũng nhìn Diệp Thiên chăm chú, như thể người trụ cột lúc này chính là Diệp Thiên vậy.

“Tôi khuyên là vẫn đi vào.”

Diệp Thiên chỉ về bên ngoài, nói: “Khí độc đang xâm nhập tới, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng sẽ bao trùm quanh đây, lại thêm những cung đường ở đây quá nhiều, đường nào chính xác, đường nào không chính xác cũng không rõ cho nên chỉ có thể vào trong miệng giếng né khí độc đã.”

Diệp Thiên không nói lời đảm bảo.

Nếu chỉ dẫn mấy người thì Diệp Thiên có thể đảm bảo cho những người đi cùng mình không gặp phải nguy hiểm, chí ít thì trước khi bản thân gặp phải nguy hiểm, anh tuyệt đối sẽ không để sảy ra sơ xuất gì.

Nhưng bây giờ quá nhiều người, không tính những người của Bắc Cương Minh, chỉ tính mình những người đi theo bọn họ vào con đường này cũng đã tới hàng chục người rồi.

Một đám người đông như vậy, Diệp Thiên thật không thể để ý tới tất cả được.

Nghe Diệp Thiên nói vậy mọi người vẫn do dự có nên vào trong hay không, thậm chí có một số người thể hiện rõ thái độ rút lui thì lúc này thay đổi suy nghĩ.

Bọn họ lần lượt tiến lên trước.

“Tôi cũng nghĩ vào trong đó thì tốt hơn.”

“Đúng, so với việc ở ngoài đợi chết thì chi bằng chúng ta vào bên trong liều một phen.”

“Vả lại ở đây không có hài cốt, chứng tỏ đây là một nơi đúng đắn.”

Những người này thay đổi thái độ khiến người ta trở tay không kịp.

Du Thanh và Du Yên tỏ vẻ coi thường, còn những người phía Bạch Tử U thì đã quen rồi. Cảnh này bọn họ gặp rất nhiều.

Lúc này Diệp Thiên lên tiếng: “Mấy người đã lựa chọn đi cùng chúng tôi thì giờ xuống trước đi.”

“Cái gì?” Nghe Diệp Thiên nói vậy, bọn họ trợn tròn mắt tỏ vẻ không thể nào tin nổi.

Ngay sau đó, người nào người nấy bắt đầu manh nha ý định rút lui. Bảo bọn họ đi theo còn được, nhưng bảo bọn họ đi trước thì là điều không thể.

Nếu như ở đây chỉ là một mê cung thì bọn họ có thể đi trước. Có điều khi vào đây, bọn họ đã gặp hàng loạt những việc kỳ lạ như trông thấy xương trắng hếu đầy đường và những xác chết la liệt nên trong chốc lát bọn họ đã bị ám ảnh.

Ở trong tình cảnh như vậy, bọn họ còn chưa kịp né, sao có thể dám đi trước được, vả lại còn là đi vào một cái giếng có ánh sáng xanh lam lờ nhờ thế kia.

Ai biết được bên dưới có gì?

Vả lại bên trong còn không ngừng bốc lên luồng khí tức lạnh lẽo, người đứng bên ngoài chưa lại gần cũng có thể cảm nhận được cái lạnh buốt thấu xương.

Nếu xuống kia thì phải làm sao?

Thấy phản ứng của đám người này, ông cố Chu mới cau mày, nói: “Các vị đã cầu xin chúng tôi bảo vệ nhưng lại không muốn bỏ chút công sức thì có phải là tự đề cao mình quá không?”

La Hằng cũng lên tiếng: “Hiện giờ các người có hai sự lựa chọn, hoặc là đi trước, sau đó mọi người cùng đi theo. Hoặc là bây giờ các người lựa chọn một con đường mới.”

“Đây không phải bảo các người nộp mạng mà chỉ là một sự thử thách thôi.”

“Ở một môi trường xa lạ thế này, các vị và chúng tôi từ đầu tới cuối không phải cùng một con đường. Chúng tôi cũng không thể nào yên tâm cho mọi người đi theo. Ngộ nhỡ trong số các người có kẻ nào có ý đồ hại người thì làm sao?”

“Cho nên đây chính là sự thử thách về thành ý và sự thật thà. Nếu như vượt qua thử thách thì trong mê cung ít nhất cũng là người của mình, cùng một đội.”

La Hằng nói rất chặt chẽ, những người còn lại vốn định nói gì đó nhưng sau khi nghe La Hằng lên tiếng, bọn họ không biết phải phản bác lại làm sao.

“Tôi… tôi vẫn chọn con đường khác.”

“Tôi đồng ý đi trước.”

“Mọi người ở lại, tôi đi đây.”

Rất nhanh, trong số hàng chục người đi theo liền chia thành hai nhóm. Một bên chuẩn bị đi theo nhóm người phía Diệp Thiên, lựa chọn đi đầu, một bên chọn rút lui, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chuẩn bị đi con đường khác.

Sau đó những người chọn đường khác lùi về sau.

Lúc này Bạch Tử U mới tiến tới trước Diệp Thiên, hạ giọng nói: “Những người lùi về sau rất thông minh, có cần tôi ra tay giải quyết bọn họ không?”

Diệp Thiên đương nhiên biết Bạch Tử U có ý gì. Đám người lựa chọn rút lui kia không đi luôn mà vẫn đứng về phía sau, mục đích của bọn họ chính là quan sát tình hình trước. Đợi nhóm người phía Diệp Thiên đi vào trong xem có an toàn hay không thì mới đưa ra sự lựa chọn của mình.

Đây chính là nhóm người điển hình cho việc đầu cơ.

Diệp Thiên cười nhạt nói: “Yên tâm đi, giây phút bọn họ lựa chọn thì cũng không thể đi theo được đâu.”

Bạch Tử U chớp mắt có vẻ không hiểu cho lắm.

Đúng lúc này, nhóm người lựa chọn đi đầu đã di chuyển bước chân nặng nề, chầm chậm lại gần miệng giếng.

Sau đó bọn họ nghiến răng, nhắm mắt nhảy vào bên trong.

Một hồi lâu sau, hình như những người vào trong đó bước sang một không gian mới nên chẳng nghe thấy chút âm thanh nào.

“Đây….” La Hằng kinh ngạc.

Diệp Thiên lúc này mới lên tiếng: “Có thể vào rồi.”

Nói rồi, anh đi trước. Đúng lúc Diệp Thiên nhảy vào giếng, miệng giếng vốn có ánh sáng màu xanh lam lập tức đổi thành màu đen.

Bốn bề yên tĩnh đến lạ. Thế nhưng cũng chỉ trong một giây, giây sau đó ánh sáng lại chiếu rọi lên.

Ngoài những người đi trước, người nào người nấy đều đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ khó hiểu thì bên cạnh còn có vài bóng người, cũng là những người đi vào trước đó. Thế nhưng đây lại không phải là một con đường.

“Hoá ra là vậy.” Diệp Thiên gật đầu.

Anh hiểu ra rồi.

Tác dụng của cái giếng này chính là điểm kết nối, kết nối mỗi con đường với nhau.

Sau đó lần lượt có người đi tới.

“Thật là kỳ lạ.”

“Tự dưng lại đi đường khác tới.”

“Rốt cục là làm thế nào vậy?”

Người tới lúc này cũng phát hiện ra điểm kỳ quặc, người nào người nấy tỏ vẻ khó hiểu.

Thực sự quá thần bí và khó giải thích.

Rõ ràng vừa rồi bọn họ nhảy vào giếng, thế nhưng khi đi ra lại vẫn là một miệng giếng.

Xung Quanh giống nhau.

Nếu như không phải có thêm vài người tham gia thử thách khác thì bọn họ còn cho rằng là đang ở nơi ban đầu và đi ra đi vào.

“Đi ra cả đi.”

Diệp Thiên đảo mắt.

Vừa rồi anh đã đếm số lượt người, lúc này sau khi nhìn qua một lượt, anh đã nắm được số lượng nên anh mới từ từ đưa tay ra.

- ------------------